Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 2



Trình Đẳng lên xe, không tránh khỏi việc bị Đinh Thành trách mắng. Anh đuối lý nên không phản bác lại gì mà chỉ ngồi phía sau, quay quay nghịch nghịch khẩu trang, cụp mắt chẳng nói chẳng rằng.

Đinh Thành mắng khô cả họng nhưng không nhận được lời hồi đáp nào từ người ngồi sau, song khi ngẩng đầu lên trông thấy bộ dạng Trình Đẳng qua kính chiếu hậu, anh ấy lại không đành lòng.

“Nhiều năm vậy rồi…”

Đinh Thành vừa thốt ra câu này lại vội dừng, cười bảo: “Lần nào gặp cô ấy cậu cũng đeo mỗi cái khẩu trang khác nhau mà cô ấy không thấy lạ à?”

Trình Đẳng cười giễu, lắc đầu. Anh cẩn thận gấp chiếc khẩu trang màu xanh nhạt trong tay lại cất vào túi trước ngực áo khoác, sau đó lấy một chiếc khẩu trang đen bình thường khác từ túi áo bên trong ra đeo lên. Xong xuôi anh mới nhắm mắt, dần ngủ thiếp đi.

Đêm ấy, Nhậm Kha mới thực hiện phẫu thuật xong vừa xoa cổ vừa đi qua dãy hành lang dài, đi được nửa chặng thì cô đột ngột dừng lại.

Vài cô y tá trẻ đang đứng vây quanh bên ngoài bàn làm việc khu vực dành cho y tá, trên khuôn mặt trẻ trung là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt của họ hướng về chung một nơi, phấn khích nói: “Tới rồi tới rồi tới rồi!”

Phấn khích?

Nhậm Kha thở một hơi, chẳng hiểu sao trong lòng lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Nghĩ thế, chân cô thành thật bước về phía đám đông.

Đứng chính giữa trong nhóm y tá ấy là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, hai tay đang cầm điện thoại. Trên màn hình có lẽ là một buổi lễ trao thưởng, ánh đèn chói mắt, giọng của MC qua micro nhịp nhàng vang lên.

“Tiếp theo đây, chúng tôi xin mời người đạt giải nhạc sĩ xuất sắc nhất của Hâm Khúc — Trình Đẳng lên sân khấu nhận giải!”

Chưa dứt lời, đi kèm với tiếng vỗ tay phát ra từ hội trường là âm thanh la hét có phần kìm nén của các cô y tá, trong màn hình điện thoại có một người đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình.

Đầu tiên anh ôm người bạn bên cạnh mình, sau đó khom lưng chào các nghệ sĩ lớn hơn mình phía xa xa, xong xuôi mới cài nút áo âu phục và chậm rãi tiến lên sân khấu nhận giải.

Camera của người quay phim đuổi theo bóng dáng anh, trên màn ảnh nhỏ, vóc dáng anh cao ráo, vai áo phẳng phiu, chân dài sải bước, đi rất nhanh nhẹn.

Đến khi anh đứng trên sân khấu, ánh đèn ở trần hội trường rọi xuống, những đường nét sắc sảo điển trai trên gương mặt tươi sáng lọt vào tầm mắt của mọi người.

“Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Chồng tôi đẹp trai quá!”

Nhóm y tá bên cạnh kìm lòng chẳng đặng mà khen ngợi tung trời.

Cách gọi “chồng” mới (*) từ miệng các cô gái ấy khiến Nhậm Kha ngạc nhiên, chưa kịp nghe rõ người trên màn hình nói gì đã thấy anh khom người đầy chân thành với những người bên dưới sân khấu, sau đó lại lững thững bước xuống, dần dần tiến vào bóng tối.

(*) Từ gốc tác giả dùng là “脑公” (não công) nói ngọng của từ “老公” (lão công), cách nói quen thuộc của người Đài vì họ có xu hướng trộn giữa âm L và âm N.

Không thấy anh nữa nhưng sự nhiệt tình của nhóm y tá vẫn không vơi đi chút nào.

“Haiz! Đẳng Đẳng của chúng ta lại gầy đi nữa rồi, mong sẽ có một cô gái ở bên cạnh chăm sóc anh ấy chu đáo.”

Đang nói chuyện, các cô gái lại thở dài: “Đáng tiếc anh ấy không chịu tiết lộ cô gái mình thích là ai, nếu không mỗi ngày tôi sẽ viết một bức thư tình để theo đuổi cô ấy giúp anh!”

“Cô không tiếc à?” Một y tá khác trêu đùa hỏi.

“Tôi là fan Đẳng Đẳng mười năm nay rồi đó.” Cô y tá tuy có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng: “Bọn tôi chỉ mong anh ấy sống tốt là được rồi!”

Dứt lời, cô ấy ngước lên thì bất ngờ nhìn thấy Nhậm Kha đang cụp mắt đứng bên ngoài đám đông: “Bác sĩ Nhậm? Chị cũng thích Đẳng Đẳng của chúng tôi à?”

Đẳng Đẳng của chúng tôi.

Giọng cô ấy vừa gần gũi vừa thân thiết cứ như đã nói mười triệu lần rồi vậy.

Nhậm Kha đang thẫn thờ với suy nghĩ của mình, nghe cô ấy hỏi mới khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Ừm.”

Nghe vậy, cô y tá cười vui thật vui, nụ cười như lan đến đôi mắt, ngập tràn, thản nhiên mà chân thành.

“Ban đầu nghe bảo Đẳng Đẳng của chúng tôi hay đến bệnh viện này kiểm tra tai nên tôi mới cố ý thi vào đây đó, tiếc là tới bây giờ vẫn chưa được gặp anh ấy ở đây.” Nói rồi cô gái hỏi với khuôn mặt hơi ửng hồng: “Bác sĩ Nhậm, chị đã gặp Đẳng Đẳng của chúng tôi chưa? Có phải là đẹp trai lắm không!”

Những câu này rõ ràng không phải là câu hỏi, mà đối phương cũng không cần câu trả lời từ Nhậm Kha.

Chợt cô y tá thấy y tá trưởng đang đi về phía này, vội vàng nháy mắt mấy cái với Nhậm Kha rồi rời đi nhanh chóng.

Nhóm người vừa nãy tụ lại chớp mắt đã tản hết ra, bên ngoài trạm y tá, chỉ còn một bóng dáng lẻ loi đứng bất động.

Cô cụp mắt, chẳng biết đang suy tư điều gì.

Y tá trưởng hơi mũm mĩm đi tới bên cạnh cô, thấy cô như đang trầm ngâm nghĩ suy nên không tiện làm phiền, đang định đi tiếp thì thoáng chốc nghe được câu trả lời chẳng rõ đầu đuôi của Nhậm Kha: “Ừ, anh ấy rất đẹp trai.”

Bà ấy chợt ngừng bước, đang thắc mắc có phải đối phương đang nói chuyện với mình không thì lại nghe y tá Tiểu Lâm đứng cách đó không xa cất tiếng gọi Nhậm Kha: “Bác sĩ Nhậm ơi, bệnh nhân tiếp theo đã khử trùng xong rồi, có thể vào phẫu thuật ạ.”

Nhậm Kha đáp lại, đưa mắt nhìn y tá trưởng đang sững sờ nhìn mình thì ngạc nhiên nhướng mày hỏi: “Chị tìm tôi à?”

Y tá trưởng hoàn hồn: “Không không, tôi đang suy nghĩ thôi.”

Nói rồi bà ấy cười ha ha một tiếng, dần đi xa.

Nhậm Kha nghiêng đầu nhìn bà ấy, không để tâm quá về chuyện này. Cô bước nhanh đến chỗ y tá Tiểu Lâm ở khúc rẽ rồi họ cùng đi về phía phòng phẫu thuật.

Chỉ là trong đầu vô thức nhớ đến hình ảnh vừa mới thấy trên màn hình điện thoại của cô y tá, dường như trong lúc lơ đãng, bóng hình ấy đã in sâu vào tâm trí.

Đúng là rất đẹp trai.

Thật sự rất đẹp trai.



Cuối tháng, Nhậm Kha có ngày nghỉ. Sáng sớm sau khi kiểm tra phòng xong, cô dặn dò các điều cần chú ý với y tá trực rồi mới lên xe về nhà ông nội.

Nhìn khung cảnh bốn phía chật ních xe cộ trên các tuyến giao thông quan trọng bên ngoài cửa sổ xe, Nhậm Kha cảm thán.

Thời đại bây giờ, từng giây đều đang thay đổi.

Đây là nơi cô lớn lên, là quê hương quen thuộc mà xa lạ của cô.

Thuở bé, ba mẹ bận rộn việc làm ăn nên giao cô cho ông bà nội chăm sóc. Cô trưởng thành tại nơi đây, cũng từ nơi đây bay về phương xa.

Xa cách mười năm, giờ đây khi hồi tưởng lại, cảnh vật và con người đã khác.

Một năm trước, Nhậm Kha về nước.

Nguyên nhân không phải vì anh mà vì một năm trước, bà nội đột ngột qua đời, Nhậm Kha ở nước Mỹ xa xôi nên thậm chí còn không về kịp để gặp mặt bà lần cuối.

Từ ấy, Nhậm Kha luôn chán ghét việc đi xa. Vì vậy sau một tuần ở lại, cô từ bỏ tất cả ở Mỹ, kiên quyết quay về nước muốn được ở bên cạnh ông nội.

Có thể làm gì được khi giữa ước mơ và thực tế mãi luôn có một khoảng ngân hà không cách nào vượt qua được.

Hồi mới trở lại, Nhậm Kha vốn định sẽ làm việc tại trạm y tế của xã khu gần nhà ông nội hoặc sẽ mở một phòng khám tai riêng.

Nhưng vừa đưa ra ý tưởng này đã bị ông nội Nhậm Kha phản đối kịch liệt.

Ông cụ cả đời làm nghề giáo, niềm nhiệt huyết được cống hiến cho quốc gia đã ăn sâu vào gốc rễ. Nói thẳng ra nếu Nhậm Kha có năng lực thì dù đến bệnh viện tốt nhất, cô cũng sẽ thuộc đội ngũ bác sĩ tuyến đầu.

Một bác sĩ tốt nghiệp loại giỏi trường đại học y khoa mà lại vùi mình ở trạm y tế xã khu, sao lại có chuyện như vậy được?

Tuy mắng cháu gái là thế nhưng ông cụ cũng không quên gửi sơ yếu lý lịch đến bộ phận nhân sự của bệnh viện trung ương giúp cô.

Vừa khéo thay mấy ngày ấy bên phía bệnh viện cũng đang nghĩ cách kéo cô bác sĩ xinh đẹp mới về nước này về bệnh viện. Sau khi nhận được thông tin xin việc, hai bên ăn ý với nhau, lúc này công việc của Nhậm Kha cũng được quyết định.

May mắn rằng khả năng làm việc của Nhậm Kha vững vàng nên cô không quá ngợp với khối lượng công việc dày đặc của bệnh viện trung ương.

Chỉ là cô rất áy náy với ông nội nhà mình.

Nhà ông nội Nhậm hơi xa bệnh viện. Buổi tối tan làm về nhà, Nhậm Kha phải lái xe hai tiếng, nhiều lần đang trên đường đi bất thình lình cô trở nên mất hồn, thế là lao thẳng xe vào dải phân cách.

Mặc dù không bị gì nghiêm trọng nhưng vẫn dọa người thân sợ hú vía.

Ông nội Nhậm không chịu để Nhậm Kha về nhà đêm khuya nữa nhưng phòng trọ nhân viên của bệnh viên lại hết chỗ, không thể nào xếp chỗ ở ngay cho Nhậm Kha được. Vậy là Nhậm Kha vừa không có chỗ trọ tại bệnh viện mà cũng không thể về nhà khiến ông nội lo lắng.

Cứ như vậy sau một thời gian dài, Nhậm Kha luôn ở lại bệnh viện, khi tan làm muộn cô sẽ ở lại phòng làm việc hoặc nghỉ ngơi qua loa ở phòng trực.

Cuối cùng chuyện này đến tai mẹ Nhậm, vì vậy bà kiên quyết mua cho Nhậm Kha một căn hộ ngay cạnh bệnh viện, vậy mới giải quyết xong.

Song cũng vì thế mà mỗi tháng Nhậm Kha chỉ còn lại ngày nghỉ ở cuối tháng để về nhà thăm ông nội. Hơn hết cũng chỉ có khoảng một ngày, mà điện thoại cô cũng sẽ luôn ở chế độ chờ đợi để đối phó với tình huống khẩn cấp. Thường thì chưa ăn xong bữa cơm cô đã phải vội vàng chạy đến bệnh viện.

Chung cư nơi ông nội ở là kiểu nhà xưa có năm tầng, không có thang máy

Nhậm Kha đậu xe ở sân ngoài, hai tay xách túi lớn túi bé hì hục leo lên cầu thang.

Vừa leo lên tới trước cửa nhà thì nghe tiếng khóa mở, cửa được người bên trong mở ra.

Sau cửa là ông nội Nhậm già cả nhưng nụ cười tươi như hoa: “Kha Kha về rồi à, đói bụng không? Mau rửa tay ăn cơm!”

“Cháu không đói ông nội.” Nhậm Kha tránh bàn tay ông nội Nhậm vươn ra muốn lấy đồ, cười hì hì theo sau lưng ông vào nhà: “Nhưng cháu thèm ăn thịt viên!”

“Con nhóc thối, mũi cún của cháu thính lắm!”

Ông nội Nhậm cười mắng, vui vẻ quay người đi vào bếp bưng nồi thịt viên mới nấu chín ra.

Nhậm Kha thay giày, tự nhiên sắp xếp đống thực phẩm thuốc men mà mình mang đến. Nhưng khi vừa đến tủ đựng đồ, cô lại thấy có rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng và chăm sóc sức khỏe.

Cô tiện tay rút một hộp ra, nhìn lướt qua tên của sản phẩm ngoài bao bì.

A!

Protein của nhãn hiệu này một hộp phải mấy chục ngàn đấy?

“Ông nội.” Nhậm Kha buông hộp protein xuống, lê dép đi đến cửa phòng bếp bình thản hỏi: “Gần đây có khách đến nhà mình ạ?”

Mặc dù ba mẹ cô làm ăn khá tốt, cũng rất hiếu thảo với ông nội Nhậm nhưng họ lại có phần thích Trung y hơn. Có lẽ hai người họ sẽ biếu ông những loại thuốc tốt nhưng chắc chắn sẽ không biếu bột protein.

Vậy nên phản ứng đầu tiên của Nhậm Kha đó là có khách đến nhà chơi, hơn nữa còn là khách rất giàu có.

“Khách á?” Ông nội Nhậm nghe cô hỏi thì ngớ ra, lát sau mới hoàn hồn lại đáp: “À, là Đẳng Đẳng. Hôm qua thằng nhóc ghé nhà ăn cơm, nói là mấy ông lão ở nước ngoài đều uống loại bột protein gì đó nên mua mấy hộp mang đến cho ông.”

Dứt lời, ông nội Nhậm hỏi ngược lại cô: “Không phải Đẳng Đẳng ở đối diện nhà cháu à? Gần đây cháu không gặp thằng bé sao?”

“…” Nhậm Kha chớp chớp mắt: “Đầu tháng có gặp ở bệnh viện một lần ạ, gần đây công việc bận quá nên cháu không để ý.”

Nhậm Kha phát hiện Trình Đẳng ở căn hộ đối diện mình là vào nửa năm sau khi cô về nước.

Bình thường công việc của cô bận rộn, nhà trọ chỉ giống như chỗ ngủ nghỉ sau khi kết thúc một đêm làm việc.

Trình Đẳng còn bận rộn hơn cả cô, có khi cả tháng trời không thấy anh về ở chỉ một ngày.

Lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau trước cửa nhà là nửa năm sau khi Nhậm Kha chuyển vào căn hộ.

Cửa thang máy mở ra, cô đứng dưới chùm ánh sáng mệt mỏi ngẩng đầu lên, vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông cao gầy mặc quần áo thể thao đen, xách vali hành lý đứng bên ngoài thang máy. Vành mũ lưỡi trai được kéo thấp, khuôn mặt trắng trẻo có phần lạnh lùng từ từ xuất hiện theo động tác ngẩng đầu của anh.

Trước mắt, khuôn mặt góc cạnh kia rất gầy, cũng rất điển trai.

Nét mặt có chút thanh tú khác với kiểu đang thịnh hành, trái lại khóe mắt và chân mày lại rất mạnh mẽ.

Chỉ là người trước mặt đây tuy đã chậm rãi hợp nhất với cậu thiếu niên trong trí nhớ của Nhậm Kha nhưng từ trên xuống dưới anh luôn toát ra một cảm giác xa cách không thể nói nên lời.

Khác biệt là ở đôi mắt đen láy kia, vẫn như lần đầu gặp gỡ, sâu thẳm, lặng im nhìn cô.

Như thể nó đang cố chấp muốn xuyên thấu qua mắt cô, lởn vởn nhìn cô, hút lấy linh hồn cô.

Chỉ một khắc, đã hút lấy linh hồn.

Mà cô cũng vứt vũ khí, cởi áo giáp như mong đợi.