Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 59



Lộ Diêu Diêu chỉ rời bệnh viện nhanh hơn Dương Cảnh Thừa một tí, lại còn chạy xe máy, anh đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua, đầu xe lách sang một bên, dừng lại, chặn đường. Điều này khiến cô không thể không dừng lại.

Cô ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt nhìn sang.

“Để xe máy em lên nóc xe đi.” Anh nói. Vừa dứt lời, anh bèn mở cửa, xuống xe.

Lộ Diêu Diêu xuống xe máy. Dương Cảnh Thừa đặt chiếc xe gắn máy của cô lên nóc xe mình xong, quay đầu nhìn cô: “Lên xe đi em.”

Hai người lên xe, Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về hướng quán ăn tối hôm trước bọn họ định đi.

“ Em đã điều tra được nguyên nhân chuyện lều của khách sạn bị hư là do Tiết Huệ rồi ư?” Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa hỏi.

Lộ Diêu Diêu kể lại cho anh nghe những chuyện mà Tề An Thành đã nói với cô.

Dương Cảnh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này chắc đội trưởng Lý cũng không biết.”

Lộ Diêu Diêu không có ý kiến gì, cô không hề có ấn tượng tốt với Lý Chí Long. Có điều bữa đó nghe anh kể chuyện Lý Chí Long có ơn với anh. Bây giờ ông ấy cũng đã gần đất xa trời, cho nên cô không muốn nói thêm những chuyện liên quan tới cái tên này. Hơn nữa, sau khi cô tát Tiết Huệ hai cái cũng đã hết giận.

“Tối hôm qua anh về lúc nào thế?” Bởi vì tối qua đội cứu viện phải đi cứu người, làm buổi tối lãng mạn của cô và anh bị cắt đứt giữa chừng.

“Lúc trời gần sáng.”

Lộ Diêu Diêu nói: “Anh vất vả như vậy, làm em cảm thấy rất đau lòng.”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, khẽ cười. “Khách sạn sao rồi? Lúc cắm trại, em phải chú ý an toàn.”

Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vẫn có khách hàng muốn cắm trại. Tụi em sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của khách hàng nhiều hơn.”

Hai người trò chuyện dọc đường đi, rất nhanh đã tới quán ăn. Bọn họ tìm góc yên tĩnh nhất ngồi xuống, Dương Cảnh Thừa cầm thực đơn, hỏi cô thích ăn gì.

“Vậy anh phải nhớ những món mà em thích ăn đấy.” Lộ Diêu Diêu cười nói: “Em thích ăn món thỏ cay, thỏ xào lăn, thỏ kho tàu, thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thỏ nướng vỉ, thỏ hầm cách thủy.”

Dương Cảnh Thừa nhịn không được cười: “Đều là thỏ à?”

“Đúng vậy. Em thích ăn thịt thỏ.”

Mà tối hôm qua lại không có chút thịt thỏ nào. Dương Cảnh Thừa nhìn lướt qua thực đơn, cô nói nhiều món thỏ như vậy, thực đơn lại chỉ có món thỏ kho tàu. Vì thế, anh gọi món thỏ kho tàu, lại thêm vài món khác.

Người phục vụ đi tới nhìn những món đã gọi, xin lỗi nói: “Đội trưởng Dương, chỗ chúng tôi đã hết thịt thỏ rồi.”

Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Em muốn đổi sang món gì khác không?”

Lộ Diêu Diêu đã sớm đoán được, cô gật đầu, “Vậy đổi thành món dê nướng cũng được.”

Chờ người phục vụ rời, Lộ Diêu Diêu thở dài: “Ở đây rất ít thịt thỏ nên hiếm khi ăn được. Nhiều cách ăn như vậy nhưng vẫn bình thường cũng chỉ có thể mơ về nó thôi.”

“Em muốn ăn lắm à?” Dương Cảnh Thừa hỏi cô.

“Muốn chứ. Rất rất lâu rồi em chưa được ăn nó đó.”

“Hai ngày nữa anh mời em.”

“Ở chỗ này, ngay cả thỏ rừng cũng không có.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Tóm lại em sẽ được ăn.”

“Được rồi, chờ thịt thỏ của anh.”

Hai người cơm nước xong, rời khỏi quán, Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghe hai giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, có một đôi nam nữ xa lạ đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.

“Á, người đẹp! Anh Sung, nhìn kìa! Là cái chị xinh đẹp ở rừng hồ dương hôm qua!” người phụ nữ vô cùng vui mừng nói với người đàn ông ngồi đối diện.

“Cứ nghe em nói về việc này suốt, có đẹp thật không đấy?” Người đàn ông không để bụng xoay đầu, sau đó sửng sốt.

Hai người đó cách Lộ Diêu Diêu chỉ có vài mét, lúc nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn nghe được. Cô biết đây là hai người cô đã gặp hôm qua lúc hoàng hôn ở rừng hồ dương. Hơn nữa bọn họ là người nghiên cứu bích họa. Cô cũng không quan tâm lắm, xoay người thì phát hiện Dương Cảnh Thừa đèn đứng đằng trước chờ, cô liền nhanh chân đuổi theo.

“Đêm nay anh có về đội không?” cô quàng tay anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.

“Có.”

“Ồ.” Nụ cười của Lộ Diêu Diêu lập tức giảm vài phần.

“Anh đưa em về.”

*

Lộ Diêu Diêu đi gặp Trương Tục. Hiếm khi Trương Tục rời khỏi căn phòng nhỏ kia, phần lớn ở trong thư phòng vẽ tranh.

Nghe được tiếng bước chân anh ta cũng không ngẩng đầu. Lộ Diêu Diêu rón rén đi đến trước mặt anh ta, thò đầu qua xem bức tranh trên bàn.

Một lát sau, Trương Tục gác bút, cười với cô: “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”

“Cũng không tệ lắm. Không cần hỏi cũng biết gần đây anh vẫn luôn nghịch mấy bức tranh tranh này chứ gì. Trương Tục, mấy thứ này có tốt đến vậy sao?”

“Bích hoạ là một loại báu vật của văn hóa Trung Hoa, nói đến chiều tốt của tụi nó, đương nhiên là có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như…”

Lộ Diêu Diêu lập tức ngăn cản anh ta, “Dừng dừng, em không có hứng thú với bích họa.”

Trương Tục cười, không miễn cưỡng cô, “Còn năm cái móng tay nữa thôi, vẽ xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”

“Được.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghế, nhìn anh ta cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhịn không được hỏi: “Năm cái móng tay vẽ bao lâu thì xong?”

“Nửa tiếng.”

Lộ Diêu Diêu nhíu mày, “Em thấy hơi hối hận vì phải ngồi đợi anh rồi.”

“Có chút thời gian vậy mà cũng chờ không được?” Trương Tục ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

“Mau vẽ đi, em chờ anh.” Lộ Diêu Diêu nhìn bút vẽ và tuýp màu trên bàn, bỗng nhiên có một ý tưởng. Cô đứng dậy, lại đi đến trước mặt Trương Tục, tìm tờ giấy trải lên trên bàn, lấy một chiếc bút vẽ chấm thuốc màu rồi vẽ lên giấy.

Trương Tục đưa mắt nhìn qua, không để ý đến cô nữa, tiếp tục vẽ.

Nửa tiếng sau, Trương Tục vẽ xong, buông bút, thấy Lộ Diêu Diêu còn đang vẽ, nhìn thoáng qua, cười nói: “Em đang vẽ gì đấy?”

Lộ Diêu Diêu buông bút, hỏi anh: “Anh không nhìn ra được à?”

“Ừm, là một người. Không phải là anh chứ?”

Lộ Diêu Diêu nói: “Không phải anh, là Cảnh Thừa.”

Trương Tục sửng sốt, lại cười nói: “Không giống chút nào.”

“Chậc, khó vẽ thật đấy.” Lộ Diêu Diêu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác, “Trương Tục, chúng ta đi được chưa?”

“Đi thôi.”

*

Trương Tục nói là đi dạo, ấy vậy mà lại đi đến một hang động cách sa mạc 20km. Lộ Diêu Diêu từng đến đây với Trương Tục rất nhiều lần, thế nên cũng rất quen thuộc với nơi này. Trong hang đá có rất nhiều bích hoạ, không ít hình đã bị phai màu.

“Haiz, màu bị phai đi không ít.” Trương Tục thở dài nhìn những bích hoạ.

Lộ Diêu Diêu nói: “Anh vẫn có thể sửa nó mà.”

“Ừm, anh còn đang xin phép.”

Lộ Diêu Diêu và Trương Tục tiếp tục đi vào những hang động khác. Ở đây tổng cộng có mười tám hang động, trong mỗi hang động đều có rất nhiều bích hoạ.

“Ôi, ở đây có thật nhiều bích họa!”

Sau khi đi vào một hang động, Lộ Diêu Diêu lại nghe thấy giọng nói của cô gái ở rừng hồ dương hôm nọ.

Mà Trương Tục lại nhíu mi, bước nhanh về phía bên kia. Lộ Diêu Diêu thấy có một quần sáng màu vàng chiếu đi chiếu lại cũng nhíu mi, theo Trương Tục đi qua. Chỉ thấy cách cánh cửa rộng hai mét, có một nam một nữ đang đứng ở đó, quay mặt về phía vách đá. Trong tay người phụ nữ cầm một cái đèn pin, hai người đó chính là hai người ở rừng hồ hương hôm nọ.

Trương Tục đi đến bên cạnh người phụ nữ rồi giật lấy đèn pin, tắt đèn, trầm giọng nói: “ ở đây không được bật đèn pin! Không được bật di động! Sao hai người vào đây được? Mau ra ngoài đi!”

“Đương nhiên là vào bằng thủ tục chính quy!” người phụ nữ nói.

“Vậy bọn họ không cảnh báo cô là ở đây không được có ánh sáng à?”

“Tôi biết chứ, tôi là người nghiên cứu bích họa, đương nhiên biết! Chỉ là ở đây ánh sáng quá mờ, một chút ánh sáng cũng không có nên không thể nhìn thấy được!”

“Cô nghiên cứu bích hoạ?” Trương Tục hừ một tiếng, “Nghiên cứu bích hoạ nhưng lại phạm phải sai lầm này thì không thể tha thứ được! Mau ra ngoài nhanh đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”

“Tôi chỉ bật đèn để xem từng cái một thôi, ở đây tối quá, không thấy gì cả. Này, anh trả lại đèn pin cho tôi đi!” Cô gái kia la lên.

“Đúng vậy, xin anh trả đèn pin lại đi. Chúng tôi xem một tí là đi ngay mà.” Người đàn ông đứng cạnh nói.

“Diêu Diêu, chúng ta đi.” Trương Tục cầm đèn pin, xoay người rời đi.

Lộ Diêu Diêu thấy tay chân của cô gái hoảng loạn, anh chàng bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô ta.

Sau khi Lộ Diêu Diêu và Trương Tục cùng nhau rời khỏi hang động, hai người kia cũng ra đến nơi. Lúc họ nhìn thấy Lộ Diêu Diêu thì lắp bắp kinh hãi: “Là cô sao?”

“Em với họ có quen nhau à?” Trương Tục hỏi Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu lắc đầu: “Không quen.”

“Tôi đã gọi bảo vệ, hai người đi với họ đi!” Trương Tục nói với hai người kia.

Trong lúc nói chuyện, hai bảo vệ đã tới. Đôi nam nữ nhíu mày, bị mời đi.

Bấy giờ, Trương Tục chuẩn bị trở về. Sau khi lên xe, Lộ Diêu Diêu nói: “Cô gái ban nãy chắc là mắc chứng quáng gà.”

Trương Tục nói tiếp: “Mặc kệ cô ta bị bệnh gì, phá hủy bích hoạ thì không thể tha thứ được.”

Lộ Diêu Diêu biết tấm lòng yêu thương cuồng nhiệt của Trương Tục với bích hoạ. Cô dựa vào lưng ghế, nói: “Đi thôi, trở về, mới đi có tí thôi mà em đã thấy mệt rồi.”

“Anh thấy em hơi mệt đấy, em chỉ có một mình thì nên chăm sóc bản thân tốt.” Trương Tục nói. Dừng một chút, lại nói: “À nhầm, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”

“Hai người bên nhau, có đôi khi càng mệt hơn. Sau này yêu đi rồi anh sẽ biết.” Lộ Diêu Diêu híp mắt mỉm cười.

Trương Tục đoán được là chuyện gì, liếc cô một cái, câm nín không trả lời được. Sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh ta đối với em có tốt không?”

“Cũng được.”

Trương Tục lập tức đoán ra: “Em rất yêu anh ta, nhưng anh ta không đủ yêu em.”

Lộ Diêu Diêu nói: “Đúng vậy.”

Trương Tục liền nhíu mi.

Lộ Diêu Diêu cười nói: “Nhưng em sẽ khiến cho anh ấy yêu em đến tận xương tận tủy.”

“Tận xương tận tủy?” Trương Tục cười khúc khích, “Sao em lại so sánh lạ thế?”

Lộ Diêu Diêu cười: “Nghĩa là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết.”

Trương Tục gật đầu.

“Trương Tục, em ngủ một chút, bao giờ đến nơi thì gọi em. À, đúng rồi, đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện thì hẵng gọi em.” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại.

*

“Diêu Diêu, đến rồi.” Xe chạy đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện, Trương Tục dừng xe, kêu Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu lập tức mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại nhìn Trương Tục, cười hì hì nói: “Em xuống chỗ này nha.”

Nói xong liền kéo cửa ra xuống xe, hạnh phúc chạy vào.

Trương Tục nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lái xe rời đi.

Nhưng mà Dương Cảnh Thừa lại không ở đây, có điều cửa phòng lại không khóa. Triệu Tín nói cho cô biết hôm nay Dương Cảnh Thừa đi tiễn Lý Chí Long. Cô kinh ngạc: “Tiễn Lý Chí Long?”

Triệu Tín gật đầu, “Hôm nay đội trưởng Lý rời khỏi sa mạc. Tiết Huệ cũng rời đi cùng.”

Vậy là hai người đó đều đi.

Rốt cuộc bọn họ cũng đi rồi.

Cửa phòng Cảnh Thừa không khóa, Lộ Diêu Diêu đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế chờ anh về.

Lộ Diêu Diêu ngồi được hồi lâu thì đôi mắt cũng dần lim dim, cô đứng dậy leo lên giường của Dương Cảnh Thừa nằm xuống.

Lúc Dương Cảnh Thừa trở về, nhìn thấy người đang nằm trên giường, chậm rãi bước đến.

“Em đến đây từ bao giờ thế?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười. Lúc anh trở về, các đội viên đều ở đây, nhưng không một ai nói với anh rằng cô cũng ở đây.

Lộ Diêu Diêu vừa tỉnh ngủ, mở to mắt. Đôi tay lập tức quàng vào cổ anh “Cục cưng, anh đã trở lại?”

“Em ngủ bao lâu rồi?”

“Em cũng không biết nữa. Trời tối rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy chẳng phải đêm nay em chỉ có thể ngủ ở đây thôi sao?”

“Nhiều người như vậy, em không thấy xấu hổ à?”

Lộ Diêu Diêu không cho là đúng, “Có gì đâu mà xấu hổ? Đóng cửa lại thì chẳng ai biết đâu.”

Dương Cảnh Thừa nhìn cô:“ Em dậy đi, anh tắm cái đã rồi mình cùng nhau ra ngoài tìm gì đó để ăn.”

“Ừa, anh đi đi. Chờ anh tắm xong em sẽ dậy.”

Dương Cảnh Thừa lười quản cô, ôm quần áo vào phòng tắm.

Anh vừa đi, Lộ Diêu Diêu lại nghe được giọng của Triệu Tín: “Đội trưởng Dương, bọn em ra ngoài ăn gì đó, có cần chờ hai người không?”

Dương Cảnh Thừa nói: “Khỏi cần chờ.”

“Vậy bọn em đi trước.”

Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng bọn Triệu Tín xuống lầu. Cô lăn vài vòng, bỗng nhiên bật dậy, bước xuống giường.

Cô mở cửa nhìn xuống dưới lầu, Triệu Tín, Lục Bạch, Giang Tây, Hạo Nhiên, Đại Binh bọn họ đều đi hết rồi. Khóe môi cô cong lên, đi về phía phòng tắm. Vừa tới trước cửa phòng tắm thì nghe được tiếng nước chảy. Cô theo tiếng nước đi tới cạnh phòng, hắng giọng một tiếng, sau đó gõ cửa.

Dương Cảnh Thừa mở cửa kéo cô vào, “Em tới làm gì?”

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người anh, cười đầy gian manh: “Em chỉ muốn đến nói cho anh biết là mọi người đều đi hết cả rồi.”