Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 63



Dương Cảnh Thừa chạy thật nhanh vào trong sa mạc. Anh không ngừng gọi hỏi Triệu Tín rằng, liệu anh chàng đã liên lạc được với Lộ Diêu Diêu chưa. Giọng nói của Triệu tín không khỏi hoảng hốt: “Vẫn chưa được.”

Giọng Dương Cảnh Thừa hạ thấp: “Diêu Diêu rất quen thuộc với sa mạc, cô ấy biết ra vào nơi này thì cần phải chú ý đến cái gì, nếu không liên lạc được thì chắc chắn là có lý do, có lẽ là xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Trước tiên chúng ta tìm chị dâu trước đã.” Triệu Tín nói.

Khi nghe được hai từ ‘chị dâu’, trong lòng anh lại dâng lên nỗi căng thẳng. Giọng nói của anh vọng qua đầu dây bên kia “Gọi báo cho tôi bất cứ lúc nào” rồi cúp máy.

Dương Cảnh Thừa vừa tìm, vừa không ngừng gọi lớn tên Lộ Diêu Diêu. một lúc sau, anh tìm thấy dấu chân lạc đà. Dùng ánh sáng của đèn pin chiếu sáng nơi có dấu vết, thì thấy một hàng dấu chân dài in lên mặt cát. Không biết đây có phải là dấu chân lạc đà của Lộ Diêu Diêu hay không, anh ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ, sau đó đứng dậy, nương theo dấu chân ấy mà đi theo. Sau một đoạn đường khá dài, dấu chân lạc đà mỗi lúc một phai, cuối cùng biến mất. Dương Cảnh Thừa không thể làm gì khác hơn là dựa theo trực giác mà tiếp tục tìm.

Anh đã tìm hơn cả tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy người đâu. Cũng chẳng nhận được bất kì tin tức gì từ Triệu Tín hay Lục Bạch. Cô đã đi qua nơi này vô số lần, tính ra còn quen thuộc với sa mạc hơn so với đội cứu viện, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì mà không thể liên lạc được?

“Đội trưởng Dương.”

Phía trước có người cất tiếng gọi anh. Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu, thấy người kia đang cầm đèn pin chạy về hướng mình, thì ra là Trương Tục.

“Sao anh quay lại? Là để tìm Diêu Diêu sao?” Trương Tục nhanh chóng bước đến.

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Anh cũng thế à?”

“Đúng, lúc 9 giờ, Diêu Diêu có đến chỗ tôi vẽ một lát, rồi bỗng nhiên nhận được điện thoại của đội phó Triệu, anh ta nhờ cô ấy vào sa mạc tìm hộ người. Từ sau khi cô ấy đi, tôi cũng không liên lạc nữa, giờ tôi chỉ lo cô ấy gặp phải chuyển gì đó.”

Vào lúc 9 giờ Lộ Diêu Diêu có đến nhà Trương Tục để vẽ? Cô ấy vẽ ư? Trong đầu anh dấy lên một mốt nghi vấn, nhưng điều cần làm nhất bây giờ là tìm thấy cô trước đã, anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, “Có phát hiện gì à?” Anh hỏi.

Trương Tục trả lời: “Chỉ thấy được dấu chân của lạc đà, ngoài ra thì không còn đầu mối nào khác.”

Dương Cảnh Thừa cũng nhìn thấy dấu chân lạc đà, anh gật đầu: “Dấu chân của lạc đà đột nhiên biến mất, cũng không thấy dấu chân của Diêu Diêu, ngoài ra cũng không phát hiện dấu chân của người nào khác nữa. Có điều, gió thổi mạnh như thế, không thấy được dấu chân cũng là chuyện hiển nhiên. Nếu như những dấu chân ban nãy đúng là của A Tục, thì có thể chứng minh được Diêu Diêu đã từng đi qua mấy chỗ này.”

Dương Cảnh Thừa ở trước mặt Trương Tục gọi ‘A Tục’, lúc này gọi xong lại thấy không được tự nhiên cho lắm. Trương Tục nghe xong cũng có cảm giác tương tự.

Trương Tục chỉ gật đầu: “Chúng ta tách ra tìm đi. Khi nào tìm được thì nhớ thông báo cho người còn lại.”

Dương Cảnh Thừa đồng ý. Chợt anh nhận được cuộc gọi của Triệu Tín, bên đấy nhờ anh giúp đỡ tìm người mất tích.

Thính giác của Trương Tục thật tốt, nghe được cả âm thanh trong điện thoại. Bấy giờ anh ta chỉ ngước lên nhìn Dương Cảnh Thừa. Dù gì Dương Cảnh Thừa cũng là đội trưởng của đội cứu viện, giúp người gặp nạn hoặc là tìm kiếm người bị lạc là nghĩa vụ hàng đầu. Mà lúc này đây lại không có bất kì tin tức gì của Diêu Diêu, Trương Tục thật sự muốn biết anh sẽ ra quyết định như thế nào.

Chỉ nghe giọng Dương Cảnh Thừa trả lời: “Người kia cũng bị mất tích trong sa mạc này, Diêu Diêu thì không biết đang ở nơi nào, các cậu cứ tiếp tục tìm đi.”

Trương Tục chú ý đến câu Dương Cảnh Thừa nói hai từ ‘các cậu’, trong lòng cũng đã ngầm tự hiểu hai từ ‘các cậu’ ở đây không bao gồm có anh trong đó, cũng xem như anh thật sự có lòng với Diêu Diêu.

“Tìm người thôi, chia nhau mà làm.” Dương Cảnh Thừa nhận được thoại xong, thấy Trương Tục vẫn còn đứng đó, anh chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.

Trương Tục nhìn theo bóng lưng của Dương Cảnh Thừa, rồi xoay người đi hướng còn lại.

*

Trong sa mạc yên ắng, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Dương Cảnh Thừa xoay người, giơ đèn pin lên, chỉ thấy một con lạc đà đang chậm rãi chạy đến, chân trái phía trước có chút khập khiễng.

“A Tục!” Dương Cảnh Thừa nhanh chóng chạy nhanh đến, sờ lên mặt nó, rồi cúi đầu nhìn về phía chân, khẽ hỏi: “Bị thương rồi à?”

Lạc đà cạ nhẹ mặt mình vào mặt Dương Cảnh Thừa. Anh nhìn nó rồi hỏi tiếp: “Chủ mày đâu?”

Nó đưa mắt nhìn anh, sau vài giây, xoay người lại. Anh biết nó có nhiệm vụ dẫn đường, thì vội vàng nói: “Mau dẫn tao đến gặp cô ấy.”

Dương Cảnh Thừa đi theo lạc đà một hồi, dần dần nhìn thấy dấu chân của người, đây chính là dấu chân của Lộ

Diêu Diêu. Trong lòng anh không khỏi vui mừng, bước chân cũng vì thế mà tăng nhanh thêm mấy phần.

Một lúc sau, anh phát hiện còn có dấu chân của người khác. Mà dấu chân của Lộ Diêu diêu lại cho thấy là cô đang đi theo người này. Chẳng lẽ cô phát hiện ra người mất tích kia sao?

Nhưng anh lại phát hiện là có rất nhiều dấu chân khác nhau. Vậy là ở đây còn có người khác nữa! Mấy người đó là ai? Từ dấu chân có thể thấy, cô và bọn họ đang ở cùng một chỗ. Bỗng nhiên anh có một dự cảm không tốt, Lộ Diêu Diêu đang bị những người kia ép buộc! Vì A Tục cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà bị thương, nhất định là có liên quan đến mấy người đó!

“A Tục, nhất định là mày biết cô ấy đang ở đâu, đi nhanh thêm chút nữa nào!” Dương Cảnh Thừa vỗ nhẹ lên mình lạc đà, lo lắng nói.

*

Lộ Diêu Diêu đang đứng cùng với ba người đàn ông bận áo khoác chống gió màu đen, ngoài ra còn có một người đàn ông khác bận áo sơ-mi nâu.

Một người bận áo khoác chống gió màu đen không nhịn được hỏi cô: “Cô nói trong sa mạc có một vách đá, lại còn hiểu sa mạc như lòng bàn tay, vậy sao giờ còn chưa thấy đâu?”

Lộ Diêu Diêu trả lời: “Sẽ nhanh thôi.”

“Nhanh thôi là bao lâu nữa?” Một người đàn ông áo đen khác cất tiếng hỏi.

Lộ Diêu Diêu lại tiếp lời: “Khoảng 1 tiếng nữa.”

“1 tiếng nữa?” Người nọ không tin tưởng, mở to mắt nhìn cô: “Nếu như mà cô nói dối thì biết hậu quả như thế nào rồi đấy.”

“Biết chứ. Tôi đây sợ chết, còn sợ đau, sao dám nói dối chứ? Các anh tin tôi là được rồi.” Lộ Diêu Diêu cau mày: “Chúng ta nghỉ ngơi tí đi. Cũng hơi mệt rồi, nghỉ ngơi một lát chúng ta sẽ đi nhanh hơn đó.” Vừa dứt câu cô đã ngồi bệt xuống đất.

Mấy người kia khẽ lườm, rồi cũng ngồi xuống theo.

Một người áo nâu trong số đó nhỏ giọng hỏi cô: “Cô có biết chút gì về vách đá kia không?”

Lộ Diêu Diêu trả lời: “Không biết.”

Người nọ hốt hoảng: “Vậy sao cô nói cô biết? Lại còn nói khoảng 1 tiếng sau sẽ tìm được! Đến lúc đó rồi cô phải làm sao?”

“Tôi không nói thế, thì còn có thể nói gì tốt hơn sao?” Lộ Diêu Diêu cau mày. Người bận áo màu nâu này chính là người mà đội cứu hộ đang tìm, tên anh ta là Khâu Vân. khi cô vừa tìm thấy anh ta, thì vô tình nghe được gần đó có tiếng bước chân, ngoài ra còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người đang nói chuyện. Bọn họ đang tìm một vách đá nào đó trong sa mạc, trên đấy có bích hoạ. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cô nhìn thấy ba người đàn ông bận áo khoác chống gió màu đen. Một trong số đó thấy sắc thì nảy lòng tham, bước nhanh đến xé váy cô, hai người còn lại vẫn đứng đó nhìn.

Anh chàng áo nâu thấy thế thì vội chạy lại, anh ta tính can người đàn ông bận áo chống gió kia làm chuyện bậy bạ, thì lại bị hắn ta đá cho một phát bị thương. A Tục nhanh chóng nhấc chân lên, canh chuẩn đá thật mạnh vào đầu tên kia, khiến hắn chưa kịp đề phòng đã ngã lăn xuống cát. Cô vội vàng nhảy lên lưng A Tục, vừa chuẩn bị bỏ chạy. Hai tên còn lại đứng một bên đã rút thắt lưng ra, dùng sức quất thật mạnh vào A Tục. Cái quất mạnh ấy đã vô tình làm chân nó bị thương, té lộn nhào xuống cát, cô cũng vì thế mà ngã theo. Thấy bọn họ đánh A Tục như thế, cô không nỡ, nên đã quay sang nháy mắt với A Tục, ngụ ý bảo nó mau chóng chạy đi. A Tục nhận được tín hiệu nên đã bỏ chạy.

Những tên kia thấy lạc đà bỏ chạy, không kịp đuổi theo, cả đám quay lại vây lấy cô. Mới nãy vừa thấy cô, một trong số đó đã không kìm chế được nhào đến xé váy cô rồi. Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô nói với những tên này là mình cùng người đàn ông áo nâu này cũng đi tìm vách đá có hình vẽ kia, rất có giá trị, sau khi cô tìm được thì cô có thể nhường cho bọn họ. Những tên kia đều được gọi theo vai vế “Đại ca”, “Lão Nhị”, “Lão Tam”, cái tên mà đã nhào tới cô ngay từ đầu là “Lão Nhị”. Những tên đó chụm đầu lại bàn bạc, rồi quyết định để cô dẫn đường. Nhưng để an toàn, chúng sẽ tịch thu điện thoại của cô.

Lộ Diêu Diêu nhớ lại tình hình hai tiếng trước, sự căm hận ba tên này lên tới đỉnh đầu. Cô tin tưởng A Tục sẽ tìm thấy người đến cứu. Nó có thể ngửi thấy mùi cô. Nhưng trước hết cô không được chịu khuất phục dưới những tên này.

Khâu Vân lo lắng. Lộ Diêu diêu không rảnh phải quan tâm đến tâm trạng của anh ta.

“Tôi thấy, nếu có cơ hội thì chúng ta đều sẽ chạy chứ?” Khâu Vân hạ nhỏ giọng hỏi.

Lộ diêu Diêu liếc anh ta: “Anh là người mất tích trong sa mạc mà chúng tôi cần tìm đấy, đừng nghĩ đến chạy trốn. Mà có điều, nếu anh có thể chắc chắn rằng anh có thể thoát dưới tầm mắt bọn nó thì anh cũng có thể thử.”

Khâu Vân suy nghĩ: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?”

Lộ Diêu Diêu đang đợi người tới cứu, cô không muốn nhiều lời với người này.

Người đàn ông được gọi là ‘Đại Ca’ kia cảnh cáo Lộ Diêu Diêu: “Hai đứa bây đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn!”

Cái tên ‘Lão Nhị’ kia bày ra vẻ mặt tòm tem nhìn Lộ Diêu Diêu: “Đại ca, giờ đang trong lúc nghỉ ngơi, cho em thỏa mãn chút hen?”

‘Đại ca’ trả lời: “Ráng nhịn đi! Khi tìm thấy vách đá kia, mày muốn gì tao cũng không cản.”

Lộ Diêu Diêu nghe thấy những lời bẩn thỉu kia không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng, cô liên tục đưa mắt ngóng chờ người đến cứu, mong rằng người này sẽ đến nhanh hơn một chút. Khoảnh khắc này, người cô nhớ nhất là Dương Cảnh Thừa, anh bảo sau khi dự lễ truy điệu của Lý Chí Long xong sẽ trở về, không biết anh có đến sa mạc lớn hay không.

“Đứng lên đi!” Tên đại ca kia quát lớn.

Lộ Diêu diêu và Khâu Vân chậm rãi đứng dậy. Bất chợt, cô nghe được tiếng bước chân, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, có phải là A Tục đã tìm được người đến cứu cô rồi hay không? Ngoài mặt thì cô dẫn đường, trong lòng thì liên tục trông ngóng tiếng bước chân kia nhanh chóng đến đây một chút.

Ngay tời lúc cô mong ngóng, cô phát hiện tiếng ấy mỗi lúc một gần.

“Diêu Diêu!”

Cô vội quay đầu, tay cầm đèn pin phát ra ánh sáng, một bóng dáng người đàn ông to lớn chạy như bay đến. Tuy rằng đã bị lạc đà che trước mặt.

Ba tên kia khi nghe tiếng người gọi, nhanh chóng xoay người, chỉ thấy một người đàn ông chạy nhanh như bay đến. Những tên đó phản ứng rất lẹ, tay nắm thành quyền, chuẩn bị đấm đá một trận.

Lúc Dương Cảnh Thừa chỉ còn cách tên ‘Đại Ca’ kia chừng một thước, đã nhảy một phát, đạp một cước thật mạnh vào tên đó. Tên ‘Đại Ca’ chao đảo, nhờ ‘Lão Nhị’ với ‘Lão Tam’ giữ vững mới đứng lên được, ba người cùng nhau đối phó với anh.

Dương Cảnh Thừa lấy một đấu ba, chỉ sau vài chiêu đã hạ đo ván cả ba tên kia.

Anh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy lạc đà đã bước đến bên cạnh Lộ Diêu Diêu. Dương Cảnh Thừa đi về phía cô, chỉ thấy đồ trên người Lộ Diêu Diêu đã bị xé đến rách tươm, vội vàng ôm cô vào trong ngực.

Lộ Diêu Diêu ôm lấy eo anh, khẽ cười: “Anh đã về rồi, cũng là người tìm ra em đầu tiên.”

“Em không sao chứ?” Dương Cảnh Thừa hỏi.

“Em không có sao. Em quen thuộc với sa mạc nhất, dẫn mấy tên đó đi vòng vòng là chuyện nhỏ.”

Dương Cảnh Thừa lại càng ôm chặt lấy cô thêm nữa.

“Anh lo cho em sao?” Cô cảm giác được lực của anh thêm chút mạnh, nheo mắt cười hỏi.

Bộ dạng của cô xem chừng rất vui vẻ. Dương Cảnh Thừa cau mày: “Em nói thử xem?”

Lộ Diêu Diêu cười: “Vậy hôn em đi.”

Anh không ngần ngại cúi đầu hôn lấy đôi môi kia của cô.

Khâu Vân đứng một bên không lên tiếng.

Trương Tục đến, bên cạnh Triệu Tín và Lục Bạch cũng đã đến. Nhìn thấy hai người họ hôn nhau, nên chỉ đứng từ xa nhìn.