Đội Trưởng Đừng Nổ Súng

Chương 5



05.

Hành tinh đầu tiên: Đội trưởng của tôi là đại bang chủ tâm ngoan thủ lạt.

Tác giả: Dương Lê Tử OvO

Edit: Sâm

*

Khi Hàn Mặc tỉnh lại, trên ngực đã quấn một lớp băng, vết thương cũng đã được xử lý đàng hoàng. Không còn nằm trên chiếc giường cự hình lạnh lẽo, mà nằm trên một chiếc giường đơn cực lớn, chăn ga gối đệm đều được giặt sạch sẽ.

Trang trí xung quanh vô cùng quen thuộc, như một phòng ngủ nhỏ độc lập. Nơi này là phòng trong của văn phòng Trình Tiêu. Xem ra lần này Trình Tiêu đã thực sự hồi tâm chuyển ý, không chỉ cứu anh một mạng, còn để anh vào nơi an toàn nhất trong Huyền Vũ, đề phòng người không liên quan khác lại ném đá giấu tay.

S999: 'Nhờ có phản ứng của anh, tỷ suất động bộ hiện tại đã tăng lên -20%, Trình Tiêu không còn sát ý với anh.'

'Một người nửa tàn phế rồi thì còn sát ý gì nữa?' Hàn Mặc khó khăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình mà thầm nói. Lỗ kim đã khép lại, chỉ còn vết máu ứ dưới móng tay cùng vết bỏng điện lưu lại.

Sự chiêu đãi của Lan Tâm thật sự khiến anh phải trả giá bằng nửa cái mạng sống, có điều biểu lộ tình cảm trong hoàn cảnh bi đát đó đã thành công loại bỏ sự thù địch của Trình Tiêu với anh.

Điều khiến Hàn Mặc bất ngờ chính là, trong quá trình tương tác giữa anh và Trình Tiêu, mức OOC của anh không quá cao. Nói cách khác, trong sâu thẳm trái tim Lý Niệm Hằng, thực sự cũng khao khát có thể nối lại tình xưa cùng Trình Tiêu.

Nhân vật Lý Niệm Hằng này có mấy phần đáng tráng thì có bấy nhiêu phần đáng thương, cũng không phải một nhân vật khiến người ta ghét. Hàn Mặc tiếp nhận ký ức của hắn, anh có thể hiểu được hầu hết tâm tình của hắn, cho dù không hoàn toàn tán đồng.

Chỉ có một điều, anh rất phê bình.

Hàn Mặc: 'Tầm nhìn chọn đối tượng để yêu của Lý Niệm Hằng kém quá đi!' Chân trời nơi nào không có cỏ thơm*, cứ cố tình nhìn trúng Lan Tâm thủ đoạn độc ác không coi ai ra gì.

S999: 'Đừng nóng giận, đối tượng yêu đương của anh chắc chắn tốt hơn cậu ta. Người ta là muốn tán Bang chủ phu nhân, còn anh muốn tán chính là bản thân Bang chủ đấy!'

Hàn Mặc: '... Đây là an ủi à? Vì sao tôi không vui vẻ tí nào vậy.'

Ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, cửa trượt kéo mở sang hai bên, đối tượng Hàn Mặc muốn tán xuất hiện ở cửa.

Trình Tiêu không có sát ý với anh là một chuyện, nhưng việc giành lại thiện chí và lòng tin là một nhiệm vụ gian nan khác. Việc Lý Niệm Hằng làm phản là thật, muốn trở mình cũng tốn rất nhiều công sức. Hàn Mặc đã có phương án tính toán trong lòng, chỉ là không biết Đại bang chủ có muốn mua hay không.

"Tỉnh rồi?" Trình Tiêu nhìn về phía giường đơn, có vẻ hơi bất ngờ, tựa hồ không ngờ anh tỉnh lại nhanh như vậy.

"Nhờ vào phúc của Bang chủ." Lý Niệm Hằng mặt không cảm xúc, gật đầu với y, không mặn không nhạt.

"Nếu tỉnh rồi, có lời gì muốn nói không?" Trình Tiêu kéo ghế đến bên giường ngồi xuống, nhấc chiếc chân dài, khôi phục bộ dáng bất cần đời không quan tâm đến việc gì kia.

"Vậy phải xem xem Bang chủ có chuyện gì muốn hỏi tôi." Lý Niệm Hằng ngoài cười nhưng trong không cười.

"Được, vậy không vòng vo nữa. Thứ đồ chơi này cậu đã từng thấy chưa?"

Trình Tiêu đã quen với thái độ này, cũng không giận. Y lấy một vật kim loại to chừng hạt gạo đặt trong lòng bàn tay, những hạt sáng bóng hình bầu dục rung lên đều đặn, có sáu chân dài hẹp và hai cánh, trườn trên lòng bàn tay dày rộng của y.

"Trùng quản chế." Lý Niệm Hằng miễn cưỡng liếc mắt, đây là công cụ theo dõi phổ thông, không phải đặc biệt cao cấp. Nó bám vào mục tiêu như con bọ, chỉ cần mục tiêu hơi cảnh giác là sẽ phát hiện.

"Đây là phiên bản cải tiến, có thể chui vào dưới da, có thể theo dõi trong thời gian dài mà không bị phát hiện." Trình Tiêu thao tác vòng đeo tay điện tử, sử dụng chức năng điều khiển từ xa thực hiện một số điều chỉnh, đầu trùng duỗi ra một loạt răng cưa.

Y đưa con trùng máy tinh vi trên lòng bàn tay biểu diễn trước mặt Lý Niệm Hằng, đồng thời đưa tay còn lại ra sau tai đối phương, xoa làn da mềm mại nơi đó.

"Đơn giản mà hiệu quả, cậu sẽ chỉ cảm thấy bị đầu móng tay sượt nhẹ qua, không nghĩ ra được."

Lý Niệm Hằng không tránh sự đụng chạm của Trình Tiêu, chỉ nhìn ngây ngốc nhìn vào con trùng kia.

"Là... Lan Tâm." Hồi lâu anh mới mở miệng, thanh tuyến khô khốc.

Anh vẫn luôn không biết kế hoạch ám sát Trình Tiêu của mình đã bị bại lộ như thế nào, hiện tại tất cả manh mối đều được liên kết với nhau.

Anh cấu kết 'Song Sừng Xà', thế lực đối địch 'Huyền Vũ' để mưu hại Trình Tiêu. Hai ngày trước khi anh bí mật gặp mặt Đường chủ Song Sừng Xà đàm phán, anh đã tình cờ gặp Lan Tâm tại cổng trụ sở. Ả oán giận giày mới không cẩn thận làm mình trẹo chân, nhờ anh dìu lên bậc thang.

Trước khi Trình Tiêu trở thành Bang chủ, hai người đã coi Lan Tâm như công chúa mà săn sóc. Làm vệ sĩ đưa đón, cùng nhau đi mua sắm, làm chân sai vặt cho ả đều là những điều cơ bản. Cho dù sau này thân phận địa hai người không giống như trước, nhưng một số thói quen vẫn không thay đổi. Vậy nên dù Lý Niệm Hằng luộn thận trọng, nhưng lại thả lỏng cảnh giác với Lan Tâm.

Mười ngón tay Lan Tâm trắng như tước hành, thường thích để móng tay dài và trang trí thêm một số thứ để ngón tay thon trắng hơn. Thế nhưng móng tay dài cũng có nhược điểm, động tác quá tinh tế cũng không tiện, thỉnh thoảng còn làm xước da.

Lý Niệm Hằng biết rất rõ điều này, cho nên khi Lan Tâm vịn vai anh, cảm giác sau tai bị cào một chút không không để tâm lắm.

Không ngờ một bước đi sai, vạn lối tắc.

Chính Lan Tâm là người thả trùng quản chế lên người anh, chính Lan Tâm là người giao chứng cứ phản bội của anh cho Trình Tiêu!

"Rất ngạc nhiên?" Trình Tiêu như cười như không, thu hết phản ứng của anh vào đáy mắt.

Lý Niệm Hằng lắc đầu. Sự tình này thuộc ngoài tầm kiểm soát của anh, lại hợp tình hợp lý.

Bởi thời gian đầu Trình Tiêu lên làm Bang chủ, thế lực thuộc hạ cũ của lão Bang chủ quá khổng lồ, buộc Lý Niệm Hằng thay mặt Trình Tiêu dọn dẹp. Thế nhưng đối với con gái của lão Bang chủ, đám thuộc hạ đều là trưởng bối chú bác nhìn lớn lên từ nhỏ, cũng là cơ sở duy trì địa vị của ả trong Huyền Vũ.

Kể từ đó, Lan Tâm đã sinh hiềm khích với Lý Niệm Hằng, không những không cho sắc mặt tốt, mà còn thường xuyên thổi gió bên gối Lý Niệm Hằng, thuyết phục y chèn ép Lý Niệm Hằng, để tránh sau này người nổi lên tâm tư khác.

Lan Tâm chán ghét anh, đây là sự thật Lý Niệm Hằng luôn biết, nhưng lại không chịu đối mặt.

"Cậu vì Lan Tâm mà giết tôi, cô ta lại một lòng chỉ muốn loại bỏ cậu. Cảm giác thế nào?" Trình Tiêu lười biếng hỏi, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, lại không mang ý cười.

Lý Niệm Hằng cứng đờ, cúi đầu chậm rãi nói: "Nói thật, tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc giết anh."

"Vậy à?" Trình Tiêu nghịch trùng quản chế trong tay, con bọ từ lòng bàn tay bò lên mu bàn tay.

'Đúng theo ngày tháng chúng ta đã định,' Một tiếng nói mơ hồ vang lên từ trên tay y, là giọng Lý Niệm Hằng, 'Mạng Trình Tiêu là của mấy người, mảnh đất phía Bắc kia cũng là của mấy người.'

'Ha ha ha ha, buôn bán có lời như thế, chỗ tốt đều nhường cho chúng tôi chiếm hết. Anh Lý, anh đang mưu toan gì vậy?' Người đáp lại anh chính là Đường chủ Song Sừng Xà.

'Còn phải nói? Nếu chuyện thành, Huyền Vũ sẽ là của tôi –'

'Bốp' một tiếng, Trình Tiêu dùng hai ngón tay kẹp lên con bọ, dùng sức bóp nát con trùng máy.

Ghi âm quản chế im bặt.

Một âm thanh khác vang lên trong đầu Hàn Mặc.

S999: 'Làm sao bây giờ? Ghi âm cũng có. Lý Niệm Hằng không chỉ muốn làm phản mà ngay cả chứng cứ cũng nằm trong tay người ta rồi, lần này tẩy trắng sao đây? Nói không có ý định giết người, ai sẽ tin chứ?'

Hàn Mặc: 'Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai giờ? Cậu mới là hệ thống, vai diễn tìm đường chết này cũng là cậu chọn. Thế cậu nói xem, theo giải toán của cậu thì nên làm gì bây giờ?'

S999: 'Theo giải toán của hệ thống, nếu như lập tức nhận sai xin lỗi, tỷ suất đồng bộ có thể tăng lên -10%. Nhưng hai người từ đây trở thành người dưng nước lã.'

Hàn Mặc: 'Ồ? Còn phương án khác?'

S999: 'Nếu như nhận sai xin lỗi, đồng thời chủ động tỏ tình Trình Tiêu, tỷ suất đồng bộ có thể tăng lên 10%. Thế nhưng anh sẽ bị Trình Tiêu giam lỏng, sau đó bị Lan Tâm biết nội tình sát hại.'

Hàn Mặc: '...'

S999: 'Nếu như nhận sai xin lỗi, đồng thời chủ động tỏ tình Trình Tiêu, đồng thời cởi quần áo hiến thân thì, tỷ suất đồng bộ sẽ tăng lên 20%. Thế nhưng anh sẽ bị Trình Tiêu đánh gãy tay gãy chân, từ đây trở thành cấm, luyến, phát, tiết, dục, vọng của anh ta.'

Hàn Mặc: 'Được rồi được rồi, mấy giải toán mô phỏng của cậu chỉ có theo hướng linh tinh đó à?'

S999: 'Tôi đã cố gắng hết sức. Lý Niệm Hằng vốn muốn giết Trình Tiêu thật, cho nên giải toán mô phỏng khả năng có thể xoay chuyển cực kỳ hạn chế.'

Hàn Mặc: 'Tôi hiểu, nhưng với tình hình hiện tại thì giải toán mô phỏng không đáng tin phải không. Vậy không thể làm gì hơn khác, phải để cậu ấm ức ở một bên nhìn, tôi làm mẫu cho cậu tư thế tẩy trắng chính xác.'

Sau khi ghi âm ngừng bặt, qua một quãng thời gian, sự yên tĩnh kéo dài giữa hai người mới bị phá vỡ.

"Tôi đã từng rất muốn giết cậu, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn một lời giải thích. Cậu có thể cho tôi không?" Trình Tiêu một tay chống cạnh giường, rõ ràng đây phải là một cuộc trò chuyện giương cung bạt kiếm, nhưng cảnh này lại như hai người bạn tốt đang tán gẫu ôn chuyện.

Lý Niệm Hằng rủ mắt, nở nụ cười: "Suốt thời gian qua, có gì anh muốn mà tôi không thể cho?"

Anh hít một hơi, rủ rỉ giải thích hết thảy chi tiết nội dung của kế hoạch.

Kế hoạch ban đầu, anh sẽ dẫn Trình Tiêu đến quảng trường phía Bắc thành phố.

Bởi vị trí này tiếp giáp với khu mỏ quặng, lại có một tuyến đường chính dẫn thẳng đến cảng Tinh Tế nên nó rất béo bở, là địa bàn thế lực khắp nơi mơ ước.

'Huyền Vũ' đã cắn miếng mỡ dày từ miệng 'Song Sừng Xà' cách đây không lâu. Việc quản lý khu vực này trong tổ chức vẫn chưa được quyết định, tạm thời do Lý Niệm Hằng quản lý, thỉnh thoảng sẽ phát sinh xung đột nhỏ. Trình Tiêu đã đi kiểm tra vài lần, mỗi lần đều mang theo nhóm vệ sĩ.

Lý Niệm Hằng vừa thông đồng với Đường chủ Song Sừng Xà, vừa lặng lẽ thay thế vệ sĩ bên người Trình Tiêu.

Vào lần tuần tra tiếp theo của Trình Tiêu, hội Song Sừng Xà sẽ mang theo lượng lớn người xâm lấn mảnh đất này, gây ra hỗn loạn, giết chết Trình Tiêu.

Cái chết của Trình Tiêu sẽ được ngụy tạo như một kết quả không may dưới cuộc xung đột giữa hai tổ chức, Lý Niệm Hằng danh chính ngôn thuận thượng vị. Mà trao đổi lại, Song Sừng Xà có thể chiếm lại quảng trường phía Bắc dễ như ăn bánh.

"Giải thích như vậy, anh hài lòng không?"

"Kế hoạch này nghe khá hay, vùng phía Bắc là chỗ tốt, không ngờ thiếu chút nữa là tôi bỏ mạng ở nơi đó."

"Anh cũng tin rằng tôi sẽ làm được điều này?" Lý Niệm Hằng vô thức siết ga trải giường, ánh mắt lấp lóe.

"Tại sao không tin? Tôi đoạt ý trung nhân của cậu, đoạt cả vị trí Bang chủ, đè ép cậu khắp nơi, để một người liều mạng bao năm như cậu cũng chỉ có thể làm người đứng thứ hai. Cậu nghĩ sao?"

"Nếu ngay cả anh cũng tin, vậy người của Song Sừng Xà tất sẽ không nghi ngờ."

"Có ý gì?"

Lý Niệm Hằng khẽ cười: "Chuyện đến nước này, tôi nói tôi làm tất cả những điều này vì anh, anh tin không?"

_____________________

Sâm: Tẩy trắng hơn bột giặt OMO =)))))))))))))))))

*天涯何處無芳草 [ Thiên nhai hà xứ vô phương thảo] (Chân trời nơi nào không có cỏ thơm.)

Đây là thành ngữ dùng nhiều trong tiếng Hán. Nghĩa đen của nó là chân trời nơi nào không có cỏ thơm. Trên đời này thiếu gì gái đẹp, hà tất cứ phải yêu một người. Nó được dùng như lời an ủi khi ai đó bị thất tình.

Có xuất xứ từ bài thơ "Điệp luyến hoa – Tình xuân" của Tô Đông Pha đời Tống.

Bài thơ như sau:

蝶戀花-春情

花褪殘紅青杏小,

燕子飛時,

綠水人家繞。

枝上柳棉吹又少,

天涯何處無芳草!

牆裡鞦韆牆外道,

牆外行人,

牆裡佳人笑。

笑漸不聞聲漸悄,

多情卻被無情惱。

Phiên âm:

Điệp luyến hoa – Xuân tình

Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu,

Yến tử phi thì,

Lục thuỷ nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,

Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khước bị vô tình não.

Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn:

Hoa rụng tàn hồng, thanh hạnh nhỏ,

Chim yến bay về,

Nước biếc vòng quanh ngõ.

Tơ liễu trên cành bay lỗ chỗ,

Ven trời trông hút xanh liền cỏ.

Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ,

Ngoài lộ người đi,

Trong mỹ nhân cười rộ.

Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ.

(Theo: Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996)

Hết chương 5

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!