Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 7



Một tay anh ôm cô, một tay anh mò mẫm tủ kéo đầu giường. Cạch, tiếng còng số tám khóa tay cô vào góc giường, anh vội vã chạy ra ngoài. Đúng là khiến người ta suýt nữa thì đã ăn cô rồi. Mạn Thư bị khóa vào cạnh giường, ra sức giật ra, mà không được. Một lúc sau mệt quá cô ngủ thiếp đi.

- Đúng là cám dỗ, cái hồ ly này không biết đã uống bao nhiêu thuốc mà sung thế!

Lâm Bảo vừa nói trong giọng oán trách vừa suýt xoa môi mình đã bị Mạn Thư gắm lấy gặm

Sáng hôm sau Hạ Mạn Thư ngây ngốc ngồi trên chiếc giường lạ hoắc, cô hết nhìn cái cổ tay bé nhỏ đáng thương bị còng vào thành giường đến nhìn đến xung quanh, rồi lại liếc một lượt qua người mình. Sững sờ, khó hiểu, bối rối đã làm loạn trong đầu, lâu lắm cô mới hét lên:

- Cái quỷ gì thế này? Có ai ngoài đó không?

Mạn Thư dãy giụa, Mạn Thư gào thét. Vừa xấu hổ, vừa tức mình, cô giật mạnh tay ra, làm cách nào cũng không thể mở được còng.

Cốc.. cốc.. cốc.. tiếng gõ cửa khiến cô im lặng rồi tự nhủ:

- Thôi rồi thôi rồi! Lần này chết chắc rồi!

Cô vội vàng kéo chiếc chăn gần đó choàng lên người, mở giọng run run sợ hãi:

- Ai thế?

Cạch!

Tiếng mở cửa to đến nỗi làm người ta giật bắn mình lên, tưởng chừng tay nắm cửa sắp gãy đến nơi. Có ai đó ngồi trên giường đang cắn môi run lẩy bẩy, mặt sớm đã biến thành tờ giấy trắng rồi.

Lâm Bảo đi vào, tay cầm một tấm vải trắng, à không, là chiếc áo. Đôi mắt nhìn Mạn Thư như là nếu anh tha cho cô anh không làm người.

Mạn Thư có lẽ nhận được mùi nguy hiểm, giữ chặt chiếc chăn, lùi lại phía sau một chút, anh ta vẫn bước đến, một bước, hai bước, cô nói:

- Anh đã làm gì tôi? Tối quá xảy ra chuyện gì mà tôi ra thế này

Lâm Bảo không trả lời, đứng cạnh giường ném ném chiếc áo cho cô.

Mạn Thư mất kiên nhẫn hỏi lại:

- Anh bị điếc à?

Anh vừa cúi người xuống kéo ngăn bàn lấy chìa khóa ra mở còng anh vừa nói:

- Hạ Mạn Thư đúng không? Chuyện tối qua tôi không tính toán với cô nữa. Nhanh rồi cút ra khỏi đây, ngay.

Cô vừa xoa xoa cổ tay vừa ngơ ngơ ngác hỏi lại:

- Tối qua tôi làm gì?

Lâm Bảo đứng chống nạnh, trợn tắt lên nhìn cô, miệng chậm chậm nhả ra hai chữ:

- Ăn! Tôi!

Mạn Thư xanh người, cô cười gượng:

- Hờ hờ! Ăn anh? Tôi đâu có điên.

Anh hơi húi đầu xuống để nhìn rõ cái người không biết trời đất là gì:

- Cô không điên, mà bị người ta bỏ thuốc.

Chưa dứt lời, anh vác luôn cả cô gái vừa mới khinh bỉ mình lẫn cái chăn vào phòng vệ sinh, thả cô vào bồn tắm, mở vòi xả nước ào ào.

Mạn Thư hét lên:

- Anh muốn giết tôi hay gì? Này!

Lâm Bảo nhấn cô xuống nước, rồi đi ra ngoài lấy chiếc áo trên giường đi vào vắt trên giá, nói:

- Nhanh rồi cút.

Nói xong anh bước ra, đóng cửa cái rầm! Xót thương thay cho cái cửa.

- Người vô duyên vô cớ tức giận. Anh ăn tôi, được, anh dám ăn tôi. Tôi kiện anh, chắc chắn tôi sẽ kiện anh. Đồ bạo lực, đồ "quái thai".

Mạn Thư tắm xong liền đi ra ngoài, đi xuống vài bậc cầu tháng cô nghe tiếng nói chuyện

- Vợ con gì giờ này. Mẹ đúng là.

Tiếng của một người phụ nữ cất lên:

- Khi cha bằng tuổi này con đã gần hai tuổi rồi đấy.

Lâm Bảo:

- Mẹ biết nhiều quá nhỉ.

- Mẹ chăm con từ lúc còn nhỏ xíu kia kìa!

- Thôi thôi.

Mạn Thư tò mò đi xuống thì bắt gặp luôn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ mà Lâm Bảo gọi là mẹ, cô lúng túng:

- Cháu chào dì.

Lâm Bảo ngồi trên chiếc ghế sofa ngước mặt lên thấy tôi, nở nụ cười mờ ám:

- Em dậy rồi à? Có cực lắm không?

Mạn Thư kịp load nghĩa của câu nói của anh thì cũng đã quá muộn, cũng cùng lúc, hàng tấn câu hỏi mà mẹ anh ta hỏi ra.

Cô nghĩ mình đúng là bị nghiệp quật, thực siêu sau hôm nay, liêm sỉ của mình đã bị tên cầm thú này lấy hết rồi.

Thấy chưa, thấy chưa..

Cái tình huống này đã nói lên tất cả đây, cô gái hư hỏng "qua đêm nhà trai" sáng hôm sau bị mẹ người ta bắt gặp trong tình trạng bơ phờ trong bộ quần áo đàn ông.

Còn cái người đàn ông dắt cô về nhà giờ đây cười cười nói nói cô là bạn gái anh ta. Mẹ kế Du thoạt đầu mặt trắng bệch khi nghe câu "có cực lắm không?", nhưng ai ngờ lại vui mừng đi lại nắm tay Mạn Thư, cười nói:

- Con gái, con là bạn gái của Bảo nhà cô sao?

Mạn Thư cười gượng, nói lại:

- Dạ, chỉ là hiểu lầm.. Hiểu lầm thôi.

Gương mặt của mẹ kế Du tỏ vẻ khó hiểu, quay người lại nhìn Lâm Bảo vẫn đang ngồi ở ghế quán sát tình hình, từ từ đứng dậy nói:

- Hôm qua uống đây quá, đưa nhau về nhà chẳng biết làm gì nữa. Nhưng chắc không thái quá đâu. Nếu dính thì còn đi tù đấy.

Chưa kịp để cho mẹ nói gì, anh liền nắm tay Mạn Thư kéo ra ngoài, nói vọng vào:

- Mẹ dọn dẹp dùm con đống bừa bộn trên phòng rồi đi làm đi. Hôm nay con không về đâu.