Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 82: Cảm ơn



Duyệt Hoa đâu có để yên cho cô dễ dàng như thế, liền đi lại kéo Hạ Mạn Thư về bàn của mình:

- Ai da Mạn Thư, cô đến đây chơi sao? Đúng rồi nhỉ, được nghỉ 1 tuần thì nên đi chơi, sao cô lại đi một mình?

Hạ Mạn Thư nhíu mày.

Tôi đi với chồng thì sao?

Vương Thảo không thấy cô trả lời, liền kéo tay Duyệt Hoa ra khỏi người Hạ Mạn Thư:

- Duyệt Hoa, hình như em ấy không thích chúng ta.

Xong cô quay lại nở nụ cười ngọt ngào:

- Mạn Thư, xin lỗi em nhé. Tụi chị đến đây để nghỉ mát, không ngờ gặp em ở đây.

Hạ Mạn Thư thả lỏng cơ mặt, mỉm cười xua tay:

- Tôi cũng chỉ mới đến, định đi ăn một chút.

Một người con trai trong số đó đã gọi món xong liền nói:

- Thế thì ngồi xuống đây ăn cho vui.

Một người con gái nhìn như bạn gái anh ta, ngồi bên cũng nói theo:

- Đúng đó, tụi chị chưa biết phải đi đâu chơi nữa.

Vương Thảo không vui, rõ ràng cô là người tổ chức chuyến đi này, lôi lôi kéo kéo được mấy người tài giỏi trong trường đi, giờ họ lại mời cả Hạ Mạn Thư. Cô liền lấy lại nụ cười:

- Có thể em ấy không muốn đâu.

Hạ Mạn Thư nhếch mày, liền ngồi xuống bên cạnh Vương Thảo:

- Không sao, dù gì thì hôm nay em chưa dự định đi đâu.

Duyệt Hoa ngồi đối diện liền ê a:

- Mạn Thư này, cô ở khách sạn nào thế? Hay để Vương Thảo đặt một phòng cho cô ở khách sạn Hoàng Gia nhé?

Hạ Mạn Thư giả vờ ngạc nhiên:

- Khách sạn Hoàng Gia? Oa, Vương Thảo thật chịu chơi.

Vương Thảo nghe thế liền nở mũi, nhưng cũng vờ khiêm tốn:

- Không có, chỉ là mời mọi người mấy ngày đi chơi. Cô đã đặt khách sạn chưa?

Hạ Mạn Thư bĩu môi gật đầu:

- Tôi đặt rồi.

Một người con gái đáng ngồi cạnh Duyệt Hoa liền nói:

- Em đi một mình sao Mạn Thư?

Hạ Mạn Thư nhớ ra cô gái này, là thủ khoa của khoa chỉnh hình, còn cặp yêu đương kia ở khoa Y học cổ truyền. Cái người đàn ông ngồi xa kia thì ở khoa xương khớp. Cô quay lại nói:

- Không A Viên, em đi..

Bỗng chuông điện thoại trong túi reo lên, cô rút ra nhìn màn hình, "Bảo" hiên ngang nhảy lên xuống, cô nghe máy:

- A lô, em nghe.

Đầu dây bên kia nhẹ giọng:

- Em đang ở đâu?

Hạ Mạn Thư nhìn xung quanh rồi nói:

- Em đang ở quán ăn Saul trên phố, sao thế?

Giọng nói trầm ấm bên kia trả lời:

- Tôi chưa nghe được giọng, có chút nhớ. Hay tôi đến đón em nhé?

Hạ Mạn Thư bất giác hỏi lại:

- Không phải chú bận việc sao? Chú cứ làm việc đi, không sao đâu.

Dương Lâm Bảo không nói gì, một lúc sau mới cất lời:

- Vậy đi chơi đi nhé! Tối tôi gọi, ngoan.

Cô dạ một cái rồi tắt máy, Hạ Mạn Thư quay lại bàn của Vương Thảo, thấy ánh mắt soi mói đổ dồn về phía mình thì hỏi:

- Làm sao thế? Không vui à?

Vương Thảo vẫn thảo mai như thế:

- Em có bạn trai rồi sao?

Hạ Mạn Thư nhún vai. Duyệt Hoa đang ngồi ăn salad thì mỉa mai:

- Hoặc hôm qua kiếm được kim chủ nên hôm nay được thưởng.

Tiểu Hương nãy giờ quấn quýt bên bạn trai nghe thế thì cũng tiếp lời:

- Đúng rồi, nghe nói hôm qua em bị ngã ở dãy bàn số 3, lúc tan tiệc còn có người thấy em đi cùng ai nữa.

Hạ Mạn Thư ngồi mân mê chiếc móc hình cánh hoa đào trên túi của mình, trả lời cho có:

- Đúng đấy Tiểu Hương, em bị chân chó ngáng đường, còn đi với Ngọc Linh vào phòng VIP, lúc tan tiệc đi về cùng đàn ông.

Lời thừa nhận của cô khiến ai cũng cứng họng. Họ tưởng cô sẽ từ chối, để còn kiếm cớ làm tới, nhưng không ngờ cô khẳng định như thế chẳng khác nào phủ đầu?

A Viên Ngồi cạnh Duyệt Hoa cũng ngu ngơ hỏi:

- Mạn Thư, vậy có nghĩa là em bao đàn ông chứ không phải đàn ông bao em sao?

Bao đàn ông?

Nếu không phải cô ta là thủ khoa khoa chỉnh hình thì Hạ Mạn Thư sẽ cho rằng cô ta là một đứa trẻ.

Khoé miệng cô giật giật, suy nghĩ một chút lại nói:

- Không phức tạp lắm.

Vương Thảo nhìn đồng hồ rồi rồi đứng dậy:

- Hơn 3h rồi. Chúng ta nên đi đâu?

Vô Chân là bạn trai của Tiểu Hương đề nghị:

- Hay chúng ta đi đến khu trung tâm đi, nghe bảo ở đó rất nhiều đồ lưu niệm.

Cả đám nhao nhao đồng ý, lôi kéo cả Hạ Mạn Thư. Cô liền từ chối:

- Mọi người đi đi, em không làm phiền nữa.

Nói xong cô liền cầm túi xách đứng dậy định đi thì bị Vương Thảo cầm túi kéo lại:

- Ấy, em đi cùng mọi người cho vui.

Không biết có phải cố ý hay không, cô ta làm đứt dây túi xách của Hạ Mạn Thư, lúc nãy cô quên kéo khó khiến đồ trong đó rơi vãi ra sàn nhà. Vương Thảo vội cúi người:

- Xin lỗi Mạn Thư, chị không cố ý.

Hạ Mạn Thư vừa nhặt đồ vừa trả lời:

- Không sao.

Vương Thảo nhặt chiếc ví lên đưa cho cô, gtỏ ra áy náy:

- Hay là chị mua cái túi mới cho em.

Duyệt Hoa cũng phụ họa:

- Túi cũ rồi thì vứt đi, bục hết chỉ rồi mà vẫn còn giữ.

Hạ Mạn Thư bỏ đồ vào túi, vuốt lại mái tóc:

- Không cần đâu. Tôi không quen tiêu xài hoang phí.

A Hương ngồi bên Vô Chân liền nói:

- Thôi đi cùng đi Mạn Thư, em đi một mình cũng chán mà phải không?

Hạ Mạn Thư cũng lười từ chối, im lặng đi theo xem giở trò mèo gì. Bảy người rong ruổi hết khu trung tâm bãi biển, rồi đi vào trung tâm thương mại. Cô cũng chẳng muốn đi cùng nên liền đi vòng quanh những cửa hàng quần áo, cuối cùng là đi vào một cửa hàng sang trọng. Cô đi chẳng có chủ đích, cứ xem hết giày dép trang phục, bỗng khựng lại ở một quầy cà vạt. Lựa một chút liền thấy chiếc cà vạt màu đen vải nhung có chút vừa mắt. Thì liền gọi:

- Phục vụ.

Phục vụ đang ghi chép gì đó nghe tiếng gọi liền đi lại tươi cười:

- Quý khách cần gì ạ?

Hạ Mạn Thư chỉ vào chiếc cà vạt đen được cuộn tròn trong hộp ngay ngắn trong lồng kính:

- Cho tôi xem cái và vạt này đi.

Phục vụ liền cẩn thận lấy ra rồi giới thiệu:

- Đây là mẫu cà vạt mới ra của Owen đấy ạ.

Hạ Mạn Thư gật đầu rồi mở túi lấy ví rút thẻ đen ra:

- Quẹt thẻ dùm tôi nhé.

Người phục vụ trợn tròn mắt, gói gém chiếc cà vạt lại đưa cô rồi cầm chiếc thẻ đen lên, run run quẹt một cái. Lúc sau trả lại cho cô cùng một tấm hóa đơn, Hạ Mạn Thư nhận hai thứ bỏ vào trong túi.

Cầm túi ra như thế này mấy người kia sẽ đòi xem đồ của cô mất.

Nên Hạ Mạn Thư liền quay lại bàn thu ngân:

- Cho tôi trả cái túi đi.

Cô đặt cái túi trên bàn, chỉ cầm hộp cà vạt nhét vào túi đeo vai rồi đi ra.

Cô nhân viên sững người, đúng là nhà giàu đều khác biệt.

Hạ Mạn Thư tự thưởng cho mình một ly trà trái cây mát mẻ thơm ngọt, một lúc sau Vương Thảo thấy cô thì liền bảo:

- Mạn Thư, trời cũng tối rồi, tụi chị định đi nhà hàng uống một chút. Em đi nhé.

Cứ bị gọi đi thế này người ta lại tưởng mình nịnh nọt mất đồng xu nào của cô ta quá.

Hạ Mạn Thư nhìn lại đồng hồ, Dương Lâm Bảo vẫn chưa gọi điện cho cô, anh nói là về trước 6h, bây giờ đã là 5h hơn rồi. Nên cô phải về đợi anh.

Hạ Mạn Thư từ chối:

- Thôi, để lần khác. Tôi còn có việc.

Nói xong cô gật đầu chào rồi bước ra khỏi trung tâm, bắt xe về khách sạn Hoàng Gia. Mới đi vào cửa khách sạn cô đã thấy một đám người mặc vest đen mặt mày nghiêm nghị, thân hình ai cũng cao lớn đứng thành ba hàng. Phía trước loáng thoáng đâu mấy bóng hình quen quen. Hạ Mạn Thư bước lên một chút để nhìn rõ ai thì bỗng một người nổi bật đứng phía trước quay lại nhìn cô. Là Trần Diệc, anh ta vội quay lại cúi chào:

- Chị Hạ.

Hạ Mạn Thư dè dặt hỏi:

- Dương Lâm Bảo về chưa?

Trần Diệc chỉ vào một căn phòng:

- Em đợi anh ấy một chút nữa nhé.

Hạ Mạn Thư gật đầu, đi lại vách ngăn bên cạnh kia ngồi.

Ngồi một lúc lâu thật lâu sau đám người kia mới đi về, cô đứng dậy chạy lại ôm chầm lấy anh từ sau lưng.

Dương Lâm Bảo thoáng đờ người, đưa đôi tay ra bao bọc lấy tay cô. Dương Nguyên đứng bên cạnh trêu đùa:

- Đội trưởng, anh biết ai không mà nắm tay thế?

Dương Lâm Bảo xoa xoa mu bàn tay mềm mại của cô:

- Ngoài chị Hạ của cậu thì còn có ai dám ôm tôi như thế không?

Hạ Mạn Thư ôm phía sau bật cười khanh khách, vòng đến trước mặt anh, lại ôm tiếp.

Trần Diệc và Dương Nguyên đứng đó không chịu nổi nữa, liền kêu những người mặc vest đen kia đi về. Dương Nguyên quay lại:

- Đội trưởng, mời anh về với thế giới nhỏ của anh, có gì gọi em.

Hạ Mạn Thư vùi đầu vào ngực anh, ôm mãi không buông, cứ như một con mèo nhỏ. Dương Lâm Bảo gật đầu:

- Đi đi.

Rồi nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của cô:

- Em không thả ra sao? Ở đây ai cũng nhìn đấy.

Hạ Mạn Thư từ từ thả tay ra, ngước đôi mắt lấp lánh lên:

- Chú ăn cơn chưa?

Dương Lâm Bảo gật đầu:

- Chú ăn với đối tác rồi.

Hạ Mạn Thư bĩu môi:

- Em muốn ăn quýt, làm sao giờ?

Dương Lâm Bảo đưa tay cốc nhẹ trán cô:

- Tham ăn.

Hạ Mạn Thư dụi đỉnh đầu vào ngực anh, xoay xoay lắc lắc ma sát tơc vào áo anh, nũng nịu:

- Em không biết, em muốn ăn quả.

Dươmg Lâm Bảo đỡ cô đứng ngay ngắn, vuốt vuốt đầu tóc loạn xạ ổ gà kia lại:

- Tôi dẫn em đi mua.

Hạ Mạn Thư nhón chân chu môi muốn hôn anh một cái, nhưng chợt nhận ra rằng nhón chân cỡ nào cũng không hôn anh được. Xấu hổ quá cô liền bất mãn nhăn mặt. Dương Lâm Bảo phì cười, bế cô lên nhue một con búp bê:

- Định làm gì?

Hạ Mạn Thư được bế cao liền có khí thế hôn anh một cái rõ kêu:

- Cám ơn.