Đối Tượng Công Lược Của Trà Xanh Yêu Thầm Tôi

Chương 3



07.

Cho dù video có hơi mờ ảo, nhưng ánh mắt người nọ tràn ngập lệ khí, giống một con mãnh thú đang vận sức vồ mồi, cảm giác tùy thời xé nát người khác bất cứ lúc nào sắp tràn ra khỏi màn hình.

Thẩm Lâm Tô thấy thế, biểu tình chế nhạo, “Sở Hách trước đây là lưu manh ở trường Nhị Trung, cả ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả.”

“Cậu vốn không biết cậu ta là dạng người như thế nào, chắc cậu không biết, hắn đã từng đánh người ta đến chết khiếp, còn vào đồn cảnh sát, không biết đã dùng cách gì mà không để lại hồ sơ.”

Thẩm Lâm Tô liệt kê quá khứ đen tối của Sở Hách, còn thường thường nhìn xem biểu cảm của tôi.

Tôi biết hắn muốn làm gì, đơn giản là muốn chứng minh tôi sai rồi và tôi đã nhìn lầm người.

Thẩm Lâm Tô tôi có lòng tốt cứu vớt cậu, và Thẩm Lâm Tô tôi sao lại có thể thua một tên lưu manh như vậy được.

Trước đây hắn đã thích tranh giành vị trí hạng nhất, dùng sức lực và bất chấp thủ đoạn để duy trì bề mặt bên ngoài.

Nhưng khi còn nhỏ, hắn không phải người như thế, khi đó hắn cũng là một chàng trai nhỏ ấm áp, ôn nhu săn sóc.

Không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã trở nên lạnh nhạt và rụt rè, thành nam thần lạnh lùng Thẩm Lâm Tô trong miệng người khác.

Tôi nhớ lại quá khứ, xác thật không tìm ra lý do gì biến hắn thành bộ dáng như này, chú dì đều khoẻ mạnh, sự quan tâm che chở dành cho hắn chỉ có tăng chứ không giảm, vì sao hắn lại biến thành xa cách đạm mạc như hiện giờ a?

“Thẩm Lâm Tô, cậu có được video này từ đâu vậy?” Tôi bình ổn tâm tình, bình tĩnh hỏi.

Thẩm Lâm Tô tỏ vẻ không thể tin tưởng, giọng điệu cất cao: “Cậu không tin tôi?”

“Cậu cảm thấy là tôi làm video giả để lừa gạt cậu?”

Thẩm Lâm Tô kích động chất vấn, vừa mẫn cảm lại đa nghi.

“Không phải tôi không tin cậu, tôi chỉ muốn hỏi nguồn gốc của cái video này.”

Dưới ánh mắt nghiêm của tôi, Thẩm Lâm Tô có chút không chịu đựng nổi, chột dạ nói: “Tôi cho người điều tra.”

Nói xong nhanh chóng liếc nhìn tôi một chút.

Tốt quá nhỉ, còn học được cách điều tra người khác.

Tôi đè nén lửa giận trong lòng, “Là vì Lâm Sanh Sanh?”

“Tôi là tên ngốc sao? Tôi đây là vì cậu có được không, nếu cậu thật sự bị Sở Hách lừa gạt thì đừng có khóc huhu đấy.”

Thẩm Lâm Tô mạnh miệng nhìn tôi, nhưng tính toán nhỏ trong lòng hắn lại vang lên bên tai tôi.

Tôi gục đầu xuống, nhanh chóng chọt chọt trên màn hình.

“Tô Lạc, cậu làm gì vậy!” Thẩm Lâm Tô đoạt di động, tức muốn hộc máu chất vấn.

“Cậu xoá video?” Hắn bấm bấm di động vài cái thì phát hiện tệp lưu trữ cũng đã bị tôi xoá sạch.

“Tô Lạc, cậu! Cậu thật ngốc nghếch!” Hắn khó thở, gân xanh trên cổ hiện rõ.

“Thẩm Lâm Tô, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì để có được video này, nhưng đừng lại để tôi nhìn thấy!”

“Cậu vì một thằng con trai quen biết chưa lâu uy hiếp tôi?” Hắn trầm khuôn mặt nhìn chằm chằm tôi.

Tôi cũng không sợ hắn, “Phiền cậu xoá luôn cả video gốc.”

Thẩm Lâm Tô tức giận bật cười, “Tên nhóc kia thật giỏi a.”

Nói xong nhìn tôi một cái rồi rời đi không hề quay đầu lại.

08.

Bạn cùng phòng của tôi - A Hỉ vừa từ bên ngoài trở về, người vẫn chưa vào phòng nhưng đã nghe được giọng.

“Tô Lạc, cậu mau xem tin tức đi!” A Hỉ chạy hừng hực vào trong, thấy tôi thờ ơ thì tỏ vẻ hận sắt không thành thép.

A Hỉ vừa nói vừa mở di động lên, share liên kết bài viết cho tôi.

“Chẳng phải bạn trai cậu đang đi tham gia thi đấu sao?”

Tôi gật gật đầu.

A Hỉ liếc tôi một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng bày ra bộ dáng “Tôi sắp gấp gáp”.

“Cậu có biết đi với ai không?”

Nhìn bộ dáng kia của A Hỉ, không phải là?

Nhưng Lâm Sanh Sanh chẳng phải học năm nhất sao? Tôi nhớ rõ chương trình học của sinh viên năm nhất rất nhiều.

A Hỉ như là nhìn ra biểu cảm của tôi, bắt đầu phàn nàn: “Không sai, chính là cô ta.”

“Cậu nói cô ta sao có thể ti tiện như vậy a? Chỉ cần là đàn ông có liên quan đến cậu, cô ta đều vội vàng sáp lại gần?”

Thấy A Hỉ vẫn luôn lải nhải, tôi đành phải im miệng không nói.

“Sao cậu không tức giận, Sở Hách là bạn trai của cậu đấy, người phụ nữ khác như hổ rình mồi đối với bạn trai cậu, cậu không nóng nảy một chút nào sao?”

A Hỉ tức giận đến nỗi đành trút giận lên con thú bông ở bên cạnh.

“Tớ lo lắng cũng bằng thừa, nếu trái tim anh ấy ở chỗ tớ thì tất nhiên sẽ không vuột mất, nhưng ngược lại thì dù tớ có ép buộc anh ấy cũng vô ích mà thôi.”

A Hỉ thở dài, “Cũng đúng, cậu ưu tú như vậy, bề ngoài đẹp hơn cô ta, thành tích cũng tốt, sao Thẩm Lâm Tô lại coi trọng cô ta nhỉ?”

“Chuyện quá khứ rồi.” Tôi nhàn nhạt nói.

A Hỉ thấy tôi không muốn nhắc đến Thẩm Lâm Tô, vì thế chủ động chuyển đề tài, “Bạn trai cậu đoạt giải quán quân, cậu còn không gọi điện thoại chúc mừng một chút?”

“Tớ biết rồi.” Tôi gật gật đầu.

A Hỉ thổn thức một tiếng, “Cậu nhanh gọi điện thoại đi, tớ thật sự bất lực với bộ dáng không tranh sự đời này của cậu a!”

Tôi click mở bài share của A Hỉ, là một bài đăng từ tài khoản chính của trường đại học.

Tôi nhanh chóng nhìn quét một lần, ánh mắt dừng ở trên tấm ảnh chụp chung cuối cùng.

Sở Hách đứng ở chính giữa, cầm cúp, mặt không biểu cảm nhìn màn ảnh.

Trong một đội ngũ toàn mặc đồng phục màu đen, Lâm Sanh Sanh với chiếc váy trắng tinh đứng ở ngoài cùng bên phải cười thật xinh đẹp, đặc biệt bắt mắt.

Do dự một lát, tôi vẫn click mở WeChat của Sở Hách.

“Chúc mừng anh đoạt giải quán quân, khi nào trở về?”

Bên kia lập tức biểu hiện trạng thái đang gĩ chữ, trả lời rất nhanh, “Nhớ anh rồi?”

Tôi tạm dừng ngón tay một chút rồi nhắn tin hai chữ: “Nhớ anh.”

“Thật muốn xuất hiện ở trước mặt em ngay lập tức.”

Tiếp đó hắn lại nhắn thêm một tin: “Nhưng giảng viên dẫn đoàn còn sắp xếp cho bọn anh một cuộc thi giao lưu, thêm 2 ngày nữa mới có thể trở về.”

Tôi xóa dòng chữ trong khung nội dung đi và chỉ đáp: “Dạ.”

“A Hỉ, tớ muốn đến Kinh Thị.” Tôi buông di động, nhẹ nhàng nói một câu.

“Tô Lạc, cậu rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, tớ ủng hộ cậu! Dù sao thì thứ sáu này chúng ta cũng được nghỉ, cậu yên tâm đi đi.” A Hỉ thoạt nhìn còn hưng phấn hơn cả tôi.

09.

Tôi mua vé máy bay đến Kinh Thị vào ngay sáng hôm sau.

Bắt taxi tới trường học mà Sở Hách thi đấu thì đã đến giờ ăn trưa, lượng người trong trường học rất là nhiều.

Chỉ là tôi không ngờ rằng bản thân sẽ bị ngăn ở trước cổng trường.

“Bạn học, muốn vào trong phải có thẻ sinh viên.” Chú bảo vệ bảo tôi đưa thẻ sinh viên ra.

“Nếu quên đem thì kêu bạn học của cháu mang ra đây.” Tôi còn chưa mở miệng thì chú bảo vệ đã phá trước lời tôi muốn nói..

Tôi uể oải ba giây, bắt đầu tính toán khả năng trèo tường vào trong.

“Tô Lạc?”

Một thanh âm quen thuộc truyền đến, tôi xoay người nhìn lại.

“Lớp trưởng?” Thế nhưng lớp trưởng cấp 3 của tôi - Cố Nhất Minh.

Cố Nhất Minh đang xách theo một phần cơm hộp, tay cầm di động, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau khi xác nhận là tôi liền bước nhanh đến bên cạnh tôi.

“Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ rõ hình như cậu theo học ở Hải Thị.” Cố Nhất Minh kích động nói.

“Trùng hợp thật, tôi tới đây tìm người.”

Cố Nhất Minh nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Cậu đi một mình sao? Thẩm Lâm Tô đâu?”

“Có mình tôi thôi, cậu có thể giúp tôi vào trong hay không? Tôi không có thẻ sinh viên của trường các cậu.” Tôi có chút ngượng ngùng mở miệng.

Cố Nhất Minh rất hào phóng nói: “Chuyện nhỏ, cậu đi theo tôi là được.”

Cố Nhất Minh dẫn tôi vào trong, còn nhiệt tình mời tôi cùng ăn cơm: “Hiện tại là giờ ăn trưa, cậu ăn chưa? Có cần tôi dẫn cậu đi dạo nơi căn tin trong trường chúng tôi hay không.”

Tôi nghĩ nghĩ, hiện tại đám người Sở Hách hẳn là cũng đi ăn cơm.

“Chẳng phải cậu mua cơm hộp rồi sao?”

Cố Nhất Minh gãi gãi tóc, cười hì hì: “Không có việc gì, tôi dẫn cậu đi ăn ở căn tin là được, do chán ăn ở căn tin nên mới mua cơm hộp về chứ ăn ở đâu cũng được.”

Tôi đi theo Cố Nhất Minh tới căn tin trường.

“Đúng rồi, Tô Lạc, cậu nói cậu đang tìm người đúng không? Tìm ai vậy, nói không chừng tôi có thể giúp cậu hỏi một chút.”

Cố Nhất Minh gọi cơm cho tôi xong ngồi vào phía đối diện tôi và hỏi.

“Cậu biết trận thi đấu ACM sao? Trường tôi học cũng tới tham gia.”

“Cái cậu nói ấy à, tôi biết chứ, trường tôi là trường khoa học và công nghệ mà, trên cơ bản đều là nam sinh, tất cả mọi người đều rất chú ý đến nó, tôi kể cậu nghe, năm nay có một người rất rất giỏi, chỉ 3 trận đã KO đội ngũ trường tôi.”

Cố Nhất Minh nói luyên thuyên không ngừng, thấy tôi vẫn luôn nhìn hắn nên có chút ngượng ngùng cúi đầu.

“Ăn đi, không cần chờ tôi.”

Tôi cười cười, “Cố Nhất Minh, hình như cậu không thay đổi nhiều lắm.”

Cố Nhất Minh trợn tròn đôi mắt nhìn tôi, “Phải không?”

Sau đó nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ không trở nên đẹp trai chút nào sao?”

“Đẹp trai hơn rồi, chẳng qua vẫn giống như trước kia, rộng rãi như ánh mặt trời.”

Cố Nhất Minh được tôi khen có chút thẹn thùng, “Hehe, cảm ơn, à đúng rồi, Tống Hạ cũng học ở đây, hay là chúng ta chọn thời gian tụ tập được không?”

Nói xong lặng lẽ liếc tôi một cái, nhanh chóng nói: “Hình như không còn kịp rồi, tôi đã nhắn tin trong nhóm nói nhìn thấy cậu ở trường, Tống Hạ muốn gặp cậu một chút.”

Tôi dừng chiếc đũa, suy tư một hồi, “Được thôi, phiền toái cậu sắp xếp một chút.”

Cố Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó an tâm ăn cơm.

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói tìm ai cả, nói ra đi rồi tôi giúp cậu hỏi thăm.”

“Là người tham gia trận thi đấu kia, Sở Hách.”

Cố Nhất Minh run tay, kích động ngẩng đầu, “Là Sở Hách đoạt giải quán quân sao?”

Tôi chần chờ nhìn lướt qua Cố Nhất Minh đang hưng phấn rồi gật gật đầu.

“Chị à, cậu nói sớm đi chứ, tôi biết bọn họ ở đâu, chờ lát nữa dẫn cậu qua đó, không ngờ rằng cậu có quen biết với người đã KO đội trưởng trường chúng tôi a.” Cố Nhất Minh hưng phấn lùa nhanh mấy miếng cơm, sau đó nhanh chóng ăn hết sạch.

Tôi vừa định mở miệng thì bên tai liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Cái tên Sở Hách kia mềm cứng đều không ăn, hệ thống, còn có cách nào khác hay không?”

“Mày có nghe không, hệ thống? Tôi vì Sở Hách mà cố ý trốn học tới đây bồi hắn, nhưng chỉ tăng chút độ hảo cảm mà thôi. Tôi hoài nghi độ hảo cảm này là do tôi làm cu li nên mới nhận được.”

Giọng nữ quen thuộc kia từ phía sau truyền đến, tôi đứng dậy quay đầu nhìn lại.

Lâm Sanh Sanh đang ngồi chéo phía sau tôi, nhìn người ngồi đối diện góc nghiêng với cô ta chính là Sở Hách.

Tôi quay đầu lại, đang muốn nói một tiếng với Cố Nhất Minh.

“Tô Lạc.”

“Tô Lạc!”

Bên tai truyền đến 2 thanh âm, một giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng như là kể ra sự hoài niệm, một giọng khác lại lạnh lẽo trong trẻo như tiếng sáo trong đêm xuân.