Đối Tượng Công Lược Của Trà Xanh Yêu Thầm Tôi

Chương 9



Phiên ngoại về Sở Hách:

“Đại ca, chờ lát nữa chúng ta đi đánh một trận nhé.”

Ngô Đồng bên cạnh tôi hưng phấn nói, tên nhóc này rất thích đánh lộn.

Nhớ tới lời lão Sở nói, tôi cảm thấy phiền lòng vô cớ, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, “Không được, về trường học.”

Tôi ngựa quen đường cũ đi dọc con đường nhỏ thì đột nhiên bị thu hút bởi tiếng cãi vã của một đôi trai gái.

“Đại ca, là học sinh của trường trung học số 1.”

Tôi lẳng lặng nhìn nữ sinh kia nước mắt lưng tròng thổi miệng vết thương, má phấn môi đỏ, đôi mắt ngấn nước sáng lên như bóng đêm đầy sao sau khi được lau bằng cần gạt nước trên kính chắn gió xe.

Miệng vết thương đỏ tươi trên đôi chân dài trắng như tuyết đặc biệt chói mắt, nữ sinh dường như nhận thấy được tầm mắt của tôi, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.

Tôi thế nhưng đột nhiên khẩn trương.

Ngô Đồng ở bên cạnh thúc giục tôi: “Đại ca, đi thôi, đừng nói là anh coi trọng cô gái này đấy nhé.”

Đàn em bên cạnh cười chế nhạo.

Thiếu nữ cố nén đau đớn, uốn éo đi rồi.

Ngày đó tôi bị Ngô Đồng cười suốt cả buổi chiều, “Giáo bá trường trung học số 2 bị nữ sinh trường trung học số 1 mê hoặc.”

Tôi không tin vào nhất kiến chung tình, nhưng nếu là cô ấy thì tôi tin.

Tôi phá lệ tới trường trung học số 1, tìm người hỏi thăm cô ấy.

Cô ấy thật ưu tú, cũng thực nổi tiếng, tôi tùy tiện cũng nghe được rất nhiều tin tức.

Nhưng tôi không hề cao hứng chút nào, bởi vì bảo bối mà bản thân nhớ thương đồng thời cũng bị rất nhiều người mơ ước.

Cô ấy tên Tô Lạc, là học sinh 3 tốt, là thiên chi kiêu nữ.

Xung quanh cô ấy đều là nam sinh ưu tú hơn tôi nhiều, tôi có tư cách gì để hy vọng xa vời cơ chứ?

Ngô Đồng khuyên tôi từ bỏ, nói tôi và cô ấy không thích hợp, đám học sinh tệ như chúng tôi cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong biển người mênh mang.

Còn bọn họ, chúng tinh phủng nguyệt*, là đối tượng mà chúng tôi nhìn lên.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Ngày đó, tôi đánh nhau rất nghiêm trọng và bị đưa tới đồn công an.

Lão Sở bảo lãnh tôi ra ngoài, nói lời thấm thía với tôi: “Tiểu Hách, ta sắp về hưu.”

Tôi ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Chẳng phải chú chỉ mới 50 thôi sao?”

Nhìn đến biểu cảm thở dài của lão Sở kia, tôi luống cuống, là tôi hại ông ấy.

Lão Sở “Quang vinh” về hưu sớm, rời khỏi vị trí kia của ông ấy, ông ấy nói: “Sau này ta không còn bảo vệ được con nữa.”

Lòng tôi thực hụt hẫng, ông ấy chỉ là chiến hữu của ba tôi thôi, nhưng lại thay ba tôi làm hết tất cả.

Tôi không còn đánh nhau nữa, nhặt sách vở mới tinh nhưng phủ đầy bụi kia lên, trở thành một cậu học sinh bình thường.

Trước kia tôi khinh thường đám được gọi là mọt sách đó, hiện giờ tôi lại trở thành một trong số đó.

Tôi thầm chú ý về những gì liên quan đến Tô Lạc, nhìn chúng tôi càng ngày càng gần hơn chút, tôi lần đầu tiên cảm thấy mỹ mãn.

Tôi theo đuổi ánh sáng, biến thành học sinh ngoan trong miệng giáo viên.

Lại may mắn được nữ thần chiếu cố, tôi như nguyện trở thành bạn cùng trường của cô ấy.

Vẫn chưa đủ, càng tới gần, tôi càng không khắc chế được, cho đến khi một nữ sinh tên là Lâm Sanh Sanh xuất hiện.

Cô ta bắt đầu điên cuồng theo đuổi Thẩm Lâm Tô, nhiệt liệt điên cuồng, không thèm để ý ánh mắt của người khác chút nào, cho dù bị suy sụp cũng không nhụt chí.

Tôi biết, cô ta nhất định sẽ thành công.

Bởi vì chưa từng có người nào lại coi chuyện theo đuổi người khác như quá trình chơi game lên level, cô ta cho tôi cảm giác là không đạt được mục tiêu thì sẽ không chịu bỏ qua, người như vậy sao có thể không thành công.

Tôi biết cô ta thích Thẩm Lâm Tô nên đã thầm giúp đỡ Lâm Sanh Sanh, tôi đúng thật là đê tiện nhỉ?

Cho đến một ngày, Tô Lạc xuất hiện ở trước mặt tôi và nói: “Sở Hách, anh thích tôi đúng không?”

Tôi vừa sợ hãi lại kích động, khẩn trương đến nỗi không thể tự hỏi.

Tô Lạc bảo tôi làm bạn trai của cô ấy, tôi kinh hoảng thất thố.

Kinh là vì sợ đây chỉ là một giấc mộng, hoảng là vì tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, phần nhiều thất thố là vì tôi không biết có thể làm tốt vai trò bạn trai của cô ấy hay không, nếu cô ấy biết được gương mặt đê tiện của tôi khẳng định sẽ thực thất vọng.

Nhưng tôi lại tham luyến sự ôn nhu của hiện tại.

Tôi nói tôi đồng ý.

Tôi biết cô ấy không thật sự thích tôi, địch ý mà cô ấy dành cho Lâm Sanh Sanh rất rõ ràng, cho dù là bị lợi dụng tôi cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng sự lo lắng của tôi không phải không có lý do, đêm đó cô ấy liền hối hận.

Tôi không cho cô ấy cơ hội này, tôi ngăn chặn lời cô ấy muốn nói xong chật vật thoát khỏi nơi đó.

Cô ấy là một người bạn gái tốt, trừ việc không yêu tôi.

Không biết Lâm Sanh Sanh đã uống lộn thuốc gì mà lại chia tay với Thẩm Lâm Tô rồi quay sang theo đuổi tôi.

Tôi có ý nghĩ muốn gi** cô ta, nhưng khi nhìn đến Tô Lạc bởi vì Lâm Sanh Sanh mà ghen thì tôi lại mặc kệ.

Nếu không phải cô ta còn có một chút giá trị lợi dụng, tôi sớm muộn gì cũng sẽ không để cô ta xuất hiện ở trước mặt Tô Lạc.

Tôi biết có rất nhiều người đàn ông mơ ước bảo bối nhà mình, Thẩm Lâm Tô cũng được, Tống Hạ cũng thế, tôi đều sẽ không buông tay.

Cho đến khi Lâm Sanh Sanh đưa Tô Lạc xem quá khứ xấu xí không chịu nỗi của tôi, tôi lại do dự.

Thẩm Lâm Tô từng cầm video đến uy hiếp tôi, bảo tôi rời khỏi cô ấy, nhưng khi tôi nhắc tới Lâm Sanh Sanh thì cậu ta liền thoái nhượng, tôi thật sự cảm thấy không đáng giá thay cô ấy.

Tôi biết có một số việc càng muốn giấu giếm thì càng không giấu được, khi Lâm Sanh Sanh lấy nó ra, tôi đột nhiên có cảm giác thả lỏng trong giây lát.

Tôi may mắn cho rằng tôi sẽ vượt qua chuyện đó, nhưng cô ấy lại nói chia tay.

Sớm biết thế tôi đã không để Lâm Sanh Sanh xuất hiện ở trước mặt cô ấy, tôi hối hận, nhưng cho dù tôi có cầu xin hoặc làm như thế nào đi nữa cũng không thể khiến cô ấy quay đầu lại.

Khi thấy Thẩm Lâm Tô tìm tới cô ấy và cô ấy rời đi cùng với cậu ta, tôi đã cho rằng cả thế giới này đều vứt bỏ tôi.

Giây phút mà Thẩm Lâm Tô muốn cưỡng ép cô ấy, dã thú trong nội tâm tôi bị thả ra.

Cô ấy đã thấy gương mặt thật của tôi, khẳng định sẽ bị ghét bỏ nhỉ.

Nhưng niềm vui to lớn bất ngờ đánh úp về phía tôi, cô ấy lại tỏ tình với tôi lần nữa, hoá ra một kẻ bất kham như tôi cũng đáng giá được thích.

Có một ngày, cô ấy nói cho tôi biết, nếu cô ấy đột nhiên gặp phải bất trắc không thể hiểu được thì hãy đi tìm Lâm Sanh Sanh.

Tôi biết cô gái kia thật sự tà môn.

Quả nhiên không tìm thấy Tô Lạc.

Tôi nhớ tới lời cô ấy nói, trói Lâm Sanh Sanh lại, nếu cô ấy vẫn không xuất hiện, tôi khả năng sẽ gi** Lâm Sanh Sanh thật.

Cô ấy đã trở lại.

Tôi không bao giờ muốn nếm thử mùi vị mất đi thứ gì đó một lần nữa.

Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, Tô Lạc.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!