Đối Tượng Là Nữ Lão Sư

Chương 34



Đêm giao thừa.

Trương Nhã Thư một thân áo khoác đen dày cộm, kéo mũ áo trùm kín đầu, hai tay nắm chặt ủ trong túi quần, bên cạnh là Đào Trúc Quân một thân áo khoác trắng mềm trông từ xa như cục bông gòn, khăn choàng kín cổ, đang khịt khịt mũi đánh hơi.

"Có mùi thịt nướng! Đêm lạnh như vậy, có xiên thịt nướng nóng hổi thì còn gì bằng!"

Đào Trúc Quân mắt sáng rỡ như nhặt được vàng, xoay người nhìn nhìn Trương Nhã Thư như cầu xin. Trương Nhã Thư không đói, nhưng thấy Đào Trúc Quân hào hứng như vậy, liền cười cười gật đầu.

Hai người ngồi vào bàn ăn, quán thịt nướng này rất đông khách, chờ đến hơn nửa tiếng mới có thể nhận phần của mình, bất quá thức ăn lại rất ngon và sạch sẽ, thịt được ướp theo công thức gia truyền, nổi tiếng lâu đời như vậy, khách hàng đều chấp nhận chờ đợi. Trương Nhã Thư thấy Đào Trúc Quân hai tay đang xoa xoa bụng, mặt nhăn nhăn phúng phính như đứa trẻ liền phì cười. Trương Nhã Thư đưa mắt nhìn ra xa, đèn trang trí đêm giao thừa sáng rực như ban ngày, người người lướt qua nói cười vui vẻ, vậy mà tâm hồn Trương Nhã Thư cứ bay bổng, vượt lên trên ánh đèn, vượt lên trên hàng cây, vượt lên cả nhà cao tầng, chạm đến bầu trời đen vô cùng cô đơn tịch mịch.

Đào Trúc Quân thấy Trương Nhã Thư luôn im lặng, ánh mắt vô hồn, liền thở dài một hơi, sau đó cố gắng nở nụ cười cho tự nhiên nhất, huơ huơ xiên thịt nóng hổi trước mũi Trương Nhã Thư.

"Thịt đến rồi. Mày không ăn, tao sẽ ăn hết."

Trương Nhã Thư hơi giật mình, quay lại cười cười, giật xiên thịt từ tay Đào Trúc Quân xuống, cắn một miếng nuốt chửng. Mùi vị đúng là rất ngon a~! Trương Nhã Thư cười tươi, cố gắng nuốt theo một mớ buồn phiền vào bụng, thiếu chút nữa là mắc nghẹn.

Đào Trúc Quân thấy vậy thì mới yên tâm một phần, cũng cười tươi.

Khói xám từ lò than nướng thịt bay ra nghi ngút, người người dụi dụi mắt rồi cặm cụi ăn, cắn được một miếng thịt ngon thì cay mắt quá mà trào lệ. Bên ngoài trời dần lạnh hơn, khách đến quán càng lúc càng đông, lửa trong bếp lò càng lúc càng bập bùng cháy, Đào Trúc Quân rất thích cảm giác ngoài lạnh trong ấm này, miệng cười chúm chím, hai tay chà xát vào nhau thật nhanh, cho đến khi ấm dần rồi áp vào mặt Trương Nhã Thư. Tay truyền đến cảm giác lạnh buốt như băng, Đào Trúc Quân giật mình, đau lòng rồi tận tình vuốt ve gò má của tên ngốc này cho ấm lại.

"Tao không sao.", Trương Nhã Thư cười cười.

"Ăn nhanh đi kẻo nguội, lát nữa còn đến quảng trường ngắm pháo hoa. Nghe nói pháo hoa năm nay sẽ hoành tráng hơn năm ngoái rất nhiều.", Đào Trúc Quân không muốn Trương Nhã Thư cứ mãi ngẩn ngơ như vậy nên cố tình nhắc đến pháo hoa. Trúc Quân biết Nhã Thư từ nhỏ đến lớn rất thích ngắm pháo hoa, pháo hoa hằng năm cũng là đều cùng mình ngắm, lần nào Nhã Thư cũng nôn nóng, hào hứng đến quên cả cơm chiều.

Đổi lại lần này, Trương Nhã Thư chỉ đáp lại nhàn nhạt.

"Ừ, thế nhưng nuốt không trôi."

Đào Trúc Quân khó hiểu, mới nãy đứa ngốc này còn cười mà, sao bây giờ sắc mặt còn tệ hơn như vậy? Chẳng lẽ lần trước cùng mình lén chơi pháo, Nhã Thư bị bỏng một bên đùi liền không ưa pháo hoa nữa? Đào Trúc Quân thấy khóe mắt Trương Nhã Thư long lanh đọng nước, liền hướng theo ánh mắt đó mà nhìn, chợt thấy cảnh tượng khiến người đau lòng.

Là cô giáo Đình, cùng với người đàn ông cầu hôn cô hôm nọ.

Huỳnh Hồng Tuấn đưa tay vén tóc mái bị gió thổi của Vũ Di Đình, miệng cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập tình ý.

Vũ Di Đình không né tránh kịp, không ưa thích liền cúi đầu.

"Anh Tuấn, hôm nay em đồng ý cùng anh đón giao thừa không có nghĩa là em chấp nhận anh. Chúng ta là bạn thân, anh lại sắp phải đi công tác nước ngoài nhiều năm. Mẹ em nói sẽ cảm thấy có lỗi nếu như em không thay mặt gia đình đi cùng anh hôm nay."

Huỳnh Hồng Tuấn đưa tay xuống, trên mặt bớt đi nét cười, cố gắng không để lộ ra

nỗi thất vọng.

"Anh biết, Di Đình. Anh quá hồ đồ rồi, thật xin lỗi."

"Không sao. Chỉ cần không có lần sau.", Vũ Di Đình nhàn nhạt nói, thật lòng cô không thích ra đường trong thời điểm đông đúc như vậy, có cảm giác cơ hồ như chết ngạt. Chỉ có duy nhất một người có thể làm Vũ Di Đình vui vẻ, người đó đang ở đây, nhưng là không bên cạnh mình.

Vũ Di Đình vừa ngồi xuống bàn ăn đã nhìn thấy Trương Nhã Thư cách đó không xa. Vừa lúc hai người chạm mắt nhau, giật mình một chút, rồi ngoảnh mặt làm ngơ.

Vũ Di Đình thấy Đào Trúc Quân nâng niu sưởi ấm mặt cho Trương Nhã Thư.

Trương Nhã Thư thấy Huỳnh Hồng Tuấn dịu dàng vén tóc cho Vũ Di Đình.

Cả hai trong lòng có uẩn khúc, không trông chờ đối phương giải thích, nguyện ý đưa trái tim cho người kia xé nát.

Vũ Di Đình khóe mắt cay cay, đưa tay lên dụi, tiện một đường nước mắt trào ra ngoài liền nhanh chóng lau khô. Vũ Di Đình thấy ánh mắt Trương Nhã Thư dành cho mình, chỉ có thờ ơ, chỉ có băng lạnh, Vũ Di Đình run rẩy như phát sốt, lạnh lẽo len lỏi toàn thân, cảm giác mất mát như vậy hầu như mình chưa bao giờ cảm nhận được. Trái tim có bao nhiêu vết thương liền trào ra bấy nhiêu đau đớn, Vũ Di Đình cắn chặt răng, nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau đến tê liệt. Vũ Di Đình từng lo lắng, Trương Nhã Thư rất sợ cô đơn, nhưng có lẽ mình lo nghĩ quá nhiều cũng thành thừa, bây giờ Nhã Thư đã có Đào Trúc Quân bên cạnh chăm sóc, thực tế sẽ không cần đến mình nữa vậy. Vũ Di Đình lén nhìn Trương Nhã Thư một lát, rồi lại cúi đầu xuống mặt bàn, hai tay dùng sức bấu chặt đùi đến rỉ máu cũng không biết, chỉ mong đau đớn thể xác có thể làm mình sao lãng vết thương lòng.

Trương Nhã Thư bắt gặp Vũ Di Đình nhìn mình, trong đầu một mớ hỗn độn xen lẫn với nhau, không biết mình nên phản ứng thế nào. Cười? Khóc? Vui vẻ? Thờ ơ? Trương Nhã Thư không điều khiển được cảm xúc của mình, cảm thấy trong lòng khó chịu, tự mình tức giận bản thân, vừa lúc thấy Huỳnh Hồng Tuấn cử chỉ thân mật với người kia như vậy, liền ngoảnh mặt không nhìn nữa.

Huỳnh Hồng Tuấn phát hiện Vũ Di Đình đôi mắt đẫm lệ biểu hiện khác thường, quan sát xung quanh liền nhận ra Trương Nhã Thư cách đó không xa cũng đang trầm mặc.

"Di Đình, em và nữ sinh đó, có phải....?", Huỳnh Hồng Tuấn nghĩ ra được điều gì đó nhưng không chắc chắn, liền buột miệng hỏi.

Vũ Di Đình nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Nếu đã là vậy, vì sao không thể cho anh cơ hội?"

Vũ Di Đình ngẩng đầu, mày hơi nhíu lại, thở dài một hơi rồi nói.

"Điều quan trọng không phải là em cho ai cơ hội, mà là em yêu ai."

Câu trả lời của Vũ Di Đình làm Huỳnh Hồng Tuấn ngẩn người, thật sự là đã quá yêu Trương Nhã Thư đến mức độ này sao? Vậy thì vì cớ gì mà chọn cách rời xa? Huỳnh Hồng Tuấn hơi mỉm cười gật đầu, cô gái trước mắt luôn luôn kiên định, một khi đã yêu sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, vậy mình còn muốn làm khó người ta đến bao giờ? Huỳnh Hồng Tuấn thu hết hình ảnh Vũ Di Đình vào trong tầm mắt, dịu dàng nâng niu như vật báu, giấu sâu vào một góc trong tâm hồn. Người mình yêu thương, không nhất định phải là của mình, nhưng nhất định phải thật hạnh phúc.

Vũ Di Đình và Huỳnh Hồng Tuấn ăn xong thì rời đi, để lại Trương Nhã Thư phía sau đang nhìn theo bóng lưng mà trào lệ. Chỉ là một người đang quay lưng với mình, Trương Nhã Thư lại cảm thấy bản thân như đang bị cả thế giới bỏ rơi. Lồng ngực thắt lại đau nhói, Trương Nhã Thư hai tay ôm ngực, cơ hồ muốn ngã quỵ xuống nền đất giá lạnh.

Trương Nhã Thư đợi Đào Trúc Quân ăn hết năm xiên thịt còn lại rồi cũng cùng nhau rời đi. Trên đường đi chỉ toàn là trầm mặc.

"Thời gian còn nhiều, tao muốn đi một nơi trước khi đến quảng trường.", Trương Nhã Thư cười cười nhìn Đào Trúc Quân, đôi môi lạnh cóng thở ra một làn hơi trắng.

"Được. Tao đi cùng mày.", Đào Trúc Quân gật đầu, trong lòng biết rõ Trương Nhã Thư muốn đi đâu, cũng không có ý kiến, chỉ biết chiều lòng tên ngốc này.

"Ừm.", Trương Nhã Thư gật gật, kéo cổ áo lên cao, tay đưa vào kiểm tra vật trong túi áo.

Hai người rảo bước, trong lòng nặng nề đến thê lương.Trương Nhã Thư chóp mũi cay xè, đèn xung quanh chớp nhoáng liên tục làm có hơiđau đầu, mọi vật trước mắt cũng dần bị màn sương bao phủ, mơ hồ không rõ.