Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 15



Đương nhiên Hứa Hạ Châu sẽ không nói cho Lâm Lâm biết nửa tháng qua mình đã trải qua hành trình đấu tranh tâm lý thế nào, dù sao y vẫn còn muốn giữ mặt mũi. Cho nên sự tức giận bất thường này có thể hoàn toàn vô căn cứ theo góc nhìn của Lâm Lâm. Lửa giận trong lòng Hứa Hạ Châu không phát ra được, nghẹn thành cả người như núi lửa.

“À…” Lâm Lâm liếc mắt nhìn, cảm thấy oán giận đã hóa thành thực thể mà mắt thường có thể thấy được, mơ hồ bay ra từ đỉnh đầu y.

“Nói chuyện chút đi.” Hứa Hạ Châu ngửa người ra sâu, lớn tiếng nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói rõ sự thật.”

“…”

“Em không cố ý thật mà.” Lâm Lâm bỏ thìa xuống, vẻ mặt vô cùng chân thành, “Em cũng mới biết mình là…Omega…”

“?”

Hứa Hạ Châu rời khỏi lưng ghế, hai tay đặt ở mép bàn, nửa người trên thấp xuống, nheo mắt nhìn Lâm Lâm, như muốn nói: Cậu lừa quỷ à?

“Em nói thật….” Anh gục đầu xuống, khí thế nói thật còn không mạnh bằng khi nói dối.

Hết đường chối cãi ông trời ơi!

Lâm Lâm rít gào một tiếng, anh cũng cảm thấy giải thích của mình vô cùng cứng nhắc.

Nghĩ xong, anh kéo ghế ra chạy vào phòng ngủ, lục lọi hồi lâu, rồi cầm một tờ giấy đưa cho Hứa Hạ Châu.

Trên phiếu khám của bệnh viện tuyến Trung ương, cả bác sĩ khám và bác sĩ xét duyệt đều ký tên và đóng dấu, khá chính quy.

“Hồi đại học, em vẫn chưa phân hóa, khi đi kiểm tra cơ thể thì các chỉ số đều bình thường, hơn nữa đặc điểm bên ngoài rất giống Alpha, gia đình cũng nghĩ em phân hóa chậm, dần dần sẽ khá hơn, lúc ấy em cũng nghĩ như vậy…..” Lâm Lâm gãi đầu, nhìn lại lịch sử trưởng thành của bản thân, cuộc đời toàn những cú sốc.

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau tốt nghiệp một ngày em bỗng phát hiện có điểm không ổn, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện bản thân phân hóa thành Omega.”

Thứ không ổn là anh trải qua chu kỳ nhiệt lần đầu tiên trong đời, may mà lúc ấy đang trong kỳ nghỉ tốt nghiệp, có người nhà giúp đỡ, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Hứa Hạ Châu: “…”

Đúng là rất khó tin, hơn mươi hai tuổi vẫn chưa phân hóa không phải là chuyện phổ biến. Có lẽ trước đây Lâm Lâm luôn cố ý hoặc vô ý tránh xa y, đại khái là vì chuyện này.

“Vậy cấp trên trường cậu, có biết chuyện của cậu không?” Hứa Hạ Châu hỏi.

Nếu che giấu giới tính thật sự của mình với nhà trường, khi bị phát hiện sát xuất lớn sẽ trực tiếp bị khai trừ xử lý.

“Biết ạ.” Lâm Lâm gật đầu, “Pheromone của em rất nhạt, không khác gì Beta. Hơn nữa, hiệu trưởng nói rằng em trông giống Alpha, ừm… rất có lợi để dọa học sinh.”

Đó là sự thật.

“Vậy Trình Văn Gia thì sao, cậu cũng định giấu diếm à?” Hứa Hạ Châu hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Lâm Lâm thở dài, hai tay đan chéo để lên bàn chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Che giấu mãi, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Dù anh không cố ý, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Nhưng sẽ còn xấu hổ hơn nếu để mọi người phát hiện ra trước khi anh thú nhận như Hứa Hạ Châu.

“Để em tìm cơ hội rồi giải thích với anh ấy…” Lâm Lâm nói: “Vậy trước đó xin anh hãy giữ bí mật giúp em.”

Nói xong anh ngậm miệng, nhìn Hứa Hạ Châu.

Không biết vì sao, sau khi bị Hứa Hạ Châu phát hiện mình là Omega, lúc đầu còn khá xấu hổ, khó mở miệng còn muốn chạy trốn, nhưng bây giờ nói ra, một chút gánh nặng cũng không có, thậm chí còn da mặt dày tỏ vẻ cute với Hứa Hạ Châu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ thêm ghét bỏ không nói được lời nào của Hứa Hạ Châu, điều này trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo tự mãn trước đó, trong lòng anh sẽ có một kh0ái cảm bi3n thái.

Ha, tuyệt vời!

——

Một khoảng thời gian sau đó Lâm Lâm không gặp lại Hứa Hạ Châu, ngay cả Trình Văn Gia cũng không biết y đang làm gì.

Hứa Hạ Châu biết mẹ mình hành động nhanh như thế nào, chân trước mới vì hiểu lầm mà thẳng thắn với bà bảo mình có khả năng thích Alpha, chân sau bà đã bắt đầu vận động họ hàng bạn bè xung quanh, mấy ngày sau đã tìm ra đối tượng xem mắt Alpha một hai ba bốn rồi.

Thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, Hứa Hạ Châu cắn răng nói với mẹ rằng thực ra y vẫn thích Omega hơn.

Sau đó y bị đánh bay ra khỏi nhà, vẫn là dùng chổi đánh bay.

Bước vào tháng 11, thời tiết ngày càng lạnh, đặc biệt là mấy ngày gần đây mây mù kéo dài, sau một trận mưa nhẹ, có xu hướng xuất hiện tuyết rơi.

Trời vừa lạnh liền muốn ăn gì đó ấm áp, nhất là Trình Văn Gia, người không chịu được lạnh. Cho nên hắn mời khách, gọi Hứa Hạ Châu ra ngoài ăn lẩu.

“Gần đây ông có chuyện gì à?” Trình Văn Gia quan sát hồi lâu, mở miệng hỏi y.

“Cứ cho là vậy đi.” Hứa Hạ Châu bất đắc dĩ, “Bị người ta hố một phen.”

“Hả?” Trình Văn Gia lập tức bỏ đũa xuống, cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, “Có cần anh em giúp đỡ không? Có chuyện gì nói ra sẽ có ích.”

Hứa Hạ Châu lắc đầu, lười giải thích. Đứng lên mặc áo khoác vào, ra hiệu cho Trình Văn Gia nhanh lên.

Địa điểm hai người dùng bữa lần này không ở gần công ty, cửa hàng Trình Văn Gia đặt nằm khuất trong một con phố thương mại nhỏ nơi hai khu dân cư giao nhau, hai người tới đây đi tìm nửa giờ, hơn nữa còn không lái xe, bây giờ về cũng chỉ có thể đi tàu điện ngầm, thời gian lại hơi eo hẹp, Hứa Hạ Châu có hơi sốt ruột.

Vừa ra khỏi cửa hàng, liền đụng phải một người quen.

Lâm Lâm đứng ở ven đường gọi điện thoại, vừa quay đầu lại liền thấy Hứa Hạ Châu và Trình Văn Gia từ trong ngõ đi ra, nói vài câu liền cúp điện thoại, đi về phía bọn họ.

Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra. Trong tổ lớp 9 có một giáo viên dạy cùng môn với anh nghỉ sinh, tổ lớp sau một thời gian dài tìm kiếm cũng tìm được một giáo viên phù hợp, đó là nhờ Lâm Lâm đảm nhận đến hết học kỳ này.

Những thứ khác thì dễ nói, nhưng lớp tốt nghiệp phải đi tự học buổi tối. Mặc dù không phải ngày nào cũng học, một tuần chỉ có một hai ngày. Nơi anh ở vốn xa trường, đường dài tiêu hao rất nhiều sức lực, khó đảm bảo ngày hôm sau anh có thể tập trung giảng bài, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh quyết định thuê một căn phòng mới.

Mặc dù khoảng thời gian này phòng trống tương đối nhiều, nhưng muốn tìm một căn phòng ưng ý thì không dễ.

Gần trường thì thuê không nổi, chỉ có thể tìm mấy tiểu khu gần trạm tàu điện ngầm để giảm bớt thời gian đi bộ, mặc dù thời gian ngồi trên tàu đều giống nhau. Xem ra, lại cảm thấy không cần thiết.

Haizzz, cuộc sống đỗ nghèo khỉ luôn trong tình trạng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.