Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 4: Thứ gọi là thư tình



Nhìn Hứa Hạ Châu đang cúi đầu ăn ngon lành, Trình Văn Gia cảm thấy hơi khó tin, lắp bắp lặp lại những gì vừa nghe được:

“Ông nói, mẹ ông vì ép ông đi xem mắt, mà thừa dịp ông đi làm lén lút thay chìa khóa nhà?”

Giọng hắn run run, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

Hứa Hạ Châu ngẩng đầu lên khỏi bát cơm trước mặt khi nghe thấy âm thanh, hung hăng liếc Trình Văn Gia một cái, tỏ vẻ cảnh cáo.

Liếc mắt này chọc thẳng huyệt cười của Trình Văn Gia, hắn ngay lập tức cười đến lạc cả giọng.

Hứa Hạ Châu nhìn người kia cười ra cả nước mắt, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên ném hết đồ ăn trên bàn vào mặt hắn hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, y cảm thấy lương thực rất vô tội, dính vào mặt người nào đó sẽ là sự sĩ nhục trong cuộc đời làm đồ ăn của nó, thà chui vào bụng mình hoàn thành nhiệm vụ một cách vẻ vang còn hơn, thế là cuối cùng y vẫn từ bỏ.

Vết bỏng trong miệng vẫn chưa lành hẳn, bề mặt lưỡi vẫn tê dại như thể mất đi tri giác. Trước khi y đến, Trình Văn Gia đã gọi xong đồ ăn, ớt cay xanh đỏ đều có đủ.

Hứa Hạ Châu sống đến chừng này tuổi chưa bao giờ phải ăn cẩn thận như hôm nay, chiếc đũa y duỗi ra suýt chút nữa đã bắt kịp máy dò bom, thậm chí động tác của y cũng vô thức chậm lại rất nhiều, chỉ sợ rút dây động rừng.

Đối với đôi mắt lạnh lùng coi thường cửa Hứa Hạ Châu, Trình Văn Gia tỏ vẻ mình đã quen, hắn cười một mình rất lâu, tự dưng không biết dây thần kinh nào của mình có vấn đề, mở miệng nói: “Hôm qua tôi nhắn tin với Lâm Lâm, biết cậu ấy cũng đang xem mắt.”

Lúc Hứa Hạ Châu nghe xong những lời này, hiển nhiên cảm thấy miếng thịt mắc nghẹn trong cổ họng, cổ họng theo bản năng lăn lộn, bằng mọi giá cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ tiến vào thực quản.

“Ông sao thế?” Trình Văn Gia thấy y ngơ ngác, hỏi một câu.

“Không có gì…”

Luôn cảm thấy mình thoát được một kiếp….

Cảm thán khả năng phản ứng nhạy bén của mình, trong lòng Hứa Hạ Châu hưng phấn bắt đầu tán thưởng bản thân.

“Sau khi tốt nghiệp ông vẫn còn liên hệ với Lâm Lâm à?”

Lúc tỉnh táo lại, Hứa Hạ Châu khá kinh ngạc, bọn họ không học cùng lớp, cũng không cùng chuyên ngành, chỉ chung ký túc một năm, cũng không đủ để nói giao tình của bọn họ tốt. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, họ không tiếp xúc với nhau nhiều, có lẽ thậm chí còn không có chủ đề chung, y không ngờ Trình Văn Gia vẫn còn giữ liên lạc với Lâm Lâm.

“Đúng vậy.” Trình Văn Gia trả lời y, “Tính tình Lâm Lâm tốt, nếu không bọn họ đã không nhờ cậu ấy đưa thư tình cho cậu rồi.”

Câu này đúng thật, Hứa Hạ Châu vừa ăn vừa gật đầu tán đồng.

Tính cách của Lâm Lâm trong một đám Alpha nóng nảy và ngang ngược thì hiếm thấy thật, lúc còn đi học, xung quanh Lâm Lâm toàn những Omega bé nhỏ, còn Hứa Hạ Châu thì luôn trong tình trạng lạnh lùng vắng vẻ, không cần so cũng biết. Đối với Omega mà nói, kết thân với một Alpha vui vẻ, đẹp trai, tỏa nắng và dịu dàng như vậy thì dễ hơn, nên không khó để họ nhờ Lâm Lâm đưa giúp thư tình.

Từ từ……

Đưa giúp thư tình?

“Thư tình gì?” Hứa Hạ Châu bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Thư tình cho ai?”

Trình Văn Gia bị phản ứng khó giải thích của y làm cho sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Cho ông…”

Nói xong hắn mới phản ứng lại, thân trên đột nhiên rướn về phía trước, muốn áp sát vào người Hứa Hạ Châu, thốn là vẫn còn bàn chắn ngang.

“Cậu ấy không nói với ông à?”

“…”

——-

Hứa Hạ Châu sắp tức chết rồi.

Từ lúc y ăn xong buổi trưa cho đến khi ngồi trong xe chờ Đỗ Trạch Vũ tan học, cơn tức vẫn chưa lắng xuống.

Trước đây không biết còn tốt, bây giờ biết rồi, y không kìm lòng thầm nghĩ, nếu Lâm Lâm có thể giữ lời, y đã không cô đơn từ trong bụng mẹ tới giờ.

Càng nghĩ càng giận.

Tức giận, Hứa Hạ Châu lấy điện thoại di động gọi cho Trịnh Văn Gia, định hỏi thông tin liên lạc của Lâm Lâm, hai người hẹn gặp mặt nói chuyện, nhưng sau khi bấm máy thì nghe thấy thông báo bên kia đã tắt máy.

Hứa Hạ Châu không biết trút giận vào đâu, thản nhiên ném điện thoại, ngả người ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa đến giờ tan học, cả đoạn đường đều bị vây kín. Mỗi lần Hứa Hạ Châu đến đón cháu, y đều đậu xe ở một con phố khác, không có nhiều người, nhưng lại không gần trường học.

Đỗ Trạch Vũ đã nhiều lần yêu cầu Hứa Hạ Châu đỗ xe gần trường hơn, nhưng câu trả lời của Hứa Hạ Châu luôn là: Có muốn ngồi không.

Cửa xe bị kéo ra, Hứa Hạ Châu mở mắt, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đỗ Trạch Vũ ngồi vào ghế phụ, tháo cặp sách bỏ vào ghế sau, không quay đầu lại đã hỏi: “Mẹ cháu nói hôm qua cậu lại đi xem mắt, lần này cháu có mợ chưa ạ?”

Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hứa Hạ Châu, cơ thể bỗng nhiên rùng mình một cái.

Sao mình lại thấy sát ý trong mắt cậu ruột mình vậy ta….

Mặc dù thành tích học tập không cao, nhưng thằng nhóc Đỗ Trạch Vũ lại cực kỳ lanh lợi, khi nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu lập tức chuyển chủ đề: “Tối nay… ăn gì vậy cậu?”

Hứa Hạ Châu nhìn đứa cháu run lẩy bẩy, thực sự không đành lòng. Dù thế nào đi nữa, y cũng đã nhìn nó lớn lên, lại máu mủ tình thâm nên Hứa Hạ Châu quyết định tha cho nhóc con lần này, lúc sau, y mới nhàn nhạt trả lời: “Bà cháu chuẩn bị bữa tối.”

Vừa nghe lời này, Đỗ Trạch Vũ liền biết mình đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Chủ đề bị thay đổi thẳng thừng, nhưng miễn sao cứu được mạng người là được.