Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân

Chương 50



Hôm đó rõ ràng là một ngày đẹp trời, tôi đang nghỉ ngơi sau mấy tiết học căng thẳng chỉ còn hai tiết nữa thôi là tan rồi. Dạo gần đây tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó là không biết sức mạnh thần bí gì mà đột nhiên Nắng với Đại Tỷ lại hay để ý đến tình huống hiện tại của tôi vậy.

Hỏi chuyện tình cảm thì cũng thôi đi, đằng này cũng thường xuyên hẹn tôi đi chơi. Đúng là trong lòng tôi có dao động, nhưng tôi đủ hiểu rằng mình đang còn mập mờ trong một mối quan hệ không thể nào lại làm loại việc như tình cảm với người này đi chơi với người khác nhỉ?

Nhưng dù nghĩ như vậy, trong lòng tôi vẫn luôn bất an mà nỗi bất an này luôn bị đè nén mỗi khi gặp Me. Lâu dần tôi trở nên sợ hãi, tôi bắt đầu lấy lí do để trốn tránh gặp mặt em, thậm chí có đôi lần tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em ấy.

Đôi lúc tôi tự hỏi mình có thực sự có tình cảm không? Nếu nói là không thì là nói dối nhưng nếu như nói có thì đấy có đủ để đến một mối quan hệ nghiêm túc. Nhiều hôm tôi biết rằng em ấy đang ở nhà để xe đợi mình cũng không phải đưa em về mà chỉ là gặp mặt nói chuyện, nhưng vẫn luôn tìm cách trốn tránh. Mãi cho đến một hôm khi đang cùng lũ bạn ra về, bởi vì tòa nhà của tôi đối diện nhà để xe nên khi nhìn qua khung cửa sẽ thấy chỗ để xe của tôi. Tôi thấy em ấy vẫn đang đứng đợi, tôi mím môi thầm nghĩ đây là lần bao nhiêu rồi.

Sau một lúc đấu tranh nội tâm, tôi bỗng thở dài nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả tôi với em đều sẽ không vui. Khi về tới nhà tôi bèn nhắn tin nói: "Lần sau không cần đợi chị đâu, dạo gần đây cũng sắp đến kì thi có lẽ chị sẽ ở lại học muộn."

Nhắn xong tôi hồi hộp chờ em trả lời, cuối cùng em chỉ đáp lại là vâng. Quả nhiên hôm sau em ấy rất nghe lời không đợi ở đó nữa. Nhưng vẫn luôn nhắn tin hỏi tôi học xong chưa có mệt lắm không?

Vài ngày sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy tôi chán nản mà nằm vật ra bàn lúc này Phanh ở bàn trên khẽ quay xuống hỏi: "Này vài ngày nữa là 8/3 đó mày nghĩ lớp con trai tổ chức gì không?"

Tôi lắc lắc đầu quay sang nhìn anh Chi: "Anh nghĩ con trai tổ chức không?" Chi khẽ lườm tôi xong khinh bỉ nói: "Nếu mà tổ chức thì đáng lẽ mày cũng phải trong đó chứ."

Tôi vội vàng nói: "Hỏi chấm em là con gái mà, em mà trong nhóm đấy tổ chức thì ai tổ chức cho em." Cả Chi và Phanh đều cười nham hiểm rồi đồng thanh bảo: "Khôi Anh nhé."

Tôi chán nản mà nhìn hai cô nàng sau đó bắt đầu thả hồn suy nghĩ ừmm 8/3 vậy cũng nên chuẩn bị quà cho em ấy nhỉ. Sau đó tôi bắt đầu lướt web tìm kiếm món quà thích hợp, một lúc sau khi đang chán nản vì không tìm thấy món ưng ý. Đột nhiên đập vào mắt tôi là một mẫu vòng đeo tay, tuy sợi hơi mỏng nhưng nhìn rất đáng yêu màu đỏ và nút kết để chỉnh kích cỡ là màu vàng.

Khi đọc về phần giới thiệu mặt hàng tôi mới biết đây là vòng kết duyên là cầu được ở một chùa nào đó. Không nghĩ ngợi nhiều tôi quyết định mua hai phần một cho tôi một cho em. Sau đó tinh thần tôi phấn chấn lên hẳn, tôi bắt đầu mong chờ đến 8/3 để có thể đưa quà cho em ấy.