Đơn Phương Được Đền Đáp

Chương 69



Chàng trai dừng trước cửa lớp 12A1, nghiêng đầu nhìn vào trong đã đập ngay vào ánh mắt của Tiêu Mạn ( vì cô ngồi bàn đầu mà)

- Anh đến đây làm gì vậy?

- Đến chào thầy Lý. Thầy là chủ nhiệm cũ của anh mà.

- Thế anh lên đây làm gì?

- Nhờ em dẫn anh đi tham quan trường.

- Em còn bận học.

Tất nhiên lí do này, Mặc Sinh đã đoán được từ lâu.

- Lý lão sư bảo rồi, tiết sau là tiết tự học, có thể cho em nghỉ.

Tiêu Mạn nghe vậy chỉ đành bất lực. Không nói không rằng, gấp toàn bộ sách vở trên bàn cho vào cặp. Sau đó cô đứng dậy, với lấy bả vai của Mặc Sinh mà lôi đi.

Chứng kiến sự thân thiết quá mức của hai người, Tô Minh có chút ghen tuông. Chỉ là cậu không biết nên dùng thân phận gì, chỉ đành bác bỏ, lấy lí trí đấu tranh với con tim.

Tiêu Mạn dẫn Mặc Sinh đi từng ngóc ngách trong trường. Nào phòng thể dục, hội trường, căn tin …Đến lúc Mặc Sinh thấm mệt cô mới chịu dừng lại.

- Này, anh làm gì nên tội mà em hành anh vậy?

- Cái này là tự anh muốn em đưa anh đi mà.- Tiêu Mạn bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.

- Thôi, đúng, không nói lại em được.

Tiêu Mạn đưa Mặc Sinh về phòng của giáo viên rồi tự mình về lớp.

Lớp lúc này thấy cô thì trở nên xôn xao. Tất nhiên Tiêu Mạn từ chối trả lời hết tất cả câu hỏi.

Lý lão sư vào lớp dập tan sự ồn ào của học sinh. Thầy vừa đặt cặp lên bàn đã trách nhẹ.

- Hình như sau thời gian nghỉ hè, các em vẫn chưa quay trở lại với việc học tập thì phải. Trường lớp chứ không phải chợ. Ồn trong lớp thì không sao, nhưng ồn lớn quá sẽ ảnh hưởng đến việc ôn thi của lớp khác. Các em rõ chưa.

- Rõ rồi thưa thầy. - Cả lớp đồng thanh.

Lúc này sự chú ý của thầy đặt vào Tiêu Mạn.

- Mặc Sinh đã quyết định du học rồi đấy.

- Em biết ạ. Việc này không sớm thì muộn thôi.- Tiêu Mạn trả lời một cách thản nhiên.

- Vậy em chuyển sang lớp bồi dưỡng Anh là muốn theo cậu ấy sao?

Cả lớp chắc là bất ngờ, và Thiếu Phong sẽ là người bất ngờ nhất. Cậu chính là người chứng kiến sự nỗ lực của cô bạn thân khi muốn học chung lớp bồi dưỡng Toán cùng Tô Minh.

Câu hỏi thì vốn dĩ là dành cho Tiêu Mạn nhưng thứ mà thầy muốn biết là phản ứng của Tô Minh. Thầy Lý nhận ra trong ánh mắt của cậu, khá trông chờ vào câu trả lời của Tiêu Mạn.

- Em khác anh ấy. Em không có gánh nặng gia đình, nếu đi thì em đã đi từ hai năm trước rồi. Chuyện này thầy cũng biết mà.

- Ồ. Không phải Mặc Sinh đáng lẽ ra đã đi từ hai năm trước rồi sao?

- Vì Tiểu Lan không muốn đi sớm. Bây giờ chị ấy có thể đi. Tất nhiên Mặc Sinh cũng sẽ đi.

- Tiểu Lan?- Thầy Lý khá thắc mắc đấy.

- Chị họ em, cũng là người yêu của Mặc Sinh đấy. Chị ấy học lớp bên cạnh. Kể cũng hay, làm chủ nhiệm của Mặc Sinh hai năm nhưng lại không biết anh ấy có người yêu rồi.

Sốc, thầy Lý sốc rồi. Thằng học trò thầy yêu quý, vậy mà dám giấu thầy bấy lâu nay.

- À, hình như nhóm của em và Mặc Sinh còn một người nữa đúng không?

- Lang Diêu. Nó là đứa có tư chất lắm đấy. Năm sau thầy sẽ được chủ nhiệm nó rồi.

Lớp tất nhiên sẽ không thắc mắc vì thầy Lý chuyển đến trung học số một chỉ là nhất thời.

- Thầy trông chờ đấy. Cả lớp giở sách trang số 3, chúng ta bắt đầu học.

Ánh nắng mặt trời của những ngày cuối hè len lỏi qua cửa sổ. Khắp các lớp học sinh năm cuối chăm chỉ học tập. Tiếng thầy cô giảng bài, tiếng bút phát ra khi ma sát vào giấy những dòng chữ, tiếng chim hót vang đậu trên những cành cây dưới sân trường. Mùa hè cuối cùng của thời học sinh, vậy là sắp kết thúc thật rồi.