Đơn Phương Được Đền Đáp

Chương 7



Vì đến muộn, mặt trời đã leo lên cao, trời nắng dần, cũng may Tiêu Mạn tinh ý, chọn được chỗ có bãi cỏ rộng, hơn hết còn trồng được nhiều cây cổ thụ nữa nên cả ba người đều vui vẻ. Nơi đây, không khí trong lành dễ chịu biết bao, tuy nằm ở trong thành phố nhưng lại yên tĩnh, thoáng mát, lâu lâu còn được nghe tiếng chim hót líu lo bắt tai.

Tiêu Mạn phân côn công việc cho tình người:

- Tô Minh và Thiếu Phong, hai cậu dựng lều đi. Còn mình sẽ làm đồ ăn.

Hai anh bạn đưa ngón tay cái, biểu tượng 👍 ám chỉ đồng ý.

Sau khoảng 30p, mọi việc đã hoàn thành êm đẹp cả ba người thoải mái nằm trườn trên thảm cỏ xanh mát, ngắm nhìn những tia nắng và những tán lá cây.

- Không biết chúng ta sau này có còn được như thế này không nhỉ? - Tiêu Mạn với vẻ mặt trầm ngâm, suy tư hỏi mọi người.

Thiếu Phong nhanh miệng nói trước:

- Đương nhiên, cho dù là sau này, chúng ta có cuộc sống riêng thì chúng ta cũng sẽ đưa gia đình nhỏ của mình tụ hopn ở nơi đây. Cậu yên tâm, tuy rằng mỗi người một tính cách nhưng mà khó rời xa nhau lắm đấy.

- Cũng đúng, mình không muốn rời xa các cậu đâu. - Tiêu Mạn bày ra bộ mặt dễ thương.

Tô Minh nãy giờ im lặng, bỗng đánh tiếng:

- Giá như thời gian dừng lại ở đây thật tốt!

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ để khiến hai người kia quay lại nhìn.Tô Minh tiếp tục nói:

- Đáng tiếc, thời gian không phải do chúng ta quyết định. Vậy nên hãy sống vì hiện tại đã, khoan hãy nghĩ đến chuyện mai sau.

- Cậu đúng thật là, không thể nói những câu vui đùa được hay sao? - Thiếu Phong trách Tô Minh - Thật là tụt mood rồi.

Câu nói của Tô Minh có thể ThiếuPhong cố tình ko hiểu nhưng nó lại làm Tiêu Mạn phải trầm ngâm. Cô đưa ánh mắt nhìn về Tô Minh rồi lại đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ:" không chỉ cậu, Tô Minh à, đến cả tôi, tôi cũng muốn thời gian ngưng lại, tôi muốn tôi vẫn có cơ hội được ngắm cậu hiên ngang như lúc này, tình cảm tôi dành cho cậu, tôi luôn trân trọng từng ngày, mỗi ngày tôi đều phải giữ khoảng cách với cậu vì tôi sợ cậu sẽ biết tình ý của tôi, rồi cậu sẽ rời xa tôi, xa tôi mãi, nếu như một ngày, cậu có thích ai, tôi sẽ mỉm cười mà chúc hai người hạnh phúc dẫu trong tôi vẫn còn hình bóng của cậu".

Nếu như đến đây chỉ để thư giãn thì thật là nhàm chán, vì vậy kẻ hay bày trò - Thiếu Phong đã nghĩ được ra trò chơi. Cậu đứng dậy, đi đến chỗ đồ ăn, lấy ra cái chai nhựa.

- Này hai cậu lại đây, chúng ta chơi nói thật hay thách thức.

Tiêu Mạn tán thành:

- Được đấy.

Rồi kéo Tô Minh lại chơi cùng.

Thiếu Phong đưa ra luật:

- Nắp chai rơi vào ai thì người đó phải chọn nới thật hoặc thách, ai không làm được sẽ bị phạt một cốc nước.

Hai người kia đồng thanh:

- Được.

Lần xoay đầu tiên, thật không may cho chủ trò, nắp chai đã rơi trúng vào Thiếu Phong.

- Nói đi, cậu chọ thật hay thách.

- Anh đây trước giờ chưa có bí mật gì, muốn hỏi gì cứ hỏi.

Tiêu Mạn quay qua Tô Minh ám chỉ anh hỏi.

- Câu này cậu phải trả lời thật. Thực ra cậu không hè học kém, là cậu cố ý làm vậy. Cậu hãy nói lí do do đi.

Thiếu Phong cười trừ.

- Câu này khó quá, còn câu nào không, nếu không mình chọn lại.

Tiêu Man nghiêm giọng:

- Hết cơ hội rồi bạn, không có quyền đòi hỏi ở đây.

Và thế là cậu ấm trải lòng.

- Mình làm vậy là vì ba mình muốn mình sau khi học xong sẽ về tiếp quản công ty. Các cậu thấy đấy, một năm có mấy lần được nhìn thấy ông ấy chứ, ông ấy không đi công tác thì cũng tăng ca ở lại công ty. Nhiều lúc mình muốn một bữa cơm cả gia đình trọn vẹn nhưng cũng không được. Thật sự mình không muốn sau này mình cũng sẽ trở thành người như vậy. Với cả mình rất thích bóng rổ và muốn trở thành một tay bóng rổ chuyên nghiệp. Nhìn thần tượng được đeo huy chương, được nhận giải ở các đấu trường quốc tế, mình thật sự rất ngưỡng mộ.

Nhìn thấy mọi người rất nhập tâm nghe, Thiếu Phong bồi thêm câu nữa:

- Vẻ mặt của các cậu vậy là sao, bị mình làm cho cảm động hả. Trở về với thực tại đi, tiếp tục chơi nào.

Lần này quay trúng Tô Minh. Thiếu Phong vốn muốn giúp Tiêu Man nên tranh phần hỏi.

- Tiểu Minh, mẫu người bạn gái lí tưởng của cậu là gì.

Khi nghe được câu hỏi, Mạn Mạn quay lại nhìn chằm vào Tô Minh, Như đang mong đợi một điều gì đó.

Thật không ngờ, Tô Minh chỉ trả lời nhẹ:

- Mình chưa từng nghĩ đến.

Điều này khiến cho Tiêu Mạn thực sự thất vọng. Giá như cậu có thể cho cô một câu trả lời, cô còn có thể trở thành người như cậu muốn.

- Câu trả lời của mình có vậy, mình xin nguyện chịu phạt.

Dứt lời, Tô Minh cầm cốc nước lên và uống một mạch.

Thiếu Phong quay sang nhìn Tiêu Mạn, thấy cô có chút đượm buồn, cậu hiểu cô đang thất vọng.

- Tiểu Mạn này, bây giờ khỏi quay nữa, còn mỗi cậu nữa thôi, cậu chọn thách hay thật.

Tuy bất ngờ nhưng Tiêu Mạn chọn thật.

Thiếu Phong muốn nhân cơ hội để Tiêu Mạn thổ lộ với Tô Minh nên cố tình hỏi:

- Kể ra tên người cậu đã từng thích.

Tiêu Mạn giật mình, thầm trách Thiếu Phong, cậu là đang ép cô mà.

Tiêu Mạn rót nước vào cốc rồi uống một hơi.

- Đó là câu trả lời của mình.

Trong mắt Tô Minh điều này cũng đồng nghĩa, Tiêu Mạn đã có người trong lòng rồi.