Đòn Trí Mạng

Chương 37: Bị anh trai làm hỏng rồi



Cơn mưa trắng xóa quất mạnh vào thân xe, nhiệt độ bên ngoài giảm liên tục, còn trong xe lại dần tăng lên. Ngoài lạnh trong nóng khiến cửa kính bị một màn sương mỏng bao phủ.

Đôi chân Lục Viện đang quỳ hai bên người Chu Phù Thế hơi run lên, tiếng rên rỉ cô cố gắng kìm nén vẫn tràn ra khỏi khóe miệng nhưng lại bị tiếng mưa che lấp.

Hai ngón tay anh chơi đùa trong mật huyệt của cô, hơi gập lại moi móc phần thịt mềm bên trong. Dần dần, những đốt ngón tay như được ngâm trong bể nước nóng nhớp nháp, bị từng lớp thịt mềm hút cắn.

Hai má ửng hồng, cô nhẹ nhàng tựa vào bờ vai rộng của anh, thở hổn hển, dần dần tỉnh táo lại sau dư vị cao trào.

Anh rút tay ra bôi mật dịch lên ngực cô, rồi cúi xuống liếm hết lớp chất lỏng đó, đầu lưỡi xoay tròn quanh núm vú.

Hạ thân cô vô cùng trống rỗng, nhưng anh lại cứ tiếp tục trêu chọc. Lục Viện không chịu nổi nữa, đưa hai tay từ cơ bụng anh đi xuống, cách lớp vải quần nắm lấy cái lều nhỏ kia.

"Hừ..." Chu Phù Thế hít sâu một hơi, "Bóp hỏng rồi, sau này anh thương em thế nào được nữa?"

Nghe anh nói, vệt đỏ trên mặt cô lan ra đến tận mang tai, nhưng bàn tay nhỏ bé nhất quyết không dừng lại, vội vàng cởi cúc rồi kéo khóa quần anh xuống, sau đó luồn vào trong quần lót, lấy cây gậy nóng rực kia ra, trên quy đầu đã rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Cô dùng ngón tay cái lau sạch chất lỏng kia đi, nhưng nó lại lập tức xuất hiện. Lục Viện bỗng nhiên nghịch ngợm, để đầu ngón tay ấn vào mã mắt rồi di chuyển qua lại.

Chu Phù Thế vô thức siết chặt bụng dưới, muốn ngăn cản cô, nhưng rồi lại tận hưởng khoái cảm khó tả này.

Cô dùng đầu ngón tay ấn quanh đỉnh quy đầu, khi nhấc lên còn kéo theo mấy sợi chỉ bạc. Hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, thực sự sắp bị cô làm cho không chịu nổi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Anh móc chiếc bao cao su vừa mua ở cửa hàng tiện lợi từ trong túi quần ra và đeo vào, "A Viện, chơi đủ chưa?"

Cô nhướng mày, cố ý làm trái lại, "Nếu chưa đủ thì sao?"

Anh khẽ nhếch khóe miệng, một tay vòng qua eo cô nâng lên, dùng sức cởi quần lót của cô ra: "Chưa đủ thì để lát nữa."

Vừa nói anh vừa nhắm côn th*t cứng rắn của mình vào cửa động, thắt lưng đẩy mạnh, cắm nguyên cây vào trong.

Sự xâm nhập bất ngờ khiến cô ngẩng cao đầu hét lên, bụng dưới lập tức được lấp đầy, "A... chậm lại..."

Chiếc quần lót ren treo trên mắt cá chân thon thả, còn cô mềm nhũn nằm trên vai anh. Khi anh thúc vào, phần thân trên của cô không ngừng chuyển động. Tiếng rên rỉ triền miên của cô khơi gợi ham muốn ngày càng mạnh mẽ trong anh.

Được bên trong cô bao bọc chặt chẽ, nhưng anh vẫn bất chấp tất cả, ôm lấy eo cô và đâm xuyên qua lớp thịt mềm để tiến vào thật sâu.​

Mật dịch chảy ra làm ướt hết quần anh, nhưng cô vẫn muốn anh mạnh hơn một chút, nhanh hơn một chút, bèn dâng ngực mình vào miệng anh, "Anh... liếm..."

Anh há miệng nhẹ nhàng liếm quanh quầng vú, rồi ngước lên nhìn những giọt nước đọng trên khóe mắt cô, "Chỉ liếm thôi à?"

Lục Viện nheo mắt lại, lắc đầu lung tung, "Không được, anh, mút vào đi..."

Anh không khách khí ngậm ngực cô vào miệng gặm cắn, để lại những dấu vết mơ hồ trên làn da trắng nõn. Cuối cùng anh mới cuốn nhũ hoa vào miệng rồi mút mạnh, như thể muốn hút ra sữa.

Nghe tiếng mút mát chùn chụt, mặt cô đỏ bừng nhưng trong lòng lại háo hức muốn nhiều hơn.

côn th*t thô to của người đàn ông ra vào cơ thể cô, đáng tiếc chỗ ngồi của ghế lái chật hẹp nên hạn chế khả năng của anh. Anh nói với giọng dụ hoặc: "Ngoan, em tự di chuyển đi."

Cô vặn eo, nhẹ nhàng từ chối: "Không, em không còn sức..."

Anh bất lực mỉm cười, trong cuộc sống thường ngày không cảm thấy cô yếu đuối, thế mà khi làm tình lại yếu muốn đòi mạng. Anh vỗ mạnh vào mông cô, "Em yếu quá."

Cô cười đắc ý, ậm ừ: "Ưm...... Đau......"

Chu Phù Thế đành nâng mông Lục Viện lên cao rồi lại hạ xuống, nhìn môi âm hộ hồng hào của cô nhả ra nuốt vào côn th*t đỏ tím. Phần thịt mềm bên trong cô không ngừng co rút quấn chặt lấy anh, giống như cái miệng nhỏ tham ăn đang ngậm kẹo mút, nước mật chảy ra chính là nước đường của cây kẹo. Chỉ là cây kẹo của anh sẽ không bao giờ tan chảy và nhỏ đi, mà ngược lại, ngày càng sưng phồng trong âm đ*o của cô.

Tiếng rên rỉ của Lục Viện dần dần mất kiểm soát, trở nên mềm mại và quyến rũ hơn bình thường, "Ừm... chậm lại... A... chậm một chút..."

Tiếng rên rỉ quyến rũ của cô khiến anh bị nghiện như trúng thuốc. Hai tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô rồi nâng lên cao, từ từ rút côn th*t sưng tấy ra khỏi âm đ*o, chỉ để lại quy đầu bên trong. Tuy nhiên, giây tiếp theo, anh đột ngột buông tay, cơ thể cô rơi xuống, toàn bộ côn th*t thô dài cắm vào trong, thậm chí chạm tới tận tử cung.

Nhất thời, cô cảm thấy bụng dưới như sắp bị đâm thủng, trong đầu ầm vang như có pháo nổ, mật dịch ở thân dưới tràn lan.

Cô ngẩng cao đầu, để lộ chiếc cổ xinh đẹp, vô thức ngửa thân trên ra sau, há miệng thở hổn hển: "A... Sâu quá... Anh... Sắp bị anh làm hỏng rồi... A..."

Anh khẽ nhếch khóe miệng, một tay ôm lấy gáy cô, khẽ cắn vào khóe môi cô, "Thật sao? Vậy thì phải làm hỏng luôn mới được."

Cảm giác thân thể mình lại bị anh nâng lên, cô vội vàng đưa tay ôm lấy vai anh: "Không được, không được, để em tự di chuyển."