Đông À, Hạ Lạnh

Chương 52: Say sưa



Trong căn phòng ấm áp đầy nữ tính, ánh đèn ngủ lấp lánh mờ ảo chiếu lên bức tường tạo thành những đốm nhỏ màu vàng, chậm rãi chuyển động như những chú đom đóm chăm làm việc ban đêm.

Trên chiếc giường rộng rãi, đôi nam nữ quấn quýt không buông. Tiếng sột soạt của quần áo cùng chăn lông cọ xát, tiếng da thịt động chạm từ những nụ hôn ngọt ngào khiến không khí càng lúc càng trở nên nóng bỏng.

Người đàn ông phía trên dừng lại thở gấp, đôi môi bóng nhẫy đặt bên tai cô gái thổi hơi, khẽ ngậm lấy vành tai đỏ ửng, thì thầm:

“Hạ Hạ.”

“Tôi muốn em.”

Người con gái xấu hổ đến run rẩy, khe khẽ gật đầu. Khi nãy cô đã đồng ý rồi, anh còn muốn hỏi đến bao nhiêu lần nữa. Có lẽ cô không biết, anh thích cái cảm giác được cô tỏ tình, được cô thừa nhận, được cô chủ động như thế này, cho nên dù là bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không chán.

Chỉ là lúc này, còn “việc” khác quan trọng hơn.

Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, anh vội vàng mở cúc áo sơ mi trắng đang mặc trên người. Thân thể rắn chắc cùng vòm ngực cứng cáp cùng lúc hiện ra khiến An Tri Hạ chói mắt, vội vàng bưng lấy mắt mình, không dám phát ra một tiếng động.

Khóe môi anh cong thành một đường hoàn hảo, tràn đầy thỏa mãn trước phản ứng của cô, đôi tay bắt đầu hành động, luồn qua lớp áo thun mỏng, chạm lên phần nhô cao nhu mịn, non mềm.

“A!”

Nơi nhạy cảm bất ngờ bị khai phá, cô không nhịn được cất lên tiếng kêu mê mị, ngọt ngào. Cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua, giống như có luồng điện nhỏ chạy dọc từ nơi tiếp xúc đến từng tế bào. Chân răng cô dường như tê dại, rất ngứa ngáy, rất muốn được nụ hôn của anh vỗ về.

An Tri Hạ đưa tay ôm lấy cổ anh, không mạnh không nhẹ níu xuống, chiếc đầu nhỏ khẽ nâng lên tìm kiếm đôi môi vừa quen thuộc lại lạ lẫm kia.

Anh rất nuông chiều cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ngậm lấy bờ môi mọng mềm dẻo như thạch, say mê mút mát, xoa dịu cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy của cô. Thế nhưng chính anh lại là người mang đến một hồi hưng phấn khác.

Một bàn tay bất ngờ luồn vào trong váy, vì vụng về mà chưa tìm được đích đến, chạm đến phần đùi non nhạy cảm, khiến cô gái dưới thân giật mình như phải bỏng, đôi chân theo bản năng co khép lại, kẹp chặt lấy bàn tay kia.

Xấu hổ quá! Bây giờ cô giữ cũng không được, mà thả lỏng cũng không xong.

Đáy mắt cô long lanh nước, anh nhìn vừa thương lại vừa muốn cười. Cô vụng về, anh cũng thế. Nhưng anh mặt dày, cô lại quá dễ ngại ngùng.

Chẳng cần dùng sức, anh một tay tách đùi cô, cẩn thận di chuyển, giúp cô thích ứng từng chút một. Bàn tay anh đi tới đâu, thân thể cô ửng đỏ run rẩy tới đó, thứ cảm giác tê dại hết đợt này đến đợt khác xông đến, khiến An Tri Hạ không kịp trở tay.

“A… Ư…”

Thân thể theo bản năng uốn éo tránh né những kích thích xa lạ, chẳng mấy chốc đã bị anh kẹp chặt dưới thân. Đối nghịch với làn da mềm mại như nhung, cơ bắp của anh cưng cứng, chỉ cần dùng sức nhẹ là cô đã không thể động đậy được nữa rồi.

Xem ra anh càng làm chậm, cô sẽ càng ngại ngùng hơn, có khi nào đến bước cuối cùng lại sợ hãi bỏ chạy hay không? Nghĩ vậy, anh tóm lấy hai tay cô khóa trên đỉnh đầu, lật lớp áo thun lột qua đầu cô, tiếp đến là chiếc váy xếp li nhỏ nhắn, lần lượt bị tuốt ra ném xuống sàn nhà.

An Tri Hạ giống như củ hành tây bị anh bóc từng lớp, từng lớp, dần để lộ ra làn da trắng mềm như sứ, xinh đẹp không từ gì có thể miêu tả được.

Cô xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt. Từ lúc cô có kí ức đến giờ, chưa từng có ai nhìn thấy thân thể cô, kể cả ông bà đã nuôi nấng cô từ nhỏ. Từ khi bốn tuổi, cô luôn tự chăm sóc bản thân mình, tự tắm giặt, tự vệ sinh, tự mặc quần áo. Anh chính là người đầu tiên giúp cô cởi đồ.

Cô gái nhỏ co mình, đôi tay theo bản năng vùng ra muốn che đậy đi những nơi thầm kín, nhưng cô đã quên rằng chúng vẫn đang bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.

Đôi mắt anh giống như hoang dại, say mê thưởng thức thân thể đẹp như pho tượng ngọc nữ của người con gái mình thương. Ánh mắt ấy nóng bỏng tới mức dường như nhen lên những đốm lửa trong cô, khiến cô không đừng được cựa quậy hòng được giải thoát.

Cổ họng khô khốc, yết hầu lăn lộn, anh không kiềm chế được sức lực, cúi xuống tham lam hôn lấy môi cô. Sau khi càn quét mật ngọt từ bông hoa ấy, anh từng bước, từng bước di chuyển xuống phía dưới, để lại nhiều dấu ấn đo đỏ, như thú hoang đánh dấu con mồi.

Bàn tay hư hỏng kia bấy giờ đã tìm được đích, khẽ khàng xoa nắn.

“Ư… Đừng… Mặc Đông…”

“Em gọi sai rồi!”

Vì cô buột miệng, anh càng ra tay mạnh hơn nữa.

“A… Không…”

Cô gái nhỏ cong người cao trào, run rẩy nhìn anh bằng đôi mắt cầu xin:

“Đông… Em không… chịu được.”

Anh biết ngay, cô nhất định sẽ lâm trận đòi trốn.

Mặc Đông giả vờ như không nghe thấy cô nói gì, thuần thục cởi khóa, rũ bỏ hết đồ vật vướng víu trên người. Hai mảnh vải nhỏ trên người cô không bao lâu sau cũng cùng số phận, bị anh ném sang một bên.

Thứ to lớn kia nóng bỏng, vô tình cọ quẹt vài lần lên bắp đùi trắng nõn, khiến cô không thể không để mắt đến. Vừa nhìn thấy, cô đã sợ đến tái mặt. Cái kia, một chút nữa sẽ thật sự làm chuyện đó sao?

#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#