Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 25



Còn mười phút nữa là tan học, Lục Hàng đứng ngồi không yên, cậu chàng liên tục thì thầm với Vân Thanh, "Là anh em thì giúp tao lần này đi, lát nữa chúng ta ăn lẩu xong rồi mày nói nhà mày có việc nên về trước, còn tao với Hồ Đào thì đi xem phim."

Vân Thanh cố ý không nghe theo, "Tao còn không có người nhà thì có việc gì được."

Lục Hàng nhíu mày, "Mẹ nó mày không làm gì được hả? Sao phải làm kỳ đà cản mũi trước mặt tao."

Vân Thanh nhân cơ hội vơ vét, "Tao được lợi gì?"

"Coi như tao nợ ân tình của mày, sau này có chuyện gì cứ nói tao."

Cứ thế sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Còn năm phút, Lục Hàng sửa soạn vẻ lại bề ngoài, cậu kiểm tra tiền, do dự một lát lại nói với Vân Thanh, "Không thì cho tao mượn ít tiền đi? Nếu cậu ấy muốn gì mà tao không đủ tiền mua thì ngại chết."

Vân Thanh lấy ít tiền trong túi ra, cho cậu chàng mượn một tờ tiền có mệnh giá lớn nhất.

Lục Hàng thành tâm, "Anh em chí cốt!"

Chuông tan học vừa reo, Lục Hàng lập tức đứng phắt dậy chạy vọt đến chỗ Hồ Đào giúp cô cầm cặp, Vân Thanh ra ngoài từ cửa sau, tập trung với hai người ở hành lang.

Giờ tan học chật ních người, học sinh đến cổng trường tự động xếp thành hàng, đưa thẻ học sinh mới được rời trường. Vân Thanh đứng trước Hồ Đào, Lục Hàng thì đứng sau cô, dù đã cách một người cậu vẫn cảm nhận được độ ồn ào của cậu ta, giọng Lục Hàng thật sự quá lớn.

Chầm chậm nhích lên từng chút một, Vân Thanh lấy điện thoại ra, tiện tay gửi tin nhắn cho Bùi Tri Viễn, [Em tan trường rồi, anh ăn cơm chưa?]

Bùi Tri Viễn hồi âm rất nhanh, [Đi học còn mang theo điện thoại?]

Vân Thanh chột dạ, [Đâu có, em về nhà rồi.]

Bùi Tri Viễn trả lời, [Không phải mới tan trường sao?]

Vân Thanh kiên cường bịa đặt, [Nhị Trung trường em tan học sớm hơn Nhất Trung trường anh! Bùi Tri Viễn anh có ý gì hả, chuyện đầu tiên lúc em về là quan tâm anh, vậy mà anh chỉ biết nghi ngờ em đi học có mang theo điện thoại hay không!]

Mới vừa gửi tin nhắn đi, Hồ Đào ở sau khều cậu, "Cậu đừng dùng điện thoại nữa, kẻo bảo vệ thấy." Trường của họ không cho mang điện thoại, dứt lời, Hồ Đào chợt đổi đề tài, "Ngoài cổng có anh nào đẹp trai ghê."

Lục Hàng khinh bỉ, "Sau lưng cậu cũng có này, sao cậu không nhìn đằng sau."

Hồ Đào đáp, "Đừng đỏm dáng, người ta đẹp trai hơn cậu."

Vân Thanh giấu kĩ điện thoại rồi nhìn đằng trước, tích tắc sau cậu sững sờ đứng đờ tại chỗ, Hồ Đào bất cẩn va vào lưng cậu, Lục Hàng đi sau cũng va theo, cả một hàng rồng rắn loạng chà loạng choạng, mấy người phía sau kêu la oai oái.

Hồ Đào hỏi, "Cậu sao thế?"

Vân Thanh đáp, "Đó là anh của tớ."

Trong thoáng chốc Vân Thanh vừa hoang mang vừa lo sợ, không biết làm gì cho phải.

Thấy phía trước đã chừa ra một khoảng trống dài, Vân Thanh vội chạy lên. Cậu thấp thỏm nhìn về hướng Bùi Tri Viễn, ánh mắt hai người thình lình chạm nhau, giây trước cậu còn nói mình đã về nhà, giây sau đâm sầm nhau ở cổng trường.

Bùi Tri Viễn thấy cậu thì cong môi, chỉ với nụ cười nhẹ này cậu đã quăng chuyện vừa nãy ra sau đầu, cậu nghe theo phản ứng cơ thể chạy ra ngoài. Bảo vệ định cản lại, nhưng thấy cậu chạy thẳng đến người đàn ông trẻ tuổi thì thôi, "Người nhà tới đón thì không cần xếp hàng."

Người nhà, người nhà của cậu.

Vân Thanh cười muốn tét mang tai rồi, cậu chạy tới chỗ anh, nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ, "Sao anh về rồi!?"

Về lấy vài cái áo ấm, Bùi Tri Viễn có thể nói thế. Anh ngập ngừng, suy nghĩ chốc lát rồi đáp, "Về thăm em chút."

Vân Thanh cười ngu, cậu kéo Bùi Tri Viễn định đi, Hồ Đào đã lên tiếng trước, cô chào hỏi Bùi Tri Viễn, "Em chào anh của Vân Thanh." Bấy giờ cậu mới sực nhớ còn hai người, hơn nữa còn hẹn ăn lẩu với cả hai, cậu đứng bên Bùi Tri Viễn giới thiệu, "Đây là bạn em, Hồ Đào, Lục Hàng."

"Chào hai em." Bùi Tri Viễn đáp.

Anh đặt tay lên đỉnh đầu Vân Thanh, dịu dàng xoa hai cái, hệt như đang nói "tốt lắm, giao cho bạn em".

Bùi Tri Viễn đi theo kế hoạch ban đầu của họ, dẫn họ đi ăn lẩu, xem phim.

Có anh trai đương nhiên không cần họ bỏ tiền, thậm chí còn không cần phải tự nấu lẩu, Bùi Tri Viễn bỏ đồ ăn vào, rót đồ uống, lúc Hồ Đào duỗi tay ra được một nữa, anh như có thuật đọc tâm, đưa cho cô giấy lau.

Lúc Bùi Tri Viễn đi tính tiền, Hồ Đào nói với Vân Thanh, "Anh trai của cậu đúng với mẫu người lý tưởng của tớ."

Lục Hàng ở bên mặt tái mét, cậu chàng lớn tiếng hỏi Vân Thanh, "Có phải đó là người gọi cho mày không?" Nhận được đáp án khẳng định, cậu chàng quay đầu nói với Hồ Đào, "Đó không phải anh nó, mà là bạn trai nó."

"Khụ khụ." Vân Thanh đang uống nước trái cây ho sặc sụa.

Hồ Đào trợn tròn mắt.

Vân Thanh nói, "Không phải bạn trai tao, nhưng tao đang theo đuổi anh ấy."

Hồ Đào bừng tỉnh, cô vội giải thích, "Không phải tớ thích anh cậu, tớ chỉ thích kiểu người như anh ấy thôi." Nói xong, cô thấy những người ngồi bàn bên đang nhìn sang họ, hiển nhiên đã nghe thấy lời Vân Thanh mới nói, những người đó nhìn cậu với vẻ đăm chiêu. Cô thúc cùi chỏ với Lục Hàng, "Cậu nói to vậy làm gì? Nói nhỏ cho tớ nghe là được rồi."

Lục Hàng bực dọc, "Tớ sợ cậu thích anh ấy mà."

"Đó là chuyện riêng của Vân Thanh, đừng nói chuyện của người khác khi chưa được sự đồng ý của họ."

Dù sao thành thị bé nhỏ này có rất nhiều bàn luận về xu hướng tính dục. Hồ Đào lướt mạng khá nhiều nên đã biết nhóm người thế này từ lâu, bên cạnh đó người không biết về đồng tính cũng nhiều, mà người biết rồi và không chấp nhận cũng có.

Lục Hàng, "Có chuyện gì mà không thể nói đâu."

Vân Thanh, "Không có chuyện gì không thể nói."

Hai người gần như đồng thanh.

Dứt lời, ba người mắt đối mắt. Bùi Tri Viễn thanh toán xong quay lại, thấy họ đã ăn no thì anh cầm cặp của Vân Thanh lên, "Bây giờ đi xem phim sao?"

Lục Hàng nhanh chóng cầm cặp Hồ Đào, sau đó nhận lấy ánh mắt khác thường từ cô.

Lục Hàng nói thầm, "Không phải cậu thích mẫu người thế này à."

Tớ học không được sao.

Bùi Tri Viễn mua bốn ghế xem phim sát nhau rồi đi mua bắp rang, cho mỗi người một phần. Ba bạn nhỏ lớp mười, trên tay mỗi người cầm một ly Coca và bịch bắp, Bùi Tri Viễn y như giáo viên mầm non, dắt theo ba em học sinh đi kiểm vé.

Bùi Tri Viễn ngồi trong cùng, Vân Thanh ngồi cạnh anh, ánh đèn trong phòng chiếu tắt đi, Vân Thanh bèn nhỏ giọng kêu, "Anh trai."

"Hửm?"

Vân Thanh lại gọi, "Anh trai."

Tuy cậu chưa nói gì, nỗi mong nhớ vẫn chan chứa rõ ràng trong tiếng gọi đó.

Bùi Tri Viễn nhìn cậu, "Hôm nay tôi sẽ không ở lại."

Vân Thanh ồ một tiếng, u sầu lầm bầm, "Còn chưa có về."

Bùi Tri Viễn hết cách, "Em muốn tôi làm gì?"

Vân Thanh đáp, "Cũng không có gì." Dừng một lát, cậu lại nói, "Anh đã chấp nhận yêu đương với em rồi."

Bùi Tri Viễn bỗng quay về thăm cậu khiến lòng cậu phơi phới, hơn nữa bây giờ còn có bạn bè ở đây, Bùi Tri Viễn sẽ không làm cậu lúng túng.

Bùi Tri Viễn khẽ nhíu mày, anh bốc một nhúm bắp lên ăn, "Không được."

Vân Thanh thở phì phò, "Anh nói về chỉ để thăm em!"

Về chỉ để thăm mình, chắc chắn là thích mình.

Bùi Tri Viễn, "Không về thì sao biết em đi học lén đem theo điện thoại, còn nói dối tôi."

Vân Thanh, "..."