Dòng Chảy Hoa Hồng Trắng

Chương 1



1

Trường quay ghi hình "Vua trí tuệ".

Là một diễn viên flop tàng hình của giới giải trí, tôi ngồi trong góc chống cằm xem “kịch hay”.

Sau khi MC giới thiệu cuộc thi xong thì bắt đầu gọi tên sao nữ đang nổi (*) - Bạch Uyển Hề ngồi cạnh tôi đây theo kịch bản chương trình.

(*) Tiểu hoa: danh xưng dành cho những diễn viên nữ có tác phẩm, lượng người hâm mộ, danh tiếng,... ổn định và chất lượng trong giới giải trí Hoa ngữ.

"Bạch Uyển Hề, câu hỏi này dựa trên một bài toán cấp ba rất đơn giản."

Tấm màn trên bảng trắng mở ra, câu hỏi lóe lên trong ống kính.

"Cho phương trình: 3^x + 4^x = 5^x. Tìm x."

Tiểu hoa nọ ngồi thẳng người lên, giơ tay rồi mỉm cười ngọt ngào trước ống kính.

"Tôi biết! Rất đơn giản! Câu trả lời là 2!"

Câu trả lời của cô ngay lập tức thu hút làn sóng bình luận từ người hâm mộ.

"Uầy, nữ thần đỉnh thật! Tôi còn chưa kịp hiểu đề nữa là!"

“Chứ còn gì nữa, nữ thần là du học sinh chính gốc, tốt nghiệp đại học danh giá ở nước A đấy.”

"Đâu có giống minh tinh nào đó trong showbiz, đến cộng trừ nhân chia còn không biết..."

Tôi ngồi một bên hóng hớt, suýt nữa không nhịn được cười.

Có cái định lý Pythagore (Py-ta-go) cơ bản nhất mà bọn fans cũng khen lấy khen để.

Nhưng tôi chưa cười được bao lâu thì ánh đèn sân khấu chợt chiếu hết vào tôi.

MC quay sang nhìn tôi.

"Vậy thì bạn học Lâm Châu Châu, bạn có thể chứng minh rằng x=2 là nghiệm duy nhất của bài toán này không?"

2

Đây là tình huống bất ngờ, bởi vì trong kịch bản chương trình đưa cho tôi vốn chẳng hề có nội dung này.

Tôi ngước lên, thấy ánh mắt châm chọc của MC và tiếng hò hét trong trường quay thì chợt hiểu ra.

Tôi lại bị lôi ra làm nền cho cô em này nữa chứ gì?

Bởi vì cái người “tàng hình” trong giới giải trí mà tôi xuyên vào này, đã lên cả hotsearch vì thi đại học được “tận” 250/750 điểm.

Hàng ngàn ánh mắt tập trung vào tôi, tất cả đều chờ tôi làm trò hề.

Thế là tôi khẽ mở miệng, chớp mắt một cách ngây thơ vô (số) tội.

"Câu này không phải rất đơn giản sao? Đổi nó thành 0 = (5/3)^X-[(4/3)^X+1]. Nói cách khác, nó là y = (5/3)^x-[(4/3)^x+1], ta tìm được x khi y=0."

"Hàm này là sự chênh lệch giữa hàm mũ và hàm số. Không cần vẽ trục tọa độ cũng biết được giữa hai hàm chỉ có một giao điểm duy nhất."

"..."

Sau khi tôi trả lời xong, cả trường quay im lặng.

Kể cả MC, không ai có thể ngờ tới được.

Người mà ngày xưa chỉ thi được 250 điểm thi đại học như tôi đây, sao có thể đưa ra lời giải gọn gàng và dễ hiểu như vậy được chứ.

3

Thực tế là, chỉ một tháng trước.

Trong chuyến dã ngoại mùa xuân cuối cùng của lớp tôi, chiếc xe buýt của trường bị hỏng động cơ rồi trượt xuống thung lũng.

Khi mở mắt ra lần nữa, cả lớp đã cùng nhau xuyên vào cơ thể của một cô nàng bị flop trong giới giải trí

Chỉ có tôi mới có thể điều khiển chuyển động của cơ thể này, còn những người khác có thể giao tiếp với tôi trong suy nghĩ.

Lớp phó học tập môn Toán: "Đề này thật sự rất dễ, bài này còn có ít nhất 3 cách giải."

Đứa tham gia mấy cuộc thi bấm máy lớp chúng tôi: "Hay, chúng ta có thể thử sử dụng máy tính không? Tớ có thể dùng matlab..."

Lớp phó môn Vật lý: “Tui dựng thử cái mô hình vật lý cho bà cũng được…”



Lúc này, mấy tên trong đầu tôi đã cãi nhau ồn ào kinh khủng, làm tôi không thể tập trung được và cũng không biết rằng, phần bình luận ở kênh livestream của chương trình đã thành đống chiến trường luôn rồi.

"Tf? Có nhầm không vậy? Lâm Châu Châu học giỏi thế á?"

"Tôi nhớ nhầm à? Cô ấy 250 điểm đại học mà?"

“Khiếp, kịch bản chương trình rõ mồn một ra đấy…”

Trả lời xong câu hỏi, tôi bước xuống sân khấu. Có thể thấy rõ nơi camera không ghi hình tới, cô diễn viên nọ - Bạch Uyển Hề đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Khi máy ảnh hướng vào, cô ta lại nở nụ cười thoải mái và ung dung.

"Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu, chứng minh mấy cái này thì có ý nghĩa gì nhỉ?"

“Đi chợ cũng có cần đống kiến thức này đâu?”

“Hình như diễn xuất cũng không dùng tới những công thức toán học này.”

“Vì thế nên tôi cũng không thèm nhớ những cách giải toán này á…”

Nói xong cô còn lè lưỡi tinh nghịch.

Câu cuối cùng của cô ta rõ ràng đầy ẩn ý mà.

Trong khoảnh khắc, khung chat “bùng nổ” cmnl.

"Chờ một chút, nữ thần đây là đang ám chỉ Lâm Châu Châu có kịch bản đúng không?"

"Với cả, những gì nữ thần nói đều có lý mà. Toán học có ý nghĩa gì đối với những người bình thường chúng ta cơ chứ?"

"Hahaha, nữ thần cũng dám nói thật đấy..."

“Tôi muốn xem người phụ nữ chỉ có thể học thuộc lòng đáp án này sẽ đối đáp như thế nào…”

Tổ chương trình dường như cũng có ý định “cổ vũ” tình huống này, ánh đèn sân khấu lại đổ dồn vào tôi.

Hiện tại đang phát sóng trực tiếp, tình huống như này rõ ràng là chưa có chuẩn bị gì cả.

Đương lúc mọi người cho rằng tôi một khi không có kịch bản sẽ ê mặt thì…

Tôi nhìn chằm chằm Bạch Uyển Hề trên sân khấu, hỏi cô ta:

"Cô có biết phỏng đoán của Euler (*) không?"

(*) Giả thuyết Goldbach

Rõ ràng là cô ta đã xịt keo trước câu hỏi của tôi.

"Giả thuyết Euler: x^4+y^4+z^4=w^4, không có nghiệm số nguyên."

"Vấn đề này, hơn hai trăm năm qua không ai có thể chứng minh được là đúng hay sai."

Tôi giải thích với cô ấy.

Cô ta nhún vai với tôi.

"Thì sao……"

"Nhưng sau này, thật sự có người đã tìm ra giải pháp:"

"2682440^4+15365639^4+18796760^4=20615673^4."

“Tại thời điểm đó, phỏng đoán của Euler đã được chứng minh là sai.”

Tôi bước tới, vỗ nhẹ vào vai cô ta.

"Đây là ý nghĩa của việc chứng minh định lý trong một phạm vi vô hạn."

"Vào thế kỷ 19, Riemann nghiên cứu hình học Riemannian. Người ta thời đó hỏi về ý nghĩa của hình học Riemannian."

"Vào thế kỷ 20, Einstein muốn sử dụng hình học Riemannian để mô tả thuyết tương đối rộng, và lại có người đã hỏi về ý nghĩa của thuyết tương đối."

"Ngày nay, các lỗi đồng hồ nguyên tử trên vệ tinh GPS cần được điều chỉnh dựa trên thuyết tương đối. Tầm quan trọng của GPS là gì? Nó được sử dụng cho nhiều phép đo và định vị khác nhau, thậm chí để đặt hàng mang đi."

"Đó chính là ý nghĩa của toán học. Nó không chỉ là một môn học, nó còn là một phần của khoa học."

Khi tôi nói xong, trên sân khấu bỗng im bặt.

Một lúc sau, ban đầu chỉ có những tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó những tiếng hò reo đột nhiên vang lên từ phía khán giả.

Lúc này, tôi không hề biết rằng có một hashtag trên BXH weibo đang dần trở nên phổ biến.

#Ý_Nghĩa_Toán_Học_Của_Lâm_Châu_Châu

4

“Tôi thực sự không ngờ rằng việc trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy lại có thể hot lên được á…”

“Dù sao thì, chúng ta cũng nổi tiếng rồi, có lẽ cũng có thể coi đây là bước đầu tiên trở thành Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất nhỉ?”

Đúng vậy, dựa vào cơ hội này, hình như tôi đã nổi hơn chút.

Mà lý do khiến các bạn trong lớp phải đồng tâm hiệp lực để đưa tôi lên vị trí Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.

Bởi vì.

Theo họ nói, khi tỉnh dậy, trước mặt họ có một màn hình lớn.

Trên màn hình lớn viết rằng chỉ có duy nhất hai cách để giải cứu họ:

1. Giúp tôi nhận cúp Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.

2. Hãy giúp tôi cưới được nam diễn viên xuất sắc nhất Phó Khuynh Châu.

Mọi người đều không do dự chút nào mà chọn cái đầu tiên.

“Ê này, cưới Phó Khuynh Châu còn khó hơn đoạt danh hiệu Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất hả?”

Tôi bị sốc.

Lớp phó học tập lấy tay đẩy kính.

"Châu Châu, sau một hồi chúng mình đánh giá 2 thứ này thì việc kết hôn với Phó Khuynh Châu thật sự có khó hơn “một chút”.”

Tôi: "...Fine (*)."

(*) Nguyễn văn: 666, 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/, Điều thú vị là cách phát âm của nó lại rất giống với chữ 牛 /Niú/, có nghĩa là "con bò" - biểu tượng của sức mạnh và sự kiên trì. Vì vậy, khi hết lòng làm việc và đạt thành tích tốt, bạn có thể tự khen mình đúng là một "con bò" và được đồng nghiệp Trung Quốc tán dương bằng cụm số 666.

5

Đúng là hơi khó, mấy ngày gần đây tôi đã có cơ hội gặp được Phó Khuynh Châu.

Bởi vì anh là Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất nên luôn rất kín tiếng và cũng ít xuất hiện trước công chúng.

Lại không biết vì sao anh muốn tham gia show thực tế “Vua trí tuệ” tôi đang tham gia.

“Tại sao lần tham gia này tôi không phải là khách mời mà lại là thí sinh chứ?”

Khi nhận được kịch bản từ quản lý, tôi đã rất ngạc nhiên.

“Ừm, bởi vì lần trước, biểu hiện của cô quá hot nên rất nhiều người không tin, nói rằng đó là kịch bản.”

“Lần này cô trực tiếp thử trên sân khấu phát sóng trực tiếp xem sao?”



Người quản lý biết cách đẩy tôi vào “hố lửa” thật đấy.

Tôi chỉ là là một người nghiệp dư thôi...có thể so sánh với tuyển thủi chuyên nghiệp được không?

Rõ ràng là công ty đang cố gắng tận dụng cơ hội này để tăng view, moi từng giọt tiền cuối cùng của tôi. Chắc kèo là mấy người đấy sẽ nghĩ tôi chỉ là trò cười thất bại thôi, để tôi nổi tiếng nhờ bị chửi…

Ở phía hậu trường, lớp phó văn nghệ trong đầu tôi cứ lẩm bẩm rằng cô ấy muốn gặp nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, còn liên tục bảo tôi có cơ hội thì xin chữ kí giúp.

Nhưng khi lên sân khấu, tôi không thấy bóng dáng của tên họ Phó kia đâu.

Chương trình này mới bắt đầu đã áp dụng hình thức thi đấu nhóm, loại bỏ người xếp cuối.

Mỗi nhóm mười người, người xếp cuối mỗi nhóm sẽ bị loại.

Tôi nghe được hết rồi, mấy tên cùng nhóm tôi đều đang cười nhạo tôi, rồi còn bảo cái gì mà bớt đi được một đối thủ cạnh tranh.

Họ đều mặc định rằng người bị loại sẽ là tôi.

Lúc này trong đầu tôi có người cười lớn.

“Câu hỏi về trí nhớ?”

"Này, lớp trưởng, tổng cộng chúng ta có bao nhiêu người vậy?"

"Bốn mươi người."

"Ờ, chúng ta có bốn mươi người, còn đấu không lại mấy người đó?"

"Thật ra cũng chẳng cần phức tạp vậy đâu."

"Lớp phó học tập chúng ta vừa giành chức vô địch Trí nhớ Thế giới ở New York học kỳ trước cơ mà."

“Chỉ mỗi cậu ấy là đủ rồi.”