Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 36: Lâu đài cổ huyết tộc (8)



"Thứ đồng hồ treo tường cấp cho chúng ta đều sẽ có lợi." Lạc Vũ nói, "Có thể kiện áo kia có tác dụng khác hay không?"

Tư Nam nhướng mày cười: “Vậy chờ lát nữa cậu mặc vào thử xem."

“...... Muốn thử cũng là anh thử trước." Lạc Vũ đỏ mặt.

Úc Sâm nhìn chằm chằm bức bích họa trên tường, đặt cằm lên vai Tư Tuyên Dương, nhẹ giọng nói: "Thoạt nhìn, người chết ở tầng hầm này, không một ngàn, cũng có mấy trăm, vậy thi thể đi đâu hết rồi."

Một luồng gió lạnh thổi vào từ lỗ thông gió, Tư Nam không khỏi rùng mình, run giọng nói: “Cậu đừng làm tôi sợ.”

“Tại sao? Oan hồn người ta đã trải qua đêm đẹp cùng cậu, còn sợ một khối thi thể không nhúc nhích làm cái gì?”

“Thần mẹ nó trải qua đêm đẹp! Úc ca cậu còn là người hay không!?"

“Không phải, đêm nay không làm người.” Úc Sâm nghiêng đầu liếc Tư Tuyên Dương, ý cười mênh mông trong mắt, giảo hoạt như hồ ly.

Tư Tuyên Dương bất động thanh sắc, mặt vô biểu tình, nhưng vành tai lại dưới ánh nến mờ nhạt mà hồng lên một chút, ánh thành một mạt đỏ thắm như máu.

Tư Nam cố ý quan sát tương tác giữa hai người, những ảo tưởng may mắn đó trong đáy lòng nháy mắt lạnh thành một mảnh lớn.

......

Từ tầng hầm đi ra, đại khái do hô hấp lâu trong không khí nặng nề, Úc Sâm chợt cảm thấy đầu có chút choáng, trái tim như nổi trống mà đập không ngừng.

Anh chống tay Tư Tuyên Dương ngồi xuống sô pha, ánh mặt trời màu cam từ cửa lớn chiếu vào giống như hào quang hoa mắt vô pháp tiêu tán trong đầu.

Anh cảm thấy tay của Tư Tuyên Dương nắm chặt lấy tay anh, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Úc Sâm mím môi, cánh môi khô nứt đến chảy máu.

Nháy mắt mùi rỉ sắt vỡ toang trên đầu lưỡi, những thanh âm bén nhọn lung tung rối loạn cùng tiếng sột soạt trong lâu đài cổ lại bắt đầu tàn sát bữa bãi trong đầu anh, giống như rắn du tẩu, len lỏi đến từng chỗ một trong thân thể, cơn tê dại không ngăn được mà xâm nhập vào thân thể.

Giọng nói của Tư Tuyên Dương trước mặt bị khuếch đại, Úc Sâm tập trung nhìn, thấy khuôn mặt nôn nóng của Tư Tuyên Dương, nhếch miệng cười khổ một tiếng: "Đừng lo, em hôn anh một cái, anh tốt lên liền."

Đùa giỡn trước sau như một.

Giữa hoảng loạn, người trước mặt tựa hồ ngẩn ra, sau đó anh cảm thấy cái ót bị một bàn tay ấm nóng nâng lên, mặt bất giác theo lực đạo ngẩng lên, một thứ mềm mại thật cẩn thận phủ lên cánh môi khô nứt.

“!!!”

Anh cảm thấy quanh thân như mất đi thanh âm, dưới hoàng hôn im ắng, tiếng cười quỷ quyệt ồn ào trong đầu cũng trong nháy mắt bị cách âm bên ngoài như bị nhốt.

Tất cả cảm quan đều tập trung lên mảnh ướt át mềm mại đụng vào kia, giống như giấc mộng màu cam.

Lông mi của Tư Tuyên Dương gần trong gang tấc, đầu lưỡi chậm rãi miêu tả cánh môi khô nứt tái nhợt của Úc Sâm, sau đó thong thả thối lui.

Lúc thối lui còn đùa cợt mà cắn nhẹ một cái lên khóe miệng Úc Sâm.

Úc Sâm trừng mắt, vô lực cười: “...... Anh em còn ở phía sau em, cậu ấy nhìn thấy sẽ sớm đau não mất."

“Không sao, anh ta trưởng thành rồi, phải học được cách làm sao để đối mặt và tiếp thu với các loại gió táp mưa sa trong hiện thực." Tư Tuyên Dương ấn bàn tay lên vết nứt trên cánh môi Úc Sâm, ánh mắt trầm xuống.

“Ồ,” Đầu óc Úc Sâm còn bị tổn thương, phản ứng trì độn gật đầu, "Vậy em hôn anh, là muốn yêu đương với anh sao?"

Tư Tuyên Dương bật cười, người này đã câu dẫn hắn nhiều lần như vậy, lúc hôn thật, ngược lại hóa ngây thơ.

"Chuyện yêu đương nói sau, đừng quên, chuyện thân phận giả mạo cái quỷ gì kia của anh gạt em còn chưa nói rõ ràng, chờ tất cả chúng ta trở về, trị hết bệnh, anh phải giải thích rõ cho em."

Úc Sâm bĩu môi: “Xem ra khổ nhục kế đối với em không có nhiều tác dụng lắm....."

Tư Tuyên Dương cong cong khóe miệng: “Có tác dụng, em đau lòng, rất đau lòng.”

Nhìn ánh mắt có thể gọi là 'dịu dàng như nước' của em trai nhà mình, cả người Tư Nam đều chấn động, lông tơ khắp người từng cọng dựng thẳng lên, kêu gào 'địch nhân đẳng cấp là cậu', bàn tay run rẩy, như người có vấn đề về trí lực.

Anh hoảng sợ đụng Lạc Vũ hai cái: "Em thấy được không? Em thấy được không? Em ấy hôn..... Bọn họ hôn!"

“Em thấy được,” Lạc Vũ thần sắc phức tạp nhìn anh, “Em đã sớm có dự cảm, dấu hiệu chuyện này không phải rất rõ ràng sao?"

“Rõ ràng sao? Tại sao anh nhìn không ra?" Tinh thần Tư Nam hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch đến trình độ có thể đuổi kịp Úc Sâm, "Chuyện này làm thế nào anh có thể có giải thích với mẹ anh, nhà chúng ta chẳng lẽ phải trải qua thế chiến thứ hai sao......”

Úc Sâm kéo tay áo Tư Tuyên Dương: “Em đi quan tâm anh em đi, cậu ấy chắc bị hiện thực gió táp mưa sa đánh thành cây dưa chuột héo rồi."

Tư Tuyên Dương thập phần bình tĩnh: “Không cần, để anh ta tự tiêu hóa là được, người chỉ số thông minh không cao đều lạc quan như nhau."

Tư Nam: “...... Tên em trai như tát nước ra ngoài này, em cũng thật quá đáng!"

......

Ngồi trên sô pha hoãn trong chốc lát, Úc Sâm cảm thấy khá hơn nhiều, đang muốn đứng dậy, cổng lớn lại bỗng nhiên đi vào vài người, trong đó có hai người là Điền Điềm và Điền Tĩnh mà bọn họ biết.

Úc Sâm hơi nhíu mày, sắc mặt mấy người kia đều không quá tốt, biểu tình hoảng loạn, có người không ngừng xoa bụng nôn khan, người dẫn đầu cầm theo một cái thùng, cánh tay căng chặt lộ ra cơ bắp cường tráng, biểu tình gắt gao căng ra.

Sau khi bọn họ vào cửa không nói chuyện nhiều với nhau, từng người tứ tán tách ra, đại đa số đều lựa chọn lên lầu trở về phòng.

Tư Tuyên Dương thừa dịp người không chú ý, kéo Điền Điềm Điền Tĩnh một phen: "Các cô ra ngoài làm gì?"

Hai người các cô nhìn qua trông kinh hồn chưa định, liếc mắt nhìn nhau, cảnh giác đối diện với Úc Sâm bọn họ: "Chúng tôi ra ngoài tra xét một chút, anh không phải không muốn làm bạn với chúng tôi sao?"

Tư Tuyên Dương như có suy tư gì mà gật đầu, không trả lời vấn đề của các cô: "Nói đi, các cô thấy gì?"

Hắn dường như nhìn thấu ý nghĩ của hai người: "Kỳ thật nói hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu các cô muốn bữa tối đêm nay hành động, tôi và Úc lại Sâm ngồi gần Lance nhất, có thể hồi báo cho các cô một ít tin tức, các cô cũng hỏi qua quản gia rồi đúng không, chỗ ngồi bữa tối giống với tối hôm qua, không thể thay đổi."

Thân thể Điền Điềm cứng đờ, nắm tay em gái, không do dự bao lâu, mở miệng nói: "Chúng tôi phát hiện bên cạnh lâu đài cổ có một thi hố, có thể là thi thể của những người bị Vampire làm hại, bên trong chất đống một ít....."

Thần sắc cô chán ghét nhíu mày, sắc mặt hơi trắng: "...... Một ít dầu tử thi, chúng tôi thử qua, dầu kia cháy cực nhanh, Quánh Tường lấy một thùng về, chuẩn bị buổi tối nay khi Lance hiện thân...."

Cô chưa nói xong lời, nhưng mỗi người ở đây đều minh bạch ý cô.

Úc Sâm thủ sẵn ngón tay chạm vào môi, nhớ đến câu viết trên tờ giấy kia 'Thiêu chết Vampire tóc bạc', dầu tử thi có lẽ thật sự là một phát hiện quan trọng nhất, nhưng anh cảm thấy sẽ không thể thành công dễ dàng như vậy được.

"Các cô không thể giết chết Lance như vậy được, cô cảm thấy hắn ta sẽ ngồi ở đó chờ các cô thiêu sao?"

“Chờ không được,” Điền Tĩnh có vẻ nóng nảy, "Lâu đài cổ này thật sự cổ quái, mỗi đêm, mỗi ngày đều dễ dàng bị thương, còn có một ít thanh âm quỷ dị, quả thật vô khổng bất nhập (1), Lance lại chỉ xuất hiện trong giây lát như vậy, lại chờ, sợ là chúng ta đều phải chết ở đây."

[(1) Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng có.]

Lại nhìn Tư Tuyên Dương, khẩn thiết nói: "Các anh ngồi gần nhất, đêm nay nếu thật sự phát hiện dị thường gì, hy vọng anh có thể kịp thời báo cho tôi."

Nói xong, cũng không đợi Tư Tuyên Dương trả lời, liền kéo Điền Điềm lên lầu.

Lạc Vũ nhìn bóng dáng các cô, thở dài: "Xem ra ngốc ở lâu đài cổ quá lâu, người đều sẽ bắt đầu trở nên nóng nảy.”

“Đúng vậy!" Tư Nam hung tợn nhìn Úc Sâm và Tư Tuyên Dương, "Nóng nảy! Nhân tâm nóng nảy!"

Úc Sâm mặc kệ anh, mở miệng hỏi: “Trăng tròn nơi này là ngày nào?"

"Nơi này không có lịch, nhưng mà tối hôm qua tôi nhìn trăng, đã gần tròn rồi." Tư Tuyên Dương nói.

"Vậy có lẽ..... Nếu vận khí tốt, đêm nay Lance sẽ bắt đầu tiến vào trạng thái suy yếu....."

- ------------------------------------

Vào buổi tối, hôm nay Úc Sâm bọn họ không có khoan thai đến muộn, mọi người so với ngày hôm qua ngồi đủ còn sớm hơn.

Úc Sâm tùy ý nhìn một vòng, không thấy thiếu người, ý là hôm nay không có người bỏ mình.

Anh thấy mấy người Quách Tường tư thế che che dấu dấu, lại nhìn thứ dưới chân Quách Tường, đáy lòng hiểu rõ.

Ngày thường anh cũng không phải là một người dễ khẩn trương, cũng không biết có phải vì trạng thái thân thể kết hợp với ảnh hưởng của dị giới hay không, lúc này trái tim nhảy lên một trận hoảng loạn, cảm giác hít thở không thông lớn dần từ ngực từng chút từng chút lan tràn về lên.

Tư Tuyên Dương đối diện anh đưa đến một ánh mắt quan tâm, Úc Sâm cười cười, cho một miếng cà chua nướng vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, nước sốt hàm ngọt từ yết hầu trượt xuống, cảm giác thoáng tốt lên một ít.

Hình như bởi vì không có người chết, đêm nay sắc mặt quản gia phá lệ âm trầm, con ngươi lòi ra ác ý kích động, nhìn qua một đám người, giống như muốn đem bọn họ lột da rút gân nuốt sống.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng giày da bước đi khiếp người, đầu ngón tay Úc Sâm run rẩy, buông nĩa, ngồi đến đoan chính giống những người khác.

Nếu có thể nói, anh một chút cũng không muốn làm người đặc biệt của tên Vampire kia chút nào.

Lance thong thả ung dung đi đến chủ vị ngồi xuống, ngón tay tái nhợt đảo qua một vòng quanh mép ly thủy tinh, trong ly rỗng tuếch.

Đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ly, tiếng vang thanh thúy khiến không khí nháy mắt từ ngưng trệ trở nên đọng lại.

Cánh mũi Lance mấp máy, nguyên bản bởi vì không có máu nên biểu tình lạnh nhạt nháy mắt trở nên sinh động, trong mắt lộ ra sắc đỏ, đầu lưỡi liếm khóe miệng, hoãn thanh nói: "Hôm nay tựa hồ hương vị có chút không giống?"

Trong lòng Úc Sâm nhảy dựng, cụp mắt, anh vốn cảm thấy dầu tử thi kia dù bị nắp thùng phong kín gắt gao, vẫn lộ ra một chút mùi, mà Vampire kia lại cực kỳ mẫn cảm với mùi vị.

Chẳng lẽ thật sự bị phát hiện?

Nhưng ngay sau đó lại thoáng chốc cứng đờ.

—— một đôi tay lạnh lẽo vươn đến khi anh đang trong tình huống không hề phản ứng, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên vết nứt trên môi anh.