Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 62: Cái lẩu thật đúng là dây chuyền



[(*) Dây chuyền: hình dung một người một vật vô cùng lợi hại.]

"Yên tâm, sẽ không mệt anh."

Lời thề son sắt vừa rời khỏi miệng Tư Tuyên Dương, Úc Sâm chợt ngây ngẩn cả người.

Là sao? Tại sao anh lại chưa hiểu cho lắm?

"Sẽ không mệt anh, có nghĩa là em sẽ mệt thay anh?

"Đúng vậy, xem em có phải rất săn sóc hay không?

"Ừm...... Vụ săn sóc này, chờ đến khi anh khỏe rồi nói," Úc Sâm nhướng mày, cố ý cứng người dùng sức trì xuống, "Hiện tại anh xem em hẳn là rất mệt."

Anh cố tình phá vỡ lớp ngụy trang tự mình tưởng tượng ra, không ngờ Tư Tuyên Dương thật sự hùa theo anh nói: "Đúng là rất mệt..... Vậy không bằng đổi nơi khác đi!"

"Cái gì? Này từ từ!"

Tư Tuyên Dương ôm người đi về phía phòng ngủ, một câu cũng không nói với Tư Nam đang đứng dưới lầu, Úc Sâm nhất thời hoảng sợ, dáng vẻ của người này hiện tại không giống đang đùa, ngược lại càng giống như thật?

Tuy da mặt của Úc Sâm dày tận trời, lúc này cũng cảm thấy cả người sắp bị thiêu cháy.

"Khoan đã khoan đã.... Em không thấy tiến triển này quá ư là nhanh sao?!" Anh cứng người, gắt gao ôm lấy cổ của Tư Tuyên Dương, đôi tay vòng lấy cổ hắn, trong lòng âm thầm thề quyết tâm không buông tay.

"Nhanh à?" Tư Tuyên Dương xóc người trong lòng ngực đi lên lầu, rũ mắt nhìn ánh mắt hoảng loạn của anh, thay đổi lệ khí trước đó, vẻ mặt đạm nhiên, "Em nhớ rõ trước đây anh câu dẫn ám chỉ em, tại sao anh lại quên có chọn lọc thế? Nếu thật sự quên thì em sẽ giúp anh nhớ lại -- sô pha, bảy phút, sao nào? Nhớ chưa?"

Nói xong, liền cúi đầu muốn chạm vào môi anh, thở gấp, Úc Sâm vội vàng rút một tay về che miệng lại, sau khi trừng mắt liếc hắn, lại thoáng chuyển mắt sang phía lầu, muộn thanh muộn khí nói: "Vậy em không cảm thấy hiện tại cũng không phải là thời gian tốt hay sao? Tư Nam bọn họ còn ở dưới lầu đó!"

[(1) Muộn thanh muộn khí: không vui, rầu rĩ.]

Tư Tuyên Dương trì hoãn bước chân, cười như không cười xuy một tiếng: "Em nhớ rõ lần gặp mặt đầu tiên ở chỗ này, anh hỏi em hiệu quả cách âm của phòng ra sao, anh nhớ rõ lúc đó em trả lời ra sao không? Nếu không nhớ, em cũng có thể giúp anh cẩn thận nhớ lại."

Úc Sâm tức khắc nghẹn lời, lúc ấy anh chỉ vì muốn khiến Tư Tuyên Dương hiểu lầm quan hệ giữa anh với Tư Nam, xác thực có cố ý hỏi qua vấn đề này, hiện tại nhớ lại, tuy không đến mức hối hận, nhưng bị người mình hỏi qua trả ngược trở về, trên mặt vẫn ngượng chết đi được.

"Không, không cần......"

......

"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, trong phòng mành sa nhạt màu kéo nửa, bị gió thổi nhẹ bay bay, căn bản không che được gì, ánh vàng ấm áp từ ngoài nhà xuyên qua cửa sổ sát đất, phong phú sinh động như hất đổ thùng sơn (?).

Úc Sâm được người nhẹ nhàng đặt xuống chiếc chăn mềm mại, cánh tay ôm sát theo bản năng buông ra, thân thể chìm vào đống gối mềm lớn lớn bé bé, phảng phất như nằm trên mây, mờ mịt dùng tay che mắt, lẩm bẩm nói: "Ban ngày tuyên dâm không thể được......"

"Thực sắc tính dã, nhân chi thường tình." Giọng nói khàn khàn phảng phất như tửu vị âm phù (2), cường thế cứng rắn chui vào tai anh, chưa uống đã say.

[(2) Tửu vị âm phù: rượu awjs, trên chai có hình nốt nhạc.]

Bàn tay trên mí mặt bị người gỡ xuống, yếu ớt bại lộ dưới ánh nắng, nhẹ nhàng rung động, lông mi như cánh bướm dập dờn, được người dùng lòng bàn tay dịu dàng khảy, lại bị đôi môi mềm ấm lưu luyến rơi xuống một chuỗi nụ hôn nóng bỏng ướt át.

Úc Sâm run lên, cầm lòng không đậu thở dốc, cho dù nhắm hai mắt lại cũng có thể cảm nhận được tia sáng trong mí mắt, không gian trống trải yên tĩnh cùng rộng thoáng mà bất kỳ chi tiết nào cũng có thể lộ ra rõ ràng, mang lại cho anh cảm giác cực kỳ không an toàn, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi trạng thái này.

Nhưng đôi tay đã bị người gắt gao giam cầm xiềng xích, đè xuống hai bên, đệm gối mềm mại dưới thân lại giống như vô số xúc tua dịu dàng bất khả kháng, kéo hãm anh chìm sâu vào bên trong, kín kẽ kề sát, từng chút từng chút rút đi sức lực của anh, khiến mềm mại vặn vẹo của anh biến thành dục cự hoàn nghênh (3) dụ dỗ.

[(3) Dục nghênh hoàn cự/Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ.]

Hô hấp nóng bỏng ướt át vẫn luôn lưu luyến trên mí mắt anh dần chuyển đến vành tai mẫn cảm, đầu lưỡi mềm ướt kia, thâm thâm thiển thiển liếm láp ở ốc nhĩ, xoa nắn, sau đó xấu xa ngậm lấy vành tai anh, ngậm giữa hàm răng cọ cọ vừa ngứa vừa tê.

Tựa như nhấm nháp một cục đường mềm mịn, độ nóng khác thường trong khoang miệng dường như khiến nó tan ra thành nước đường ngọt nị mềm ấm, nuốt vào bụng.

Tiếng 'tấm tắc' giữa ban ngày tăng thêm một chút kích thích, như bên trong mê loạn thân thiết bị bại lộ trước công chúng, ánh sáng xung quanh như từng ánh mắt ám muội tò mò tìm hiểu.

Dòng điện tê dại như rắn bò khắp thân thể.

Úc Sâm khó nhịn cuộn tròn ngón chân, khăn trải giường bị anh nắm chặt làm ra tầng tầng nép nhăn, chân dài hơi cong, nghiến răng nghiến lợi -- gia hỏa này cố ý tra tấn anh, hôn lâu như vậy, hôn từ mắt đến tai, lại không chạm vào môi anh một chút.

Vô đạo đức!

Giống như một bàn lẩu đã chuẩn bị xong, để cho anh nhìn thấy nước lẩu đỏ chói, ngửi mùi vị nóng bỏng kia, nghe tiếng ùng ục của bọt dầu sôi -- mà không cho anh ăn, giống vậy đó!

Nghĩ đến đây, trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh nồi lẩu, chiếc miệng nhiều ngày nhạt nhẽo vô vị của Úc Sâm chợt như nếm được hương vị thực cốt tiêu hồn ấy, không tự giác nuốt nước bọt.

Tiếng nuốt này với Tư Tuyên Dương đã dồn toàn bộ chú ý vào người anh, không thể nghi ngờ là nghe đến cực kỳ rõ ràng.

Hắn dừng động tác, khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh môi đậm sắc của Úc Sâm, lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói: "Nhịn không được?"

Úc Sâm trong lòng lộp bộp một tiếng: Ờ, đây thật đúng là một cái hiểu lầm diệu kỳ lại không mất đi mỹ lệ.

Nhưng mà trong lúc thân mật lại phân tâm bởi nồi lẩu, chuyện này nói ra thật sự không phải người bình thường nào cũng làm được, nói cho Tư Tuyên Dương biết, hỏa khí đốt căn nhà này thành tro tàn vẫn là chuyện nhỏ, sợ là sợ hắn ăn giấm không phân biệt giống loài, về sau không bao giờ cho anh ăn lẩu nữa.

Vậy hiểu lầm thì hiểu lầm đi! Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hiểu lầm.

Úc Sâm vô tội chớp mắt, lông mi đen như mực tựa hai cây quạt nhỏ, khiến ánh nắng chiếu xuống như đang khiêu vũ.

Tư Tuyên Dương không nhịn được, lại cúi xuống hôn một cái, mút lên tiếng.

"Hôn nữa sẽ trọc, đến lúc đó người ta ba mươi tuổi trọc đầu, còn chúng ta ba mươi tuổi trọc lông mi, quả thực là kỳ quan." Úc Sâm gây mất hứng mà oán giận.

Nhưng mặc kệ anh biểu hiện ra sao, Tư Tuyên Dương trước sau như ăn phải xuân dược, đặc biệt có thể dễ dàng kéo bầu không khí ái muội trở lại.

Hắn chợt gần chợt xa chạm vào khóe môi của Úc Sâm, khẽ cười mở miệng: "Vậy ý của anh trai, là muốn em hôn ở chỗ khác?"

[Chương sau có H, sẽ đặt pass, up xong đống chương cũ mới edit tiếp nha~]