Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 136: Phiên ngoại - Kiếp trước (12)



Khúc Mặc Thương không biết mình đã uống bao nhiêu, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, kỳ quái chính là đầu óc cô luôn tỉnh táo, có lẽ là do cô có tửu lượng khá tốt.

Lần đầu tiên Khúc Mặc Thương thực sự vui mừng vì Khúc Mặc Thương kia vẫn còn lương tâm để lại cho mình rất nhiều thứ, tuy hơi muộn nhưng cũng cứu cấp.

Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm muốn chia sẻ với cô một ít, nhưng lại bị cô cự tuyệt, cuối cùng Từ Mậu Thăng lớn đầu lưỡi bảo đảm với Lâm Thanh Hàm, hắn trở về nhất định sẽ tận lực thư thả mấy ngày, sau đó bị cấp dưới mang trở lại khách sạn.

Khúc Mặc Thương uống rất nhiều, căn bản cô chưa bao giờ đụng đến rượu, nếu không phải Khúc Mặc Thương kia xã giao luyện ra tửu lượng, cô đã sớm say chết rồi.

Tiễn Từ Mậu Thăng đi, Khúc Mặc Thương mới tê liệt ngồi xuống bàn ăn, ghét vào kia xoa xoa đầu.

Lâm Thanh Hàm xin một ly nước mật ong, vội vàng đút cho cô: "Này, mau uống chút nước mật ong đi."

Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mông lung nhìn nàng: "Nước mật ong, uống... uống một chút."

Lâm Thanh Hàm đã kêu hai người kia về, nàng cũng say không lái xe được nên gọi tài xế.

Sau khi cho cô uống nước mật ong xong, Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đang có chút say, nghĩ nếu cô về muộn chỉ sợ vợ chồng Khúc Thịnh sẽ không tiện chăm sóc cô, cho nên thấp giọng nói: "Chị say rồi, hiện tại đã muộn nên đêm nay đến nhà tôi đi, nói với ba mẹ chị một tiếng được không?"

Đại não của Khúc Mặc Thương xoay chuyển có chút chậm, cô suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu, sau đó bật cười: "Đến nhà em, được a."

Lâm Thanh Hàm sờ sờ mặt cô, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, "Chị có cảm thấy buồn nôn không, còn có thể đi không? Để chị uống rượu thay tôi, đều say đến choáng váng."

Khúc Mặc Thương chỉ cười, tay của Lâm Thanh Hàm có chút mát lạnh, dán vào rất thoải mái, cho nên cô rất không khách khí cầm tay Lâm Thanh Hàm dán lên mặt mình.

Ngón tay Lâm Thanh Hàm có chút cứng ngắc, nhưng người say trước mặt đang nắm lấy tay nàng như mèo con ôm cá, nàng có chút ẩn nhẫn cúi đầu: "Chúng ta trở về được không?"

Khúc Mặc Thương nghe lời đứng dậy, loạng choạng cùng nàng xuống lầu. Ngồi trong xe, Khúc Mặc Thương phi thường yên tĩnh, cũng không mượn rượu làm càn, chỉ ngồi ở kia nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm giống như đang ngắm cảnh, nhìn đến không chớp mắt không nói, còn thường thường khẽ mỉm cười.

Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm luôn yên tĩnh nhìn ở phía trước, bị cô nhìn lâu như vậy, quay đầu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, không khỏi ôn thanh nói: "Nhìn cái gì vậy, cười đến giống như tên ngốc."

Khúc Mặc Thương nghe vậy càng cười đến vui vẻ: "Nhìn em a, rất đẹp, nhìn liền không nhịn được muốn cười."

“Ngốc.” Lâm Thanh Hàm có chút thở dài nói.

Khúc Mặc Thương có chút ủy khuất: "Sao em lại nói tôi ngốc."

Lâm Thanh Hàm bật cười: "Được, không ngốc, chỉ ngốc một chút mà thôi."

Khúc Mặc Thương cau mày, tựa hồ có chút sinh khí, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô uống quá nhiều, nước mật ong cũng chỉ giảm bớt khô miệng, nhưng cơn say dần trở nên dày đặc. Cô hôn hôn trầm trầm được Lâm Thanh Hàm dìu lên lầu, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có chút ý thức nhưng lại không khống chế được chính mình mà bắt đầu làm ầm ĩ.

Vừa vào cửa cô đã cởi áo khoác, Lâm Thanh Hàm sợ cô cởi hết, may mà cởϊ áσ khoác liền nằm trên ghế sô pha.

Lâm Thanh Hàm vội vàng rót nước cho cô uống, nếu uống quá nhiều rượu sẽ bị khô miệng. Nàng đút nước, nhưng Khúc Mặc Thương lại loạng choạng đứng dậy, mò mẫm dựa vào bức tường phòng khách, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lâm Thanh Hàm sợ cô ngã nên nhanh chóng đi tới đỡ cô: "Đang tìm cái gì?"

Hai mắt Khúc Mặc Thương mê man, mày nhăn lại, đưa tay sờ bụng trái, mơ hồ lầm bầm: "Dạ dày có đau không a? Thuốc đâu? Mình đặt thuốc ở đâu nhỉ?"

Nói xong, cô quay đầu lại, sờ tường tìm kiếm khắp nơi, vô tình đụng phải tủ âm tường lắp ghép trong phòng khách khiến khuỷu tay bị đau, cô ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà có chút xa lạ. “Này... Đây là đâu a, nhà của tôi sao lại thành thế này?"

Lâm Thanh Hàm không nói chuyện, chỉ nắm tay cô xoa nhẹ nơi bị cô đụng phải.

Không nghe thấy câu trả lời của nàng, nhưng Khúc Mặc Thương mơ hồ cảm nhận được ôn nhu của nàng, lông mi run rẩy nhìn Lâm Thanh Hàm, lại hỏi nàng: "Dạ dày em còn đau không?" Hỏi xong cô lại nhíu chặt mày, "Dạ này không tốt không thể uống rượu, về sau em uổn rượu có thể dẫn chị theo, chị sẽ uống thay em, nếu không đau lên sẽ rất khó chịu."

Trong giọng nói của cô có chút oán trách, nhưng đau lòng trong mắt cô không che giấu được men say. Lâm Thanh Hàm chưa bao giờ biết, bị đánh vào nơi mềm yếu nhất của đáy lòng là tư vị như thế nào, nhưng buổi tối hôm nay nàng đã thực sự cảm nhận được, có chút chua xót, lại có chút rung động không thể giải thích được.

Nàng không trả lời, Khúc Mặc Thương liền nóng nảy, vươn tay muốn chạm vào chỗ trước đó nàng ấn, Lâm Thanh Hàm nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Tôi không sao."

Con ngươi của nàng là màu đen thuần khiết hiếm thấy, thường thì con ngươi của đại đa số người luôn có chút nâu, nhưng đôi mắt của Lâm Thanh Hàm lại giống như bầu trời đêm, màu đen rất thuần túy. Khúc Mặc Thương nhìn thấy ánh sáng bên trong, cô được phản chiếu trong ánh sáng ấy.

Cô đột nhiên cảm giác được hơi ấm do rượu mang đến từ toàn thân dồn vào trái tim, nhiệt ý trong lòng đang sôi trào, nhìn người xinh đẹp thanh lãnh trước mặt, hiếm khi lộ ra vẻ ôn nhu, đôi môi hồng nhuận cám dỗ vô biên.

Cô cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên trở nên kịch kiệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, cô ngẩng đầu lên nhanh chóng dán lên mỗi Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm nắm tay cô bỗng nhiên dùng sức, đôi mắt hơi mở to rồi rũ xuống. Người hôn mình nhắm mắt, hô hấp dồn dập, lông mi như cánh quạt. Cảm xúc giữa môi ấm áp cùng mềm mại đến không ngờ, mùi rượu hòa quyện với hơi thở trên người Khúc Mặc Thương ngoài dự đoán lại không làm nàng khó chịu.

Nhưng chỉ trong vài giây, Lâm Thanh Hàm đã nhẹ nhàng đẩy Khúc Mặc Thương ra, quay đầu đi.

Cả người Khúc Mặc Thương hoảng hốt, sau đó có chút lảo đảo ngã xuống ghế sô pha, lấy gối đè đầu.

Trong lòng Lâm Thanh Hàm hỗn loạn, phức tạp nhìn người giống như đà điểu, vươn tay sờ môi, ghét bỏ sao? Không có, thậm chí còn có chút vi diệu.

Khi Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo chiếc gối ra khỏi đầu cô, Khúc Mặc Thương đã ngủ say. Một thân mùi rượu đi ngủ hẳn là không thoải mái, Khúc Mặc Thương mơ mơ màng màng bắt đầu cởϊ qυầи áo, nhưng Lâm Thanh Hàm không ngăn được cô, may mà đến quần áo bên trong cô không tiếp tục nữa.

Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương ngủ đến gương mặt phấn nộn, lộ ra đỏ ửng, lắc đầu bất lực. Nàng lấy nước ấm lau mặt, tay, chân cho Khúc Mặc Thương để mùi rượu tan đi.

Nàng không thể đánh thức Khúc Mặc Thương, đành phải đắp chăn cho cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Buổi tối, Lâm Thanh Hàm không đóng cửa phòng ngủ, nhìn người trong phòng khách qua ánh đèn đầu giường, Lâm Thanh Hàm còn thất thần nhớ tới nụ hôn ngắn ngủi, chậm rãi thở ra một hơi. Lâm Thanh Hàm cũng có chút mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hàm có chút hoảng hốt, bởi vì khi tỉnh lại, phát hiện đã hơn tám giờ, Khúc Mặc Thương vẫn không có động tĩnh, dù gọi bao nhiêu cũng không tỉnh.

Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, Lâm Thanh Hàm sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng gọi 120 đưa cô đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, nói không phải ngộ độc rượu, mà là do say quá nên ngủ không sâu giấc.

Ngồi trong phòng bệnh, nhìn người đang ngủ say, Lâm Thanh Hàm vẫn còn sợ hãi, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đang ngủ của cô: “Tửu quỷ, sau này không thể để chị uống rượu thay tôi." Làm nàng sợ chết khϊếp, nghĩ đến vừa cho rằng cô bị ngộ độc rượu, lòng bàn tay Lâm Thanh Hàm lạnh đi.

Vì phải chăm sóc Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm đã nghỉ phép một ngày, vì sợ cô tỉnh dậy sẽ đói nên gọi chút cháo. Nàng mở máy tính bên cạnh xử lý tư liệu của hôm nay, khi Khúc Mặc Thương tỉnh dậy thì đã là buổi trưa.

Khúc Mặc Thương xoa xoa đầu, lò vào trong tầm mắt là một mảnh màu trắng khiến cô có chút phát ngốc, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở một bên xem máy tính, nghi hoặc hỏi: "Thanh Hàm?"

Thấy cô đã tỉnh, Lâm Thanh Hàm đặt máy tính xuống, thò người tới: "Tỉnh rồi, có đau đầu không?" Khúc Mặc Thương cau mày: "Có một chút, sao tôi lại ở bệnh viện?"

Lâm Thanh Hàm liếc cô một cái, có chút oán giận: "Chị ngủ một giấc tới sáng, tôi kêu thế nào chị cũng không tỉnh."

Khúc Mặc Thương có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Thực xin lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho em. Tôi... lúc say tôi không phát điên đi?"

Lâm Thanh Hàm không nói gì chỉ nhìn cô, bị nàng nhìn như vậy, Khúc Mặc Thương rất thấp thỏm: "Tôi đã làm gì quá mức sao?"

Ánh mắt Lâm Thanh Hàm đảo qua mặt cô, sau đó nhìn môi cô, nhắm mắt lại, không mặn không nhẹ nói: "Không nhớ?"

Khúc Mặc Thương nắm góc chăn: "Tôi, tôi không nhớ."

Nhìn thấy khẩn trương trong mắt cô, lại nghĩ đến hôm qua cô làm mọi cách để chính mình không bị chuốc rượu, về nhà say khướt còn nghĩ đến dạ dày mình không thoải mái, Lâm Thanh Hàm liền mềm lòng.

"Đùa thôi, chị không làm gì cả. Lúc say cũng rất ngoan, không làm ầm ĩ."

Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Tối qua tôi ở nhà em sao?"

"Ừm, tôi đã nói với ba mẹ chị, bọn họ sẽ không lo lắng."

Khúc Mặc Thương gật đầu, nhanh chóng hỏi: "Tối qua dạ dày em có đau không? Uống thuốc chưa? Bệnh dạ dày phải bồi bổ, không ăn được đồ cay, phải chú ý chế độ ăn uống."

Lâm Thanh Hàm cảm thấy trong lòng có chút ấm áp: " Tôi không sao, uống rượu cũng chỉ đau một hồi. Còn chị? Đói bụng không?"

Vừa dứt lời, bụng của Khúc Mặc Thương tựa như liền kêu lên, Khúc Mặc Thương xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Lâm Thanh Hàm ở bên cạnh không nhịn được cúi đầu cười.

"Tôi... tôi còn chưa ăn, em hỏi tới liền không nhịn được."

Lâm Thanh Hàm cười đưa cháo qua: "Tối qua chị uống quá nhiều rượu, trước tiên ăn chút cháo cho ấm bụng. Lát nữa tôi dẫn chị đi ăn món ngon, hảo hảo an ủi nó, được không?"

Lâm Thanh Hàm trêu chọc liếc nhìn bụng của Khúc Mặc Thương, việc này làm cho vành tai của Khúc Mặc Thương đỏ lên, cô ăn cháo, nhìn máy tính bên cạnh thấp giọng nói: "Có phải tôi đã làm chậm trễ công việc của em không?"

Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Công việc có nặng nhẹ nhanh chậm." Ngụ ý là hôm nay công việc không quan trọng bằng Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, ăn cháo xong, Khúc Mặc Thương đi tắm trong bệnh viện, thay quần áo sạch sẽ, Lâm Thanh Hàm đưa cô về nhà.

Nhìn Lâm Thanh Hàm chọn rau trong siêu thị, Khúc Mặc Thương có chút tò mò: "Em muốn tự mình nấu ăn sao?"

Lâm Thanh Hàm bỏ cà chua vào xe mua sắm, nhìn cô một cái: "Ừm, an ủi dạ dày của chị."

"Nấu cho tôi? Em có thể nấu ăn sao?" Cô có chút kinh ngạc, nhưng kinh hỉ nhiều hơn, đôi mắt lấp lánh.

“Tối qua chị chặn rượu cho tôi nhiều như vậy, tôi nên khao chị, thích ăn cái gì tự mình chọn đi." Lâm Thanh Hàm ra vẻ cảm thấy bình thường, nhìn khu đồ ăn rồi nói.

“Tôi không chọn, em làm cái gì tôi cũng ăn." Khúc Mặc Thương đang rất mong đợi, cô thực sự không thể tưởng tượng được Lâm Thanh Hàm không dính khói lửa trần gian khi nấu ăn sẽ là bộ dáng gì.

Đi theo Lâm Thanh Hàm lên lầu, Khúc Mặc Thương cảm thấy có chút quen thuộc, khi nhìn thấy nhà Lâm Thanh Hàm thì một số kí ức bị mất dần trở nên rõ ràng. Nhất là khi nhìn thấy gối trên sô ph, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, đôi môi mềm mại ấm áp, xíc cảm tốt đến khiến cô run rẩy.

Cô... Cô giống như đã hôn Lâm Thanh Hàm a! “Trời ạ” Khúc Mặc Thương có chút chấn kinh che môi, nhưng cô không khống chế được giọng nói của mình.

Lâm Thanh Hàm đặt bát đĩa xuống, khi nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt có chút vi diệu mà dần thay đổi. Sau đó nàng thản nhiên xắn tay áo lên nói: "Nhớ rồi?"

Mặt Khúc Mặc Thương từ đỏ sang trắng, trong lòng rất bất an, mấp máy môi mấy lần nhưng không biết phải nói gì. Nói cô uống quá nhiều, uống say phát điên, không phải cố ý, hay là cô thích nàng nên cầm lòng không đậu?

Cô cúi đầu im lặng, ngón tay vặn xoắn góc áo.

Lâm Thanh Hàm cũng không phải là người buông thả, mặc kệ loại hành vi này của Khúc Mặc Thương nằm ngoài nhận thức của chính nàng, nàng hít nhẹ một hơi: "Tối qua chị nói với Từ Mậu Thăng như vậy là đã nhớ cái gì rồi sao?"

Khúc Mặc Thương sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói: “Ừm, có chút ký ức, nhưng không có nhiều.” Cô không dám trực tiếp nói với Lâm Thanh Hàm là cô không có mất trí nhớ, mà là chỉ mới mười lăm tuổi, tuy đã gần mười sáu, hoặc là nói cô không thể được định nghĩa đơn giản là mười sáu, nhưng suy cho cùng cô cũng còn quá nhỏ. Cô sợ Lâm Thanh Hàm biết sẽ không cho cô chút hy vọng.

"Vậy, hành động kia của chị tối qua là có ý gì?"

Lâm Thanh Hàm đứng ở cửa nơi giao nhau giữa phòng bếp và phòng khách, Khúc Mặc Thương cách nàng khoảng hai mét, hô hấp của cô có chút dồn dập, giống như cảm xúc đang dâng trào, đôi mắt dán chặt vào Lâm Thanh Hàm, cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc khác trên mặt nàng.

Khi Lâm Thanh Hàm nói lời này, ngữ khí lộ ra trầm thấp mềm mại, ánh mắt cũng nhu hòa, trong đó cũng không có ý vị trào phúng.

Để Khúc Mặc Thương tìm được một tia mong đợi trong vô thố, nhưng cô vẫn rất khẩn trương, cô nuốt một ngụm nước bọt, động đậy cổ họng vài lần, cuối cùng khàn giọng nói: “Nếu tôi nói, tôi thích em, có chút cầm lòng không đậu thì sao?"

Lâm Thanh Hàm không nói gì, chỉ là nhấc mắt nghiêm túc nhìn cô.

Khúc Mặc Thương cảm thấy đáy mắt nóng lên, kích động mà khẩn trương, tiếp tục run giọng nói: "Tôi biết, giữa chúng ta có chênh lệch, em đã một mình đảm đương nhiều năm như vậy, rất ưu tú, thành thục lại có mị lực. Hiện tại tôi chỉ mười lăm tuổi, đôi khi còn có chút ấu trĩ, làm việc suy xét còn chưa thấu đáo, còn nhiều việc chưa toàn diện. Còn... còn có nhiều thứ không làm được. Nhưng, nhưng mà tôi không khống chế được, tôi thích, thích em."

Loại thổ lộ này rất ngây ngô, vừa vô thố vừa nóng lòng, lại còn có một cỗ xúc động không khắc chế được cùng thận trọng, Lâm Thanh Hàm tựa hồ đã lâu không nhìn thấy bộ dáng thổ lộ này, lại rất phù hợp với Khúc Mặc Thương hiện tại.

"Nếu chị đã biết tâm trí mình dừng ở năm mười lắm tuổi, chị cũng nên biết những gì chị thích vào thời điểm này là còn quá sớm. Thậm chí có đôi khi còn là một loại không muốn xa rời cùng ngưỡng mộ, theo thời gian trôi đi, chị sẽ thấy nhiều hơn, cũng sẽ hiểu được cái gọi là tuổi trẻ dễ xúc động." Lâm Thanh Hàm bình tĩnh nói, tựa hồ không có bất kỳ dao động nào với lời thổ lộ của cô.

Khúc Mặc Thương có chút khổ sở, ngực đầy đau đớn, chua xót cùng se lại, điều cô sợ nhất đã xảy ra. Khoảng cách tuổi tác là một hố sâu không thể vượt qua.

Cô nỗ lực duy trì bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Em nói gì vậy, lúc tôi biết mình thích em, kỳ thực tôi cũng đã nghĩ đến suy nghĩ của em. Quả thực tôi còn quá nhỏ, nhưng tôi cũng không phải chỉ đơn thuần là học sinh sơ trung mười lăm tuổi, tôi cũng biết mình đang làm gì. Cho nên, tôi không định cho em biết sớm như vậy, tôi muốn cho mình một chút thời gian, tôi sẽ nhanh chóng trưởng thành, để em có thể xem tôi là người độc lập thành thục, sau đó đối mặt với yêu thích của tôi."

Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt chua xót: "Nhưng mà là tôi xằng bậy, tối qua tôi không cố ý, em đừng tức giận."

Lâm Thanh Hàm không đành lòng nhìn cô như vậy: "Tôi không có tức giận, kỳ thật, trước đó tôi đã xem tin nhắn chị gửi tới."

Khúc Mặc Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Lâm Thanh Hàm khẽ cười: "Tôi còn đang suy nghĩ xem chị có thể kiên nhẫn được bao lâu."

Kỳ thực nàng giống như có chút đầu hàng, nếu đêm qua đổi thành người khác mang một thân mùi rượu hôn nàng, nàng nhất định sẽ không khách khí mà đẩy ra ngay, thuận tiện còn dội chậu nước lạnh cho tỉnh rượu.