Dòng Máu Mafia

Chương 66: Thèm khát



Đập vào đôi mắt mơ màng mở ra của cô là hắn, trong hình dạng khá lo lắng, bất an. Lần đầu tiên cô nhìn kỹ hắn, không quá sắc nét nhưng cũng là một khuôn mặt đẹp trai, rất nam tính với một chiếc cằm lún phún râu, cô bất chợt nhớ lại lúc hắn quan sát cô, ép cô vào tường cùng với thứ nam tính ấy, có khi cũng không hề thua kém anh, chết tiệt cô đỏ bừng mặt lên vì xấu hổ.

- Nghĩ đến thứ gì của tôi sao mà đỏ mặt thế. - Hắn quan sát cô đầy thú vị và buông câu hỏi, cô quay mặt đi khuôn mặt càng đỏ hơn nữa khi bị hắn đọc trúng tim đen.

- Á. - Bất chợt hắn cúi xuống hôn cô giật mình và kêu lên đau đớn nhăn nhó khi chiếc kim truyền chệch ra và tứa máu đồng thời tay bên trái cô vung hơi mạnh, vết thương lập tức phản đối.

- Cút ra.

- Ban đầu tôi thấy tò mò về người phụ nữ nhỏ bé có thể khống chế được Carter và khiến cho các gia đình ở Miền Đông lo lắng, đến khi gặp mặt trực tiếp cô khiến tôi hứng thú khi vừa thông minh vừa xinh đẹp, rồi đầy bất ngờ khi cô lại là một sát thủ hạng nặng, tim tôi đã bị cô đánh gục hoàn toàn.

Bác sỹ báo cáo vắn tắt. Cánh tay cần phải kiêng giữ cẩn thận. Do xương bị gãy nát hoàn toàn sau này hết sức cẩn thận nó rất dễ bị tổn thương, sau khi khỏi hẳn sẽ phải mổ vài lần nữa để lấy đinh ra cũng như cố định lại các đường nẹp bên trong. Vết thương ở sườn do quá sâu sẽ để lại sẹo.

- Thoải mái hơn chưa. - Hắn tỏ ra tâm lý và dò hỏi khi thấy cô không còn đôi co nữa. Cô gườm gườm nhìn hắn và khẽ gật đầu, tên điên này khó lường hơn Carter. - Điện thoại đây gọi đi trong khi tôi đi kiếm đồ ăn. - Hắn bỏ ra ngoài vì không muốn mình bị khó chịu còn cô vội vã bấm điện, gần như ngay lập tức anh xuất hiện trên màn hình.

- Queen. Em thế nào rồi? - Anh vui mừng khi được nói chuyện với cô, cô ấm lòng.

- Special.. - Cô khóc thật, như trẻ con đầy hờn dỗi lo sợ trút cả ra tiếng khóc. Phía bên kia cả mấy người đều lặng thinh xúc động đỏ hoe đôi mắt, họ cảm phục, họ thương, họ tôn thờ thiếu phu nhân của họ vì sự dũng cảm, quật cường, có trách nhiệm và bên cạnh đó là khâm phục ý chí thi đấu và sự giỏi giang của cô. Họ mong giờ cô đang ở đây để họ được ôm vào lòng và cảm ơn sâu sắc.

- Anh xin lỗi. - Anh kiềm chế và nghẹn ngào nói với cô

- Chào thiếu phu nhân/ cảm ơn thiếu phu nhân/ chúc cô sớm bình phục/ cô giỏi quá. - Mọi người lao xao chen vào khi được ngài Carter cho phép nói. Thiếu chủ của họ là người không quan tâm đến người khác, cũng không thể hiện thái độ quan tâm ra cho bất kể ai, nhưng có một điều đó là không tệ bạc với người của mình. Giờ đây, thiếu phu nhân của họ cũng thế, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ họ. Trước đây họ tôn trọng cô, sau vụ lần trước họ khâm phục cô nhưng giờ phút này qua đi, họ biết họ sẽ trung thành với cô, không phải vì thiếu chủ, vì sự hậu đãi của nhà Carter, mà vì chính bản thân cô.

- Queen cô mau hồi phục và về đây với chúng tôi nhé. Cảm ơn cô. - Hanse mỉm cười chào cô.

- Đừng nói thế với tôi. Chúng ta là một gia đình mà. - Cô mỉm cười hạnh phúc và rưng rưng, quan trọng nhất tất cả bọn họ đều sống sót. - Tình hình ở nhà thế nào?

- Chiến thắng bên đó khiến chúng ta có lợi thế rất lớn, chỉ có vài trận đánh nhỏ lẻ thôi.

- Em cũng sớm bình phục thôi dù không khoẻ bằng lúc trước. - Cô trấn an mọi người và cho xem tay. - Tên điên ấy đâm mọi người thế nào?

- Cô gọi tôi là gì? Hết giờ thăm nuôi. - Hắn đi vào và hắn tắt bụp máy. - Rất khiêu khích. - Hắn mỉm cười rất đểu giả nhìn thẳng vào ngực cô vì đơn giản chẳng có áo ngực bên trong.

- Này. Một ngày tên Carter lôi cô ra xử lý mấy lần? - Hắn nói và cứ quay quay cái tay rồi lại đưa tay lên cắn móng để ám chỉ và đầy ma mãnh.

- Ít nhất một lần. - Cô đỏ bừng mặt lên vừa xấu hổ và nóng mặt nhưng cũng tỉnh queo đáp lại. - Anh cho tôi ăn gì? - Cô lờ đi và đổi chủ đề trước khi hắn kịp nói tiếp, nếu nổi sung với hắn thì cô vẫn là người thua cuộc, hắn có vẻ rất thích thú với việc trêu ngươi và làm cô tức. Hắn ngoắc tay, ba đầu bếp bước vào mở đồ ăn và bước ra ngoài.

Phần còn lại của bữa ăn diễn ra trong lặng lẽ mỗi người một suy tính

- Tôi có một nơi cần đến và muốn một người bạn tới đây thăm mình.

- Trời ạ. Tôi mới nhìn cô có một lần mà phải chịu trách nhiệm như thế này sao?

- Anh nghĩ mấy người được nhìn thấy như anh. - Cô cảm thấy mệt mỏi.

- Đừng bảo tôi là người thứ hai nhé.. - Cô im thin thít chả dám nhìn lên, còn hắn nhướng mày đầy ngạc nhiên và trở nên trầm mặc hơn, người phụ nữ này.. đáng tiếc.

Josep lao vào hốt hoảng nhìn cô trong một khuôn mặt xanh lét nằm ẹp trên giường mà không để ý ngay góc phòng một người đàn ông ngồi đó. Cô ngồi dậy để anh ôm nhẹ vào lòng và trả lời các câu hỏi của anh.

- Chưa uống thuốc đúng không? - Anh nhìn cô đầy tức giận, cô cúi đầu xuống và lắc nhẹ.

- Đắng lắm em không uống đâu. - Cô nhăn nhó với cả hai người đàn ông trong một điệu bộ đáng yêu và nũng nịu khiến cả hai tần ngần thở hắt ra và tim họ đập thình thịch vì sự mềm mại của cô gái ấy.

- Bác sỹ yên tâm, lát tôi sẽ giám sát cô ấy uống từng viên thuốc. - Hắn nhìn cô tinh quái.

Hắn ta mỉm cười ngụm một ngụm thuốc vào miệng và tiến tới hôn cô, một tay bịt mũi cô lại, bá đạo, cô không thoát được không thở được đành phải mở miệng, đắng ngắt và nuốt trọn, hắn vẫn để cô thở và tiếp tục hôn cô, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ đúng là cô không còn để ý vào vị thuốc nữa..

- Lượt hai.

- Để tôi tự uống. - Cô vội kêu lên.

- Ai cho, cô hết quyền tự chọn rồi. - Hắn giữ tay phải và cằm của cô để khống chế, không thể tránh được cũng không chịu mở miệng thế thì nụ hôn của hắn càng dây dưa càng nằm lâu trên môi cô, cuối cùng cô cũng ngộ ra điều đó và chỉ chờ có thế chiếc lưỡi liền xông tới thăm dò miệng cô. Mất một lúc choáng váng cô mới bừng tỉnh cắn môi hắn và rít lên. - Cút.

- Tôi muốn giết hắn để chiếm lấy em. - Hắn nhìn chăm chăm vào cô và khàn khàn nói.

- Sẽ không có lần sau đâu, cảm ơn những gì anh đã làm, nhưng đừng biến thành kẻ thù của tôi. - Cô bắt đầu khó chịu về hắn, về việc mình lại bị o ép lần nữa.

Hắn bỏ ra ngoài, để lại cô sợ hãi một mình. Cô sợ khi bị hắn hôn, không hiểu sao nó đem đến cho cô một cảm giác không an toàn, cảm giác bất an, có điều gì đó thấp thỏm trong cô và cứ lớn dần lên, cô nhớ anh, cuộn tròn người lại chỉ mong giờ anh ở đây để được vỗ về và trốn trong vòng tay anh trong nụ hôn của anh, bình an, ấm áp. Cứ thế, những suy nghĩ bất ổn chiếm hữu tâm trí cô, đánh thẳng vào tiềm thức đầy yếu đuối giờ này, lạnh và rồi cô miên man khi tỉnh khi mê, mãi sau lý trí mới đủ sức điều khiển tay bấm được vào nút gọi y tá. Hắn ở phòng bên vì không dám ở gần cô chỉ sợ không kiềm chế được bản thân mình cho tới khi tiếng loa gọi bác sỹ vang lên báo động vội vã chạy sang, cô đang được bác sỹ chăm sóc đặc biệt, cơ thể sốt rất cao phản kháng với rất nhiều thứ, nhất là cánh tay khó chịu vô cùng.

Từ đó tới sáng hắn không ngủ, luôn bên cạnh cô gái theo dõi diễn biến của cô. Lần đầu tiên hắn hiểu lo lắng cho một người là thế nào, quan tâm một người là ra sao. Những người ưu tú họ cứ nghĩ mình là trung tâm tất cả sẽ xoay quanh họ cho đến khi họ gặp được người phụ nữ họ thích, mọi việc họ làm chỉ có một mong muốn đơn giản là được ở bên người ấy được chăm lo cho người ấy. Tiếc là, người ấy đã có người khác, hắn chấp nhận lặng lẽ đi bên cô, giờ hắn hiểu ra vì sao tên bác sỹ kia lại như thế. Nếu hắn đối xử tốt với cô, hắn được bên cạnh cô lâu dài, được cô tin tưởng và làm bạn suốt đời, hắn thở dài và chỉnh lại chăn cho cô.

Linh cảm của cô chính xác, hắn, chính là nguồn cơn của diễn biến tồi tệ tiếp theo.