Dòng Máu Mafia

Chương 87: Sự cố



Phía nhà máy X, giá nhân công và vận chuyển giảm được hẳn xuống nhưng không đáp ứng được thời gian cung cấp hàng hóa, giải pháp bất chợt đến khi cô phát hiện một nhà thầu nhỏ ở gần khu vực đó và anh lại một lần nữa xuất quân đi liên kết với họ. Giá thành đã bắt đầu giảm xuống khá nhiều cùng lúc với thử nghiệm trang phục thành công vượt thời gian yêu cầu và được cơ quan đo lường tiêu chuẩn xác nhận.

Đúng lúc ấy điện thoại cô kêu lên, là Mango gọi đến cầu cứu.

- Em mượn một triệu tiền mặt. - Cô quay sang Vincent hỏi trước mặt bao người.

- Trong cop xe có. Mọi chuyện ổn chứ?

- Không sao. Richart. Lấy bốn người đi với tôi.

- Cẩn thận đấy. – Anh dặn với theo.

- Cô ấy thật có uy. - Charlize cha lên tiếng. - Hai người rất thân thiết với nhau nhỉ?

- Tiền của tôi. Người của tôi. Lần sau có phải xin phép ngài trước không?

- Xin lỗi ngài Carter tôi không có ý đó mà chỉ lo ngại cho người phụ nữ đã có chồng thôi.

- Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy cảm ơn ngài.

Cả hội đồng lặng thinh, liệu đó có phải lời tuyên chiến, ngài Carter có thực lực giờ lại được cô gái đó giúp, còn ngài Charlize có mối quan hệ, kinh nghiệm và cả mánh khoé. Trước họ từng đôi lúc nghi ngờ về mối quan hệ của ngài Carter với gia đình bên này, mặc dù cô con gái đi đâu cũng tỏ ra mình là người nguy hiểm, nhưng ngài ấy lại chưa bao giờ thể hiện quan điểm của mình. Cho tới khi gặp cô gái này, họ mới biết thế nào là sự lựa chọn của người đàn ông, cô ta có thể cáu có thể đòi hỏi có thể im lặng, nhưng tuyệt nhiên ngài ấy đều phục tùng vô điều kiện. Không giống như với Theron, là một sự lạnh nhạt, thờ ơ, không buồn khẳng định hay từ chối, luôn nhã nhặn giữ đúng khoảng cách. Tuy nhiên, họ hy vọng hai con hổ kia bắt tay và chịu nhún nhường một chút thì họ mới sống yên ổn và tập đoàn mới có thể phát triển được.

Đóng hồ sơ trong tiếng vỗ tay chúc mừng cô trở về nhà nghỉ ngơi sau bảy ngày thức trắng. Chạy về ôm chầm hai thiên thần nhỏ trong sự nhớ nhung không nguôi, mấy ngày qua cô phải trốn vào toa let gọi cho con, anh ngày không rời cô nửa bước, thậm chí ở bên cô nửa đêm mới về cô không dám gọi trước anh. Cô còn nhớ lời nói năm xưa, nếu có con chúng sẽ thuộc về anh nên trong lúc lửng lơ này cô không dám tiết lộ sợ rằng anh sẽ đưa chúng đi mất, mà anh thì có thực lực để làm điều đó. Cho dù anh có bao bọc chúng như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của bà vợ sắp cưới kia. Ém mình là tốt nhất.

Vừa chợp mắt được hai ba tiếng tiếng điện thoại cô vang lên cùng với giọng nói thất thần của anh.

- Chúa ơi, em vừa ngủ được một tí.

- Họ không nhận hồ sơ thầu nữa. Richart đang đến đón em rồi. – Cô sững sờ khi tiếp nhận thông tin.

- Anh biết chuyện gì không, Richart.

- Không ạ, thiếu phu nhân.

- Đừng, cứ gọi thế có người sẽ giết tôi mất.

- Bây giờ chúng tôi không gọi ngài ấy là Thiếu chủ nữa, cô đừng lo.

- Giỏi nhỉ, lại còn định chơi chữ với tôi sao? – Họ mỉm cười vui vẻ.

*

* *

- Cô Emma, công ty đối xử rất tốt với cô, tại sao cô lại làm thế. - Charlize Theron lên tiếng. - Nếu cô không làm được việc, có thể nói thẳng, chúng tôi không tiếc tiền bỏ oan một tuần vừa qua cho cô, nhưng cả một dự án thầu này, cô có biết công ty thiệt hại như thế nào không?

- Chuyện là như thế nào? - Cô nhíu mày khó chịu, nhìn lên hai người đàn ông, và nói với giọng to hơn bình thường.

- Chiều qua là hạn nộp hồ sơ cuối cùng. - Hanse lên tiếng cắt ngang lời Theron.

- Bộ phận dự án đã chuyển cho cô từ sáng hôm qua, hệ thống mail báo là cô đã nhận, họ không hiểu vì sao vẫn cứ chuẩn bị hồ sơ, là nhân viên nên họ không dám nhắc đến. - Kennedy Miller lên tiếng và nhìn cô, trong ánh mắt có chút gì đó lóe lên đểu giả và hả hê.

- Chứng cứ rành rành, cô Emma. - Charlize Theron lại tiếp tục. - Bên nào đã mua chuộc cô, chỉ cần nói ra, chúng tôi sẽ không truy cứu cô nữa?

- Bảo hắn chuyển mail. - Cô gằn giọng và nhìn vào người đàn ông trên cùng, từ lúc cô vào đến giờ anh chưa lên tiếng một lời nào, anh cũng đang sốc, trước mọi chứng cứ rành rành, nhưng ngược lại anh tin cô, rõ ràng đang có kẻ chơi xỏ sau lưng họ.

- Chuyển mail. - Lạnh như băng, anh ngồi đó quay lưng lại hội đồng và lên tiếng.

- Carter? - Cô ta kêu lên. Cô lặng thinh, lên cạnh Hanse ngồi và mở máy tính bắt đầu xem xét.

- Chưa có mail. - Cô gằn lên. Anh cầm cả cốc nước ném thẳng vào bức tường, họ chưa từng thấy ngài Tổng giám đốc mất kiềm chế đến như thế, bình thường trong mắt họ anh là một con người đáng sợ nhưng luôn điềm đạm bình tĩnh lạnh lùng không biểu lộ cảm giác, nhưng lần này anh đã không khống chế được cảm xúc trong người khiến mọi người sợ hãi nín thinh, không gian lạnh ngắt.

- Tôi gửi ngay đây ạ. - Hắn lập cập trả lời. Tất cả im lặng và quan sát, cô gái này vẫn được lòng của sếp tổng, và rõ ràng còn cảm thấy có phần uy lực hơn cả so với tiểu thư Theron rất nhiều, lời nói của tiểu thư Theron như nằm ngoài tai của ngài ấy, nhưng từng lời của cô kia thì lại thực hiện ngay lập tức và vô điều kiện, tin tưởng hoàn toàn.

Cô nhíu mày quan sát, xem xét, suy nghĩ. Tất cả im phăng phắc không ai dám nói câu gì dồn mắt nhìn cô, Theron thấy lời nói của mình bị ra rìa đang đầy căm phẫn nhưng sợ Carter nên chờ thời cơ cắn trả. Mọi chuyện đã rõ ràng xem cô ta định xoay sở thế nào.

- Hanse, đưa máy tính anh đây cho tôi kết nối, cho tôi đồ uống gì thật sốc để tỉnh táo.

Hanse nhanh nhẹn chuẩn bị, còn cô chạy dữ liệu song song, tất cả mọi người đều gọi là Tomhanse, duy chỉ có ngài Carter và giờ là cô gọi Hanse, thân mật, thật đáng nghi ngờ. Rượu bạc hà lạnh, cô tần ngần rồi cầm cốc rượu lên uống một hơi, xóc lên tận óc và cái đầu tỉnh táo, sử dụng tiếp khăn lạnh đắp lên mặt và tập trung làm việc.