[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 59



Eira mở mắt.

Cô ngồi dậy.

Mọi thứ đều bình thường.. nếu như cô có thể khống chế cơ thể.

Cô ở bên trong, có thể nhìn, cảm nhận, lại không thể khống chế.

Giống như biến thành đôi mắt của.. kẻ thứ ba.

Trong cái nhìn của cô, ' Eira' xuống giường đi về phía nhà tắm.

Lúc này, cô mới nhìn thấy bản thân trong gương.

Vẫn là đôi mắt, cái mũi, cái miệng ấy nhưng rõ ràng là phiên bản trưởng thành hơn của cô năm 11 tuổi.

Có lẽ là năm ba hoặc năm bốn..

Cô đi đến tương lai?

Người trong gương cũng không vì nghi vấn của cô mà dừng lại.

"Nàng" lướt qua tủ, cầm lấy cuốn nhật kí đặt ở trên mặt bàn để vào trong người.

Chỉ thoáng qua nhưng Eira lại cảm thấy nó rất quen, đã từng bắt gặp ở đâu?

"Eira" bước ra khỏi phòng ngủ. Nhìn kí mọi thứ một lần, rồi dùng đũa phép tạo kết giới.

Cô có chút khó hiểu, tại sao ' nàng' lại phải tạo kết giới?

"Eira!" Giọng nói từ đừng sau thu hút lấy sự chú ý của cả cô và ' nàng'.

Nàng cất đũa phép cẩn thận vào trong túi, sau đó mới đáp lại người đằng sau: "Elena"

Eira giật mình nhìn người trước mắt, cô cảm thấy không chân thật, thậm chí là không tin vào mắt mình.

Người trước mắt đúng là dì Elena của cô!

Dù phong cách thay đổi hay khuôn mặt có non nớt, cô vẫn nhận ra đó là Elena..

Lần này thì mọi lập luận ban đầu của cô đã bị lật đổ!

Đây rốt cuộc là đâu?

Thế giới song song ư?

Không thể nào!

Chẳng lẽ là.. quá khứ!

Không! Cũng không thể.. phải không?

Eira cũng không dám chắc.

Từ nhỏ đến lớn, trong đầu cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những kí ức kì lạ, dù chỉ là một vài mảnh vụn nhưng rõ ràng nó là của một người khác..

Cô không cho rằng đó là những thứ một đứa trẻ bình thường sẽ có!

"Người ấy của cậu hôm nay không đi ăn sáng cùng cậu à?" Elena nháy mắt, tay đẩy đẩy cô.

Người ấy? Eira có chút nghi hoặc mà trầm ngâm.

"Đừng đùa nữa! Chẳng phải có cậu ăn cùng mình sao?" ' Eira' nhéo nhéo mũi Elena, đôi mắt ôn hòa như muốn hòa tan người trước mặt.

"Đừng nhìn mình như vậy! Mình không thích con gái đâu! Đừng bẻ cong mình!" Elena rùng mình, biểu tình trên khuôn mặt đầy khoa trương khiến ' nàng' bật cười.

"Đi thôi! Sắp muộn rồi!" 'Nàng' kéo tay Elena đi về phía trước.

Họ bước vào đại sảnh.

Lần này Eira lại có dịp được quan sát những khuôn mặt xa lạ xung quanh.

Đây không phải Hogwarts! Hay nói đúng hơn là không phải Hogwarts mà cô đang học!

Khuôn mặt của những người này đều rất xa lạ.

Thật ra không hoàn toàn..

Cô nhìn lên hàng ghế giáo sư bên trên bắt gặp một vài khuôn mặt quen thuộc, trong đó có hiệu trưởng Dumbledore!

Nhưng rõ ràng lúc này thầy ấy còn trẻ hơn bây giờ.

Đây có lẽ là quá khứ!

Dễ dàng nhìn thấy từ cách trang trí Hogwarts đến những khuôn mặt lạ lẫm của những người xung quanh, cả khuôn mặt và vị trí của Dumbledore.

Thầy vẫn chưa trở thành hiệu trưởng mà chỉ là giáo sư của Hogwarts..

Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại có sự xuất hiện của cô ở đây!

Hay cô.. là ai?

Bầu trời tối đen như mực.

Eira hốt hoảng tỉnh dậy, giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống.

Hơi thở chưa kịp ổn định, dường như cô còn nghe thấy trái tim đập bình bịch.

Chuyện gì đang xảy ra?

Cô trở về nhà ăn Giáng sinh cùng với dì Elena.. sau đó.. sau đó..

Đầu Eira lại đau nhức.. những kí ức xa lạ bỗng chốc ùa về, rồi lại vỡ tan, cô thậm chí còn chưa kịp bắt lấy chút manh mối nào!

* * *Là ác mộng ư?

Tại sao cô lại không nhớ gì?

Eira hít một hơi thật sâu, hô hấp cũng biến chậm.. Từ từ, thong thả..

Những món quà đã được cô thu dọn, cất đi. Chỉ riêng quả cầu mà Aria tặng vẫn còn được đặt ngay ngắn trên bàn!

Eira chăm chú nhìn vào nó.

Nhìn thật lâu, sau đó lại tiếp tục nằm xuống.

Tiếng hít thở đều đều phát ra từ trên giường.

Dường như có điều gì đó đang xảy ra, quả cầu bỗng vụt sáng rồi tắt ngủm.

Thứ ánh sáng xuất hiện và biến mất khiên ta không khỏi nghi ngờ đó là ảo giác?

"Cộc cộc" Âm thanh ngoài cửa liên tục vang lên đánh thức cô gái đang từ giấc ngủ sâu tỉnh dậy.

Eira lấy cái tay che lấy cái miệng nhỏ đang ngáp, vươn vai lấy một cái.

Ngoài trời những tia bình minh đã xuyên qua cửa kính mà sái đầy đất.

Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày đẹp trời!

Cô cảm thấy dễ chịu, song nó không có nghĩa là người bạn ngoài cửa kia cũng dễ chịu như cô.

"Ngài Jell chúng ta đã về rồi! Vất vả cho ngài! Ngài quả thật là một chú cú tuyệt vời!" Eira vội mở cửa giúp chú cú của mình bay vào bên trong, bộ lông xinh đẹp, kiêu ngạo thường ngày bị dính lấm tấm tuyết đêm trông có chút đáng thương.

Eira không ngần ngại mà thổi cầu vồng thí!

Rõ ràng tâm trạng của ngài Jell vui hẳn. Ngài sung sướng giương cao cái đầu đầy tự hào.

Quả thật là đáng yêu chết! Eira hét lên trong lòng.

Cô lấy thức ăn yêu thích cho Jell, để nó sang một bên tận hưởng phần thưởng của mình.

Lấy những bức thư, lần lượt mở ra đọc..