[Đồng Nhân Thanh Xà Bạch Xà] Lưu Luyến Phù Sinh

Chương 5: Hồi 5: Hứa hẹn lời thề



"Báo ân?" Bạch Tố Trinh làm sao cũng không nghĩ tới, thiếu nữ theo đuôi bản thân suốt dọc đường trước mắt này, lại là muốn tới báo ân?

Báo ân gì?

"Nửa tháng trước, thay ngươi giấu giếm thân phận thiếu âm quân, bất quá là ta nhất thời xúc động, đều không phải bản ý, cho nên không tính là cái gì ân tình, ngươi không cần vì vậy mà cảm tạ ta. Tương lai sự việc bại lộ, ta cũng sẽ tự lãnh phạt, tuyệt không oán ngươi." Lời nói Bạch Tố Trinh lộ nhàn nhạt xa cách.

Huyền Thanh Sầm không chỉ không để ý chút nào, thậm chí ánh mắt còn sáng lên: "Hoá ra tỷ tỷ nhớ rõ ta? Mấy lần gặp mặt, ngươi chưa từng kêu tên ta, ta còn tưởng tỷ tỷ sớm quên ta rồi......"

Bạch Tố Trinh mỉm cười: "Tên của ngươi là do ta lấy, làm sao mà quên."

Huyền Thanh Sầm vui sướng giữ chặt ống tay áo Bạch Tố Trinh: "Vậy tỷ tỷ còn nhớ rõ, 500 năm trước, ngươi ở trong Vạn Xà Động, từng tiện tay cứu một tiểu thanh xà sắp bị cóng chết?"

Bạch Tố Trinh đầu tiên là sửng sốt, thần sắc nghi hoặc, tiếp đó rút ra ống tay áo, rũ mắt nói: "500 năm trước, quá xa xưa, ta đã không nhớ rõ."

Huyền Thanh Sầm nghe vậy, có chút mất mát, nhưng cái này cũng nằm trong dự liệu, nàng không từ bỏ nói: "Khi đó là đông chí, thời tiết mà Vạn Xà Động rét lạnh nhất, tuy ta đã mở linh trí, nhưng xà tính chưa cởi, vì chịu không nổi cực hàn xâm nhập, lâm vào ngủ đông, nếu không phải tỷ tỷ kịp thời đem ta thu vào trong ngực, cho ta một tia ấm áp, chỉ sợ ta đã sớm ngủ chết trong mộng, đâu đến được hôm nay?"

Sau khi Bạch Tố Trinh nghe xong, như cũ lắc đầu: "Xin lỗi, ta thật sự không ấn tượng. Cho dù từng có, cũng chỉ là thuận tay thôi, hà tất nhớ rõ, chi bằng kệ nó đi."

Huyền Thanh Sầm tự nhiên sẽ không đồng ý: "Ơn cứu mạng, nào có thể mặc kệ?" Đáy lòng nàng đã nhận định người nọ chính là Bạch Tố Trinh, suy cho cùng chỉ có tuyến hương trên người Bạch Tố Trinh mới có thể làm nàng có phản ứng như vậy, 500 năm, cái gì đều có thể quên, nhưng kinh trập ngày đó, tuyến hương phát ra từ trên thân người đã cùng nàng có quan hệ xác thịt kia, nàng đến chết cũng khó quên!

"Tỷ tỷ thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?" Huyền Thanh Sầm mong đợi mà nhìn Bạch Tố Trinh, lại không dám nói quá nhiều, bởi vì Ngọc Hồng từng nhắc tới chấp giới sứ giả xem thường nhất là mấy thủ đoạn hạ lưu như hợp hoan song tu, huống hồ một hồi 500 năm về trước, bất quá là nàng đơn phương tùy ý làm bậy, có lẽ Bạch Tố Trinh căn bản không biết giữa bọn họ rốt cuộc từng phát sinh cái gì.

Vậy cũng tốt......

Nếu Bạch Tố Trinh nhớ rõ, nói không chừng sẽ ngay tại chỗ giết chết đồ vô liêm sỉ lấy oán trả ơn này...

"Cho dù tỷ tỷ không nhớ rõ cũng không sao." Huyền Thanh Sầm lấy hết can đảm hứa hẹn nói, "Vô luận như thế nào, ta đều sẽ báo đáp tỷ tỷ ân tình. Tuy hiện giờ ta tu vi thấp kém, nhưng ta nguyện ý tại đây lập thệ, vô điều kiện vì Bạch Tố Trinh làm ba việc, mặc kệ lúc nào chỗ nào yêu cầu ra sao, chỉ cần ngươi mở miệng, ta nhất định bất chấp dầu sôi lửa bỏng quyết không chối từ!"

Đối mặt lời thề thình lình xuất hiện, cho dù là Bạch Tố Trinh hơn một ngàn năm tâm như nước lặng, cũng khó tránh khỏi vì lời tuyên cáo cực nóng này mà động dung.

Đáng tiếc nàng không thể lĩnh tình.

"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Bạch Tố Trinh nhướn mi, lấy tư thái tiền bối thiện ý nhắc nhở nói, "Tiểu Thanh, ngươi còn trẻ, về sau không cần tùy tiện cho ra hứa hẹn nghiêm trọng như vậy, vạn nhất bị người có tâm lợi dụng đi, chẳng phải gay go?"

Huyền Thanh Sầm chỉ ngọt ngào cười, nàng có thể cảm giác được quan tâm đến từ người trước mắt.

Bất quá, Bạch Tố Trinh hiển nhiên không hiểu rõ, từ trước đến nay chỉ có Huyền Thanh Sầm nàng lợi dụng người khác, ai có thể lợi dụng được nàng đâu? Phải biết có thể đem vạn sự vạn vật trên thế gian đuổi như chó rơm, mới là thứ Huyền Thanh Sầm suốt đời sở cầu. Nhưng nàng tự cảm thấy mình cũng tuyệt không phải hạng bạc tình bạc nghĩa, phàm là người đối đãi tốt với nàng, nàng tất lấy chân thành đáp trả, phàm là có ân với nàng, nàng cũng tất phải báo đáp.

"Tỷ tỷ đã cứu tính mạng ta, còn ban ta tên họ, ta cam tâm tình nguyện bị ngươi lợi dụng, chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể cho ta một cơ hội báo ân!"

Bạch Tố Trinh thấy khuyên không được đối phương, đành phải quả quyết cự tuyệt: "Ta sẽ không tiếp thu lời hứa của ngươi, ngươi vẫn là trở về đi."

Huyền Thanh Sầm nóng nảy: "Nếu tỷ tỷ không chịu lĩnh tình, ta mắc kẹt nhân quả, sợ là sẽ hóa thành khúc mắc, đời này khó cầu đại đạo rồi! Tỷ tỷ nhẫn tâm như vậy?"

Bạch Tố Trinh hơi cảm thấy bất đắc dĩ: "Sao ngươi lại cố chấp như thế?"

"Sự tình liên quan đến ân cứu mạng, ta có thể nào không cố chấp? Cầu tỷ tỷ thành toàn!" Huyền Thanh Sầm nói xong liền bùm một cái quỳ gối trước mặt Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh vội vàng đem nàng nâng dậy, thỏa hiệp nói: "Được rồi, ta tạm thời đáp ứng ngươi là được. Nhưng ta thực sự nghĩ không ra yêu cầu gì, nếu theo tâm ý của ngươi, ngươi muốn báo đáp như thế nào?"

Vấn đề ném về cho Huyền Thanh Sầm, Bạch Tố Trinh vốn tưởng nàng nghĩ không ra hoa chiêu gì, hôm nay sẽ thuận thế từ bỏ, ai ngờ thiếu nữ yên la tròng mắt chuyển động, vui vẻ ra mặt nói: "Nếu không... tỷ tỷ đơn giản là thu ta, để ta làm nô của ngươi đi?"

Cửa hang động tập thể không biết có bao nhiêu nam tử xếp hàng muốn nhận Huyền Thanh Sầm. Nghe Ngọc Hồng nói, mấy tiền bối huynh trưởng không đi Hợp Hoan Các lấy lòng rắn cái khác, khăng khăng tới chỗ người mới cầu duyên phận, hơn phân nửa là cảm thấy các thiếu nữ vào đời chưa thâm dễ lừa, lừa trở về không chỉ có thể ngày ngày giao hoan, còn có thể tùy ý sai sử, làm nô làm tì. Huyền Thanh Sầm thật ra không sợ lợi dụng lẫn nhau, nhưng gần đây, nàng cảm thấy những người này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cấp không được thứ nàng muốn, thứ hai, thân phận thiếu âm quân của nàng không thích hợp bại lộ.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu đối tượng đổi thành Bạch Tố Trinh, vậy đúng là tất cả đều vui!

Dù sao hầu hạ ân nhân cũng là thiên kinh địa nghĩa, không tính là chuyện gì mất mặt, huống chi chấp giới sứ giả so với đám kẻ xấu kia lợi hại gấp trăm lần, nếu nàng có thể đi theo bên cạnh Bạch Tố Trinh, nói không chừng còn có thể học chút pháp thuật, tinh tiến tu vi...

Huyền Thanh Sầm đánh bàn tính rất tốt, đáng tiếc Tương Vương có ý thần nữ vô tình.

"Ta sẽ không thu ngươi, chỗ ta cũng không cần 'nô' cái gì cả. Ngươi thân là thiếu âm quân, cùng ta tồn tại dưới một mái hiên, chung quy không ổn."

"Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, tuyệt không vượt ranh giới!" Huyền Thanh Sầm cầu thành sốt ruột, bắt đầu bán thảm, "Tỷ tỷ có điều không biết, ta ở hang tập thể trôi qua thật sự gian nan, tỷ muội chung quanh khống chế không được tuyến hương phát tán, chọc cho ta tâm thần khó yên, ngoài động lại có rất nhiều huynh trưởng lượn lờ, suốt ngày quấn lấy ta muốn hợp hoan song tu, nhưng khổ nỗi thân phận của ta, nào dám đáp ứng! Cứ mãi như thế, chỉ sợ sớm muộn cũng xảy ra ngoài ý muốn. Tỷ tỷ nếu có thể thu ta làm nô, ta không chỉ báo ân cứu mạng, còn có thể có nơi đặt chân, đẹp cả đôi đàng, tỷ tỷ cớ sao không chịu chứ?"

Nói đến mức này, đổi thành những người khác, hẳn đã cố mà làm, sớm đáp ứng rồi. Trong lòng Bạch Tố Trinh cũng không phải không dao động, nàng phát hiện bản thân đối với Huyền Thanh Sầm khẩn cầu luôn dễ dàng thỏa hiệp, nhưng trăm ngàn năm nay, nàng chưa bao giờ thử cùng người khác ở chung một chỗ, tu đạo kiêng kị nhất là lây dính nhân quả, Bạch Tố Trinh tất nhiên là tránh được thì phải tránh.

Suy nghĩ một phen, nàng từ bên hông gỡ xuống túi tiền đưa cho Huyền Thanh Sầm: "Ngươi thân là thiếu âm quân, cùng đám tỷ muội ở chung hang xác thực không tiện, số linh thạch này ngươi cầm trước đi, đến tầng khác tìm tòa động phủ đơn độc mà ở."

Huyền Thanh Sầm không nghĩ tới Bạch Tố Trinh lại sẽ ra chiêu này, có chút dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ đây là xem như tiếp tế ta, hay là bao dưỡng ta?"

Bạch Tố Trinh không để ý lời lẽ ba hoa của nàng, nghiêm túc nói: "Ta chỉ là muốn giúp ngươi."

Huyền Thanh Sầm tiếp nhận túi tiền, cũng không tị hiềm, ngay trước mặt mở ra đếm đếm, phát hiện bên trong có mấy chục cái lam linh thạch thượng phẩm, thậm chí còn có mười mấy cái tử linh thạch cực phẩm, giá trị này có thể ở trong một động phủ tuỳ ý tại tầng chín trụ một năm!

Nàng lập tức mặt mày ủ dột nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Bạch Tố Trinh khó hiểu: "Lại làm sao vậy?"

"Ta vốn là tới tìm tỷ tỷ báo ân, kết quả ngược lại cầm một túi linh thạch của ngươi, thiếu nợ ân tình mới. Ta thân vô của cải, tu vi lại kém xa không bằng tỷ tỷ, có thể hoàn lại, sợ là chỉ có ba thứ thân - tâm - mệnh, tỷ tỷ ngươi nói cho ta biết, muốn thứ nào của ta đây?" Huyền Thanh Sầm mặt mày mỉm cười, kiều tiếu mà nhìn Bạch Tố Trinh.

Nếu là người khác nói chuyện như vậy với chấp giới sứ giả, chỉ sợ phải bị trị tội danh "khinh bạc", nhưng cố tình Huyền Thanh Sầm lại tư thái phong lưu có thừa, cũng không có nửa phần phóng đãng, ánh mắt sáng quắc, giống như đang đợi Bạch Tố Trinh ra lệnh một tiếng, nàng liền thật sự bắt đầu moi tim trình lên!

Bạch Tố Trinh không khỏi nghiêng mặt đi: "Ta vừa rồi dạy ngươi đừng có dễ dàng nói ra hứa hẹn, sao ngươi làm thế nào cũng không vào nghe lọt? Thân tâm mệnh của ngươi nên thuộc về chính ngươi, sao có thể tùy ý đưa cho người khác?"

"Nhưng tỷ tỷ không phải là 'người khác', mà là 'ân nhân' của ta a!"

Bạch Tố Trinh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta không cùng ngươi cãi cọ. Ngươi không phải muốn làm ba việc cho ta sao? Ta đây hiện tại yêu cầu, thứ nhất, ta muốn ngươi yêu quý bản thân, không thể lại dễ dàng đem thân tâm mệnh giao cho người khác. Thứ hai, ta muốn ngươi hảo hảo tu hành, không được lại nhớ đến chuyện báo ân ta, ngươi ta đã cùng mẫu sở sinh, đó chính là tỷ muội, cho dù ta đã từng cứu ngươi, cũng là theo lý nên làm, ngươi không cần nhớ trong lòng. Thứ ba..."

Huyền Thanh Sầm thấy Bạch Tố Trinh như muốn một hơi nói hết ba việc, tức khắc gấp đến độ rối loạn chừng mực, vội vàng duỗi tay điểm trên môi Bạch Tố Trinh, ngăn cản nàng nói tiếp: "Cầu tỷ tỷ không cần nói nữa! Ngươi sao có thể dễ dàng dùng hết cả hai việc như vậy, có lẽ lời hứa của ta ở trong mắt ngươi vô cùng bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt ta, đó chính là chuyện quan trọng hơn tánh mạng a! Cho nên chuyện thứ ba này, hy vọng tỷ tỷ có thể tạm thời giữ lại. Yên tâm, lời vừa rồi ngươi nói, ta đều sẽ làm được, ta sẽ yêu quý bản thân, hảo hảo tu hành, không tới dây dưa ngươi, chỉ cầu tỷ tỷ đừng bức thiết cùng ta phân rõ giới hạn như vậy nữa, để cho ta đem thứ thiếu nợ ngươi, đường đường chính chính trả lại ngươi, được không?" Nàng ngữ khí càng nói càng hèn mọn, như đang liều mạng lưu giữ ràng buộc nào đó để không bị hoàn toàn xoá đi.

Có lẽ thấy được Huyền Thanh Sầm đáy mắt bị thương, Bạch Tố Trinh thậm chí còn không so đo hành động vượt ranh giới của nàng, ngược lại lòng có áy náy nói: "Xin lỗi, ta tuyệt không có ý khinh thường ngươi. Vậy chuyện thứ ba ta sẽ lưu trữ, đợi ta cẩn thận nghĩ kỹ rồi, lại đến nói cho ngươi, như vậy được không?"

Huyền Thanh Sầm tịch mịch gật gật đầu, trong lòng biết đây bất quá là Bạch Tố Trinh an ủi xuất phát từ hảo ý, nói đến cùng, chỉ là đáng thương nàng thôi.

"Linh thạch ta không cần, tỷ tỷ lấy về đi." Nàng thu liễm cảm xúc, đem túi tiền trả về.

Bạch Tố Trinh sửng sốt: "Vì sao không cần?"

Huyền Thanh Sầm âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, nghiêm mặt nói: "Ta đã thấp cổ bé họng, lại còn thu tỷ tỷ linh thạch, chẳng phải sẽ càng chứng thực ta vô năng? Ta có thể vì báo ân làm nô làm tỳ cho tỷ tỷ, nhưng điều này không có nghĩa là ta không có cốt khí. Ta không cần bất luận kẻ nào đồng tình cùng thương hại. Cho nên chuyện thứ ba, xin tỷ tỷ cân nhắc."

Bạch Tố Trinh nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể nhìn Huyền Thanh Sầm giận dỗi rời đi.

Trước khi đi, nàng lưu lại một câu: "Huyền Thanh Sầm ta tuyệt đối không phải vật trong ao, nếu tỷ tỷ tin ta, ngày nào đó ta cũng nhất định có thể hóa rồng thành thần, thứ ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi!"

Bạch Tố Trinh thần sắc phức tạp đứng yên tại chỗ, tâm tư xoay chuyển muôn vàn.

Hóa rồng thành thần, từng là mộng tưởng của mỗi một xà yêu, nhưng trăm triệu năm qua, chân chính làm được lại ít ỏi không có mấy. Hiện giờ Xà tộc tựa hồ đã sớm quên mất mộng tưởng này, suốt ngày không phải sa vào hưởng thụ, thì chính là bận bịu tranh đấu với yêu tộc khác, nàng cho rằng thế gian chỉ còn một mình nàng vẫn ôm chấp nhất ngu dại đối với hóa rồng thành thần, lại không ngờ hôm nay, có thể từ trong miệng một người khác nghe được lời này.

"500 năm, thời gian trôi qua thật mau a..."