Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 96



"Ngươi dám!" - Thanh âm không cao nhưng lực uy hiếp lại đủ khiến cho nội tâm tất cả mọi người có mặt đều bị chấn động.

Lộc cộc cộc ——

Kỵ sĩ áo đen tự động tránh ra một đường, hô hấp từng người càng thêm gấp gáp, ánh mắt nhấp nháy, tựa như đang bị... kiểm duyệt!

Trong đầu Uyển Nhi bất chợt hiện ra hai chữ này, đời trước nàng từng thấy trên tivi hình ảnh vị nguyên thủ quốc gia kiểm duyệt quân đội, chợt hiện lên.

Cho nên...

Uyển Nhi cũng không khống chế được tâm tình, không biết lấy đâu ra khí lực rất lớn, đại khái là đột nhiên, nàng tránh thoát được vòng trói buộc trong lòng Trưởng Tôn Thù.

Nàng định nhảy xuống ngựa, tiếc rằng thời khắc này nàng thực sự không có đủ kỹ năng "xuống ngựa".

Thế là, Uyển Nhi lảo đảo một cái, trực tiếp cắm đầu xuống khỏi lưng ngựa.

Trong đầu Uyển Nhi lại bị một trận trời đất quay cuồng, thậm chí nàng sắp nhìn thấy thổ địa trước mắt đang chuẩn bị đập vào mặt nàng.

Sẽ ngã nát mặt a?

Trán nàng đã từng bị vỡ, nếu lại...

Lấy tốc độ ánh sáng, Uyển Nhi lại nhớ tới chuyện này.

Quang cảnh trước mắt biến áo chỉ trong một cái nháy mắt.

Uyển Nhi ý thức được thân thể mình bị một cỗ ngoại lực mạnh mẽ túm trở về chỗ cũ, cứ như thế lại ngồi ngay ngay thẳng thẳng trên lưng, phía sau cổ ngựa.

Mà chủ nhân của cỗ ngoại lực kia, giờ phút này đang dùng một tay vòng qua eo Uyển Nhi, một tay khác đang chăm chú giữ dây cương cạnh cổ ngựa.

Dư quang của Uyển Nhi vừa vặn có thể nhìn thấy cánh tay kia, xương ngón tay thon dài, da thịt màu lúa mì hiện lên, toàn bộ mu bàn tay đều chứa đầy cơ bắp, tựa như sức lực vô cùng tràn trề.

Uyển Nhi cắn chặt răng.

Màu da cái tay này so với tay của Trưởng Tôn Thù giống nhau như đúc. (là vẫn chưa thoát đó nàng ơi)

Nhất định là vì thường xuyên hành tẩu giang hồ, lại luyện tập võ nghệ, màu da lúa mì của Trưởng Tôn Thù là màu đại diện cho sự khoẻ mạnh, đời trước Uyển Nhi từng thấy trên Tivi tư thế hiên ngang của mấy vị nữ quân nhân cũng tương tự như vậy...

Loại màu da này so với loại trắng nõn tinh tế, tỉ mỉ quen thuộc của người mà nàng tâm tâm niệm niệm kia hoàn toàn khác biệt.

Quanh thân người kia, từ trong ra ngoài đều tản ra một mảng trang nhã ung dung, còn có nắm giữ trong tay quyền lực cao cao tại thượng vô hạn.

Ai có gan dám nói người kia không có khí lực?

Uyển Nhi đã từng tự mình chứng kiến... khí lực của người đó, cướp đoạt ruộng đất cho tới một khắc cuối cùng không cũng không bá đạo bỏ qua.

Không được! Ta đang nghĩ cái gì vậy?!

Uyển Nhi lo sợ không yên, nàng ý thức rằng sự tình trước mắt so với "loại chuyện đó' không giống nhau, cho nên, nàng liền sinh ra một loại sợ hãi.

Trước đó... Âm thanh trước đó...

Người kia...

Uyển Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước ——

Quả nhiên, nàng đã rơi vào đôi mắt mà nàng vô cùng quen thuộc, vô cùng vấn vương.

Thế nhưng, chủ nhân của đôi mắt đó... lại dùng ánh mắt trào phúng như thế, tựa như Uyển Nhi vừa mới làm một chuyện bất trung với nàng.

Uyển Nhi bị ánh mắt của Võ Hoàng hậu làm cho đau nhói.

Nàng nhớ nàng ấy, niệm tình đã lâu không gặp nàng ấy, chẳng lẽ lâu như vậy, vừa mới trùng phùng lại làm cho nàng ấy hiểu lầm hay sao?

Hai mắt Uyển Nhi bị loại ý nghĩ này tra tấn, đốt cháy đỏ hoe, nàng liều lĩnh giãy dụa, không thèm quan tâm đến việc có bị ngã ngựa lần nữa hay không.

Trưởng Tôn Thù lại không ngờ nàng cố chấp đến vậy, sợ nàng lại bị rơi khỏi ngựa, liền liều mạng bóp chặt hai tay nàng.

Không chịu nổi sự bướng bỉnh của Uyển Nhi, rất nhanh trên trán Trưởng Tôn Thù đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Ngươi an phận một chút cho ta! Muốn ngã chết hay sao!" - Trưởng Tôn Thù thấp giọng tức giận nói bên tai Uyển Nhi.

Tình cảnh này rơi vào mắt Võ Hoàng hậu, lại có cảm nhận khác.

Thời điểm thấy Uyển Nhi liều mạng giãy dụa, Võ Hoàng hậu đã có một khắc chớp mắt động dung, thân thể nguyên bản liền ngồi ngay ngắn tức khắc, không nhịn được nghiêng nghiêng với người về phía trước.

Thế nhưng sau một khắc, lại nhìn thấy cái gì?

Nàng ấy nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu đen kia đang thấp giọng nói nhỏ cái gì đó vào tai vật nhỏ!

Cả gan!

Võ Hoàng hậu bỗng dưng siết chặt dây gương, đáy mắt ngoan cường tràn ngập sát ý: "Bắt lấy!"

Theo sát lệnh thét của nàng, hơn hai mươi kỵ sĩ áo đen đồng thời xuất binh khí ra.

Hơi hai mươi đạo hàn quang chói mắt, mỗi một đạo binh khí đều trực tiếp chỉ thẳng về phía Trưởng Tôn Thù.

Biến cố bất ngờ này, làm cho sắc mặt Thái Bình trắng bệch, bờ môi mím chặt.

Nội tâm nàng có phần mất tự nhiên nhìn mẫu thân một chút, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm binh khí trong tay kỵ sĩ áo đen, cảm xúc liền khác tư vị.

Mẫu thân đã quên những kỵ sĩ áo đen này là thuộc về phủ công chúa hay sao?

Hay là, mẫu thân... cố ý làm như vậy?

Mẫu thân cố ý như thế, làm cho nàng hiểu rõ một chuyện: từ y áo đến thức ăn, từ binh khí tới kỵ mã đều là do Thiên hậu ban tặng, mọi thứ cứ thế đều thuộc về... Thiên hậu.

Nghĩ tới đây, Thái Bình đành nhịn xuống mệnh lệnh ngăn cản chúng kỵ sĩ.

Làm thế không thế không khác nào tạo phản với mẫu thân.

Thái Bình biết, nàng cũng càng không cần phải đi nhắc nhở mẫu thân, trước đó mẫu thân cũng đã ngầm lệnh cho nàng đưa theo đám hộ vệ đắc lực thân tín đi ngoại thành đón Uyển Nhi rồi.

Nhưng lúc này mẫu thân lại đích thân tới, nhất định không phải là do Võ Hoàng hậu quên, mà là... vì nàng không yên lòng, hay là không tín nhiệm mình?

Thái Bình không biết việc mẫu thân không tín nhiệm mình, rốt cuộc có mấy phần chính xác.

Thế nhưng có một thứ có thể xác định rõ ràng: Thượng Quan Uyển Nhi trước mắt đang rơi vào khốn cảnh, chính là người mà mẫu thân thật sự để trong tâm khảm.

Thái Bình không khỏi cảm thấy chua xót, vì thi cốt của phụ hoàng chưa kịp nguội lạnh ——

Mặc dù Thiên gia không có tình thân, cho dù phụ hoàng có từng tổn thương mình, thế nhưng dù sao đó cũng là phụ hoàng của mình, là chuyện đại sự, Hoàng đế băng hà...

Có lẽ, bất luận là phụ hoàng hay là Thái Bình, cùng với đám huynh đệ khác, bao quát cả toàn độ văn võ công thần trong triều, dòng họ thân thuộc, ai cũng không có khả năng ngăn cản được chuyện mà mẫu thân muốn làm đi?

Đáy lòng Thái Bình xẹt qua cảm giác nhìn số mệnh bất lực.

Nàng đã không còn là tiểu công chúa kiêu ngạo, muốn gì được đó của khi trước, năm tháng trôi đi đã làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành, đã dạy cho nàng làm sao để thấy rõ thế cục, dạy cho nàng làm cách nào để tranh thủ nhận lấy lợi ích lớn nhất cho chính mình.

Dù sao, nàng vẫn muốn bảo vệ Lân nhi, nàng còn muốn...

Thái Bình vô thức khẽ quay đầu, đồng thời rất ăn ý nhìn về phía Đỗ Tố Nhiên, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt kia tựa như đem hết tất cả sức sống của Đỗ Tố Nhiên bừng tỉnh lại.

Bỗng dưng, Đỗ Tố Nhiên lập tức xuống ngựa, hướng về phía Võ Hoàng hậu quỳ sát xuống: "Thiên hậu minh giám! Đây là sư tỷ của thần! Dọc đường là nàng tận tâm tận lực, cùng hộ tống Thượng Quan nương tử, không có nửa phần hai lòng. Chỉ vì nàng lớn lên trong giang hồ, không khỏi mang theo lỗ mãng, không biết cấp bậc lễ nghĩa... Nhưng nàng tuyệt đối không có lòng mạo phạm phản nghịch! Thỉnh Thiên hậu xem xét một đường hộ tống mà bỏ qua cho nàng!"

Đồng thời, Đỗ Tố Nhiên quay sang Trưởng Tôn Thù quát lớn: "Sư tỷ! Còn không mau xuống ngựa kiến giá!"

Trưởng Tôn Thù lại không động đậy.

Nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Võ Hoàng hậu, cũng đã sớm quên đi sự giãy dụa của Uyển Nhi. Ánh mắt Trưởng Tôn Thù lúc này chính là khiêu khích, khiêu khích nhìn Võ Hoàng hậu.

Sao Võ Hoàng hậu lại sợ bị nàng ta nhìn?

Võ Hoàng hậu khẽ nâng cằm, ánh mắt tụ lại trên người phía sau Uyển Nhi, mắt phượng híp híp đầy nguy hiểm.

Không khí lúc này nhất thời ngưng trệ.

Thái Bình nhìn Đỗ Tố Nhiên đang quỳ trên mặt đất, toàn thân áo xanh đều bị dính đầy bụi đất.

Mà xung quanh Đỗ Tố Nhiên đều là vó ngựa, đất đá lẹt lẹt, khó đảm bảo bước tiếp theo có bị vó ngựa đạp lên người ay không...

Trong lòng Thái Bình phun trào một cỗ đau nhức.

Thái Bình lập tức tiến đến gần Võ Hoàng hậu, dùng thanh âm chỉ có hai nười nghe được, nói: "A nương, Thượng Quan bây giờ đang trong tay nàng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể làm bị thương... Thỉnh xin a nương chiếu cố Thượng Quan..."

Bị Võ Hoàng hậu liếc mắt đáp trả: Người của trẫm, trẫm tự biết chiếu cố!

Thế là Thái Bình dừng lại, không nói thêm lời nào, lui về phía sau.

Ánh mắt của Võ Hoàng hậu vẫn siết chặt trên cánh tay đang giữ lấy Uyển Nhi của Trưởng Tôn Thù.

Mấy hơi sau, nàng chợt cười lạnh.

Bầu không khí binh kiếm sẵn sàng này chỉ vì điệu cười của nàng khó hiểu của Võ Hoàng hậu làm cho dịu xuống.

Tất cả mọi người tựa như được giải hết gánh nặng, nhưng lại cực kỳ nghi hoặc, tự hỏi: Thiên hậu đang cười cái gì?

Trưởng Tôn Thù cũng vì điệu cười này của Võ Hoàng hậu mà âm thầm phun ra một ngụm khí bẩn.

Nàng ta tự cho mình không sợ trời không sợ đất, tự cho rằng thường thấy phong vũ, thế nhưng không thể không thừa nhận, thời điểm đối mặt trước Võ Hoàng hậu được thế nhân truyền tụng một tay che trời này, nàng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cường ngạnh trên mặt.

Nếu để Trưởng Tôn Thù tiến thêm một bước, cùng nhau đối chiến với Võ Hoàng hậu, nàng ta thật sự không thể làm được.

Mặc dù, ngoài miệng Trưởng Tôn Thù sẽ tuyệt đối không thừa nhận sự thật này.

"Ngươi!" - Võ Hoàng hậu nhàn nhạt nói với Đỗ Tố Nhiên.

"Nhưng, là Thiên hậu..." - Đỗ Tố Nhiên do dự một chút, định nói thêm gì đó.

"Thiên hậu tự có quyết đoán, giờ phút này không phải để ta ngươi lắm miệng." - Thái Bình đúng lúc cắt lời.

Võ Hoàng hậu hiển nhiên không ngờ Thái Bình đột nhiên nói thay cho Đỗ Tố Nhiên, liền thoáng nhìn nét mặt Thái Bình.

Thái Bình bị Võ Hoàng hậu nhìn có chút khẩn trương, vội khẽ cúi đầu, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.

Thế là Võ Hoàng hậu không để ý tới Đỗ Tố Nhiên nữa, thời điểm quay mặt lại nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Thù, ánh mắt đã trở lại bộ dáng lạnh lùng.

"Ngươi họ Trưởng Tôn, tên Thù so?" - Võ Hoàng hậu nói.

Nghe nàng hỏi như vậy, thân thể Trưởng Tôn Thù hơi căng cứng.

Đỗ Tố Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, lo âu nhìn sư tỷ, sợ nàng ta nói sai chuyện gì, sẽ không tránh khỏi xui xẻo.

Ai ngờ, Võ Hoàng hậu lại không muốn nghe câu trả lời của Trưởng Tôn Thù.

Nàng lại nói tiếp: "Ngươi xuất thân từ Trưởng Tôn thị, có thù của Trưởng Tôn thị."

Khẩu khí này vô cùng chắc chắn, tựa như đã nhìn thấu nội tâm của Trưởng Tôn Thù.

Trưởng Tôn Thù nghe xong, sắc mặt trắng bệch, dường như nghĩ tới chuyện cũ không muốn nhớ lại, nàng ta kéo căng thân thể, lung lay trên lưng ngựa hai cái.

Võ Hoàng hậu khẽ xuỳ một tiếng, khoan thai lắc lắc roi ngựa, rất hài lòng nhìn Trưởng Tôn Thù bất lực chuyển sang Uyển Nhi.

Nàng hoàn toàn hài lòng khi thấy hai cái móng vuốt của Trưởng Tôn Thù run rẩy, quên đi trói buộc trên người Uyển Nhi.

Vậy là đã lấy được khí thế, Võ Hoàng hậu cũng không ngại đem phần khí thế này biến thành áp đảo.

"Mẫu thân ngươi đã dạy ngươi cách nói chuyện với tôn giả như vậy sao?" - Đột nhiên đôi mắt của Võ Hoàng hậu phóng ra hai đạo khí bắn thẳng tới.

Hiển nhiên, hai chữ "mẫu thân" này trong lòng Trưởng Tôn Thù hết sức quan trọng.

Trưởng Tôn Thù cũng không thể tiếp tục nguỵ trang kiên người nữa, hai tay bất lực buông xuống.

Tựa như lúc này Trưởng Tôn Thù không còn ý muốn cố gắng khống chế Uyển Nhi nữa, hoàn toàn từ bỏ.

Tình cảnh trước mắt làm cho Đỗ Tố Nhiên âm thầm thở dài một hơi.

Ngay cả Thái Bình cũng cảm thấy không khí quanh mình rất khó để cho nguời ta hít thở.

Võ Hoàng hậu cũng không vì thế mà bỏ qua.

Nàng vẫn hơi híp mắt, dùng giọng điệu không thể sửa đổi, nói: "Ngươi cướp người của trẫm như thế nào, trẫm sẽ đáp trả lại ngươi như thế ấy!"

- ----------------------------

A Chiếu: "Người của trẫm, chỉ mình trẫm mới được ức hiếp, hừ hừ!"