Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 99



Bỗng nhiên thân thể Uyển Nhi cảm thấy buông lỏng.

Bởi vì lực tay trói buộc đến từ Võ Hoàng hậu không thấy nữa.

Uyển Nhi thất thần nhìn Võ Hoàng hậu trước mặt.

Người này đã buông nàng ra, còn lùi về phía sau hai bước, khoanh tay lại, ánh mắt âm u lạnh như băng phóng ra.

Khoanh tay, dưới góc độ tâm lý mà nói chính là một biểu hiện hoàn toàn cực tuyệt, cũng thể hiện nội tâm thiếu đi cảm giác tâm lý an toàn.

Đời trước Uyển Nhi từng đọc sách biết được.

Vậy mà nàng lại làm cho... Đường đường là một Võ Tắc Thiên, lại thiếu đi cảm giác an toàn a?

Đây chính là Võ Tắc Thiên nha!

Loại nhận thức này làm cho Uyển Nhi không cách nào thấy tự đắc vênh váo, nàng chỉ cảm thấy nội tâm mình cực kì không dễ chịu.

"Thiên hậu, ta..." - Uyển Nhi định giải thích.

Võ Hoàng hậu lại không chịu nghe giải thích của nàng.

Xem ra tình hình trước mắt, Võ Hoàng hậu vẫn giơ cằm cao, kiêu ngạo đây mà.

"Được! Nàng được lắm! Thượng Quan Uyển Nhi!" - Võ Hoàng hậu tựa như đang nghiến răng nghiến lợi gọi đầy đủ danh tự của Uyển Nhi.

Võ Hoàng hậu căm giận trừng mắt nhìn Uyển Nhi, đột nhiên xoay người rời đi.

Uyển Nhi trơ mắt nhìn nàng ấy cất bước mang theo khí thế dứt khoát kiên quyết không quay đầu, thẳng đến hướng cửa sổ.

Đây, đây không phải cửa...

Uyển Nhi sợ ngây người.

Võ Hoàng hậu cũng ý thức được đây không phải cửa chính, cũng biết được mình đang rất tức giận.

Nàng vội dừng bước, không chịu xoay người lại, đưa lưng về phía Uyển Nhi, ngực phập phồng.

Uyển Nhi vẫn đang kinh ngạc đứng nhìn bóng lưng của người kia ——

Nàng ấy thật sự bị mình chọc cho tức điên lên a?

Thế nhưng... rốt cuộc nàng ấy giận cái gì?

Uyển Nhi không thể nhìn nổi cảnh Võ Hoàng hậu vì chính mình mà tức giận, cái này quá khác xa với dáng vẻ của vị Võ Tắc Thiên trong nội tâm nàng.

Lòng Uyển Nhi khó chịu, đột nhiên lúc này nội tâm của nàng chợt sáng lên, minh bạch một chuyện: Vừa rồi, Võ Hoàng hậu nhắc tới "món đồ" kia... Cho nên, nàng ấy là vì chuyện đó mà tức giận a?

Dù sao đi nữa, trên trời dưới đất chỉ có duy ngã độc tôn một Võ Hoàng hậu, sao có thể chịu đựng được việc món đồ của nàng tặng cho "nữ nhân của nàng", lại bị "nữ nhân của nàng" coi không ra gì chứ?

Nữ nhân của nàng...

Trên mặt Uyển Nhi nổi lên hai đoá hồng vân ửng ửng.

Uyển Nhi do dự một hồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Cho dù giờ phút này trong phòng không có người ngoài nhưng bị Võ Hoàng hậu đưa lưng về phía mình cũng làm cho Uyển Nhi thấy xấu hổ.

Nàng đành xoay người sang chỗ khác, lục lọi bên trong thân y áo một trận, cuối cùng cũng mò ra được một thứ.

Võ Hoàng hậu bị âm thanh xột xoạt ma sát của vải y sam sau lưng thu hút sự chút ý.

Nàng ấy nghĩ tới một loại khả năng nào đó, lông mày nhíu lại, tiếp theo kiêu căng hất cằm lên ——

Muốn ôm ấp yêu thương sao?

Muộn rồi!

Uyển Nhi đem y áo sửa lại chỉnh tề mới xoay người lại, thấy người kia vẫn giữ nguyên tư thế hờn dỗi đưa lưng về phía mình.

Cái tính tình này, thật đúng là!

Uyển Nhi thở dài một hơi, cam chịu số mệnh, bước tới một bước bên cạnh, đem vật trong tay đưa ra.

"Khăn lụa này rất dễ bị bẩn, sợ dính dơ, cho nên đã cất ở trong người." - Uyển Nhi nói.

Lời giải thích này chính là nói đến lý do tại sao món đồ mà Võ Hoàng hậu vừa hỏi lại không nằm trên cổ tay trái của nàng.

Thật ra, Uyển Nhi sao lại có thể không có tiểu tâm tư được chứ?

Khăn lụa này là vật không thể so sánh với loại như châu ngọc, châu ngọc càng gần nhân khí lại càng sáng loáng. Khăn lụa là loại dễ bẩn, bị dính dơ bẩn phải đem đi giặt tẩy, một khi đã tẩy đi thì phần khí tức thuộc về Võ Hoàng hậu liền sẽ càng lúc càng mờ nhạt.

Không biết có phải Võ Hoàng hậu cũng nghĩ tới khả năng này hay không, may thay cuối cùng nàng cũng chịu xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm khăn lụa kia, xác định đó chính là món đồ mà mình thắt lên cổ tay trái của Uyển Nhi khi trước, mấy nút thắt đã bị tháo ra hết, sắc mặt có chút thay đổi.

Uyển Nhi lúc này mới thở phào một hơi.

Cuối cùng vị chủ nhân này cũng hết tức giận a.

Kỳ thật hiện tại, thay vì nói Uyển Nhi sợ mình chọc Võ Hoàng hậu nổi đoá, chẳng bằng nói Uyển Nhi không nỡ nhìn thấy Võ Hoàng hậu sinh giận đi.

Không biết sao, Uyển Nhi cảm thấy, cho dù hiện tại Võ Hoàng hậu thật sự giận mình, nàng ấy cũng sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương Uyển Nhi cùng mẫu thân.

Có trời mới biết nàng dựa vào đâu lấy tự tin ra.

Có lẽ, cỗ tự tin này đến từ việc nàng tự mình xét thấy bản thân không làm ra chuyện gì có lỗi với Võ Hoàng hậu a?

Đại đa số thời gian, Uyển Nhi đều cảm thấy mạch suy nghĩ của Võ Hoàng hậu hoàn toàn không giống với mạch suy nghĩ của nàng.

Tỷ như, nàng ấy nhìn chằm chằm khăn lụa, ánh mắt lộ ra một cái ghét bỏ: "Ai cho nàng tháo khăn ra?"

Hả?

Uyển Nhi ngẩn người, suýt chút bật cười.

"Đương nhiên là chính ta tự tháo a." - Không phải chứ, nàng cũng không thuận tay trái.

Dùng tay phải tháo nút thắt trên cổ tay trái, quá thích hợp rồi. Chỉ là, nhiều nút thắt nên có chút phiền toái.

Đều là do người này, nhất định phải thắt nhiều nút đến như vậy, nàng sợ mình chạy mất hay sao?

Uyển Nhi im lặng lắc đầu.

"Đầu nàng nghĩ cái gì vậy?" - Võ Hoàng hậu nhíu mày hỏi: "Không thích đồ mà trẫm tặng nàng hay sao?"

Giọng nói kia, rõ ràng là đang vặn hỏi: Nàng dám không thích đồ mà trẫm tặng a?

Uyển Nhi lần nữa im lặng, người này vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, có thể từ từ nói chuyện yêu đương không được à?

"Đúng vậy a!" - Uyển Nhi cố ý đáp lời.

Liền thấy lông mày Võ Hoàng hậu sắp dựng đứng lên, giống như thật sự tức giận, Uyển Nhi mới vội lén thè lưỡi, liền đổi lời khác: "Thiên hậu muốn tặng khăn, nhưng lại thắt nhiều nút như vậy, tháo ra phiền phức cực kỳ a."

Lúc này lông mày của Võ Hoàng hậu mới giãn ra đôi chút, nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của Uyển Nhi, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

"Lần sau trẫm sẽ tặng cho nàng vật khác, tốt hơn." - Võ Hoàng hậu nói.

Uyển Nhi nhìn nàng cười một tiếng.

Võ Hoàng hậu thấy một thoáng trong nháy mắt, bước chân không khỏi tiến tới gần Uyển Nhi một chút.

Đột nhiên nàng hỏi: "Có thật là không giặt qua không?"

"Thật sự không có giặt qua!" - Uyển Nhi thành thực đáp.

Vừa nói còn đưa khăn tới chỗ Võ Hoàng hậu: "Không tin Thiên hậu tự mình xem đi."

Lại bị Võ Hoàng hậu ghét bỏ đẩy qua một bên: "Không thèm."

Nàng vừa nói, thân thể vừa tiến tới chỗ Uyển Nhi.

Uyển Nhi trố mắt nhìn.

Uyển Nhi đã sớm nghĩ tới, người này căn bản sẽ không cam tâm nếu không được cùng mình làm chuyện kia.

"Thiên hậu!" - Uyển Nhi vung tay cầm khăn lụa, vừa vặn hất vào mũi Võ Hoàng hậu.

Mặc dù không tới mức đau đớn, nhưng cũng công hiệu ngăn bước chân của Võ Hoàng hậu.

Ánh mắt Võ Hoàng hậu có phần u oán, Uyển Nhi chịu không được, vội vàng nói: "Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý! Thiên hậu người..."

"Thiên hậu! Thiên hậu! Nàng có chịu yên hay không?" - Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn sờ sờ lên mũi, không cao hứng.

Tiếp đó liền trầm giọng: "Đại sự của tiên đế đã xong, trẫm đã là Thái hậu!"

"Thái..." - Uyển Nhi không gọi nổi nữa.

Cũng không phải vì trở thành Thái hậu mà Võ Hoàng hậu phải xưng "ai gia", nàng ấy vẫn tự xưng là "trẫm".

Dù sao bất luận là làm cái gì, hoàng hậu, thái hậu hay hoàng đế... Sau khi xưng chế xong, nàng ấy vẫn sẽ tự xưng là "trẫm".

Uyển Nhi nghĩ tới việc Hoàng đế đã qua đời, nay đã thành tiên đế.

Hiện tại, nàng thật sự hiếu kỳ việc của Hoàng đế, coi như không nói tới những chuyện lễ giáo phong kiến phu tử thê phục (chồng chết vợ để tang) để thể hiện sự tôn trọng đối với người chết, Uyển Nhi cảm thấy hiện tại không phải là lúc để các nàng thân mật.

"Đại sự của bệ hạ, sự vụ triều đình trên dưới bận rộn, Thiên... Thái hậu nên lấy quốc sự làm trọng." - Thanh âm Uyển Nhi trầm xuống.

Đôi mắt nàng lúc này cũng rũ xuống.

Tầm mắt nàng nhìn thấy cặp giày gấm màu đen trên chân Võ Hoàng hậu, còn có viền áo của Khuyết Khoa bào.

Không thấy y sam hoa lệ thường ngày, Uyển Nhi có hơi không thích ứng.

Cặp giày gấm màu đen kia đứng thật lâu không động.

Từ đầu đến cuối Uyển Nhi đều buông thòng đôi mắt, chờ nhận phản ứng của Võ Hoàng hậu.

"Nàng cho rằng, đại sự của tiên đế, trẫm chưởng khống không nổi cục diện trong triều hay sao?" - Võ Hoàng hậu mở miệng đầy thâm ý.

"Không, không phải." - Uyển Nhi nói.

"Hửm?" - Khẩu khí truy vấn tới cùng của Võ Hoàng hậu y hệt chủ tớ đáp đúng sai ngày xưa.

Uyển Nhi thầm than, chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Thái hậu bày mưu lập sách, chuyện thiên hạ không có Thái hậu chưởng khống không được."

Tựa như năm đó bị Võ Hoàng hậu từng bước ép sát, liên hoa không thể không nở rực rỡ giữa thời gian.

"Nàng cho rằng cái gì trẫm cũng có thể chưởng khống được sao?" - Võ Thái hậu a một tiếng, cười như không cười.

Câu nói này hỏi ra quá mức ý tứ sâu xa, Uyển Nhi cảm thấy trong đó nhất định có ẩn hàm nội dung mình chưa sáng tỏ.

Sau đó Võ Thái hậu hừ hừ nói: "Trẫm chính là muốn chưởng khống tất cả... bao gồm cả nàng!"

Uyển Nhi thoáng chốc yên lặng.

Nàng thật sự không cảm thấy lòng nàng có thứ gì để người này không chưởng khống được.

Trên thực tế, thứ mà Uyển Nhi nhận biết chính là, Võ Thái hậu đã sớm đem nàng chưởng khống (khống chế, nắm trong tay) quá rõ ràng rồi, không phải sao?

Căn bản, Uyển Nhi bất lực phản kháng, thậm chí ngay cả ý phản kháng cũng không có một sợi tơ nào dám lộ ra, không phải sao?

Tựa hồ ý thức được mình vừa mất đi dáng vẻ cao ngạo xưa nay, Võ Hoàng hậu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Nàng xoay người đi hướng khác, dứt khoát đưa lưng về phía Uyển Nhi.

Để lại cho Uyển Nhi chỉ có gót chân của đôi giày gấm màu đen kia.

"Coi như... coi như Thái hậu có thể chưởng khống cục diện, nhưng lúc này khác với quá khứ, khó đảm bảo có kẻ tiểu nhân, ngấp nghé quyền hành trong triều. Thỉnh xin Thái hậu di giá Đông đô, chủ trì đại cục, để chuyển sang thời kỳ bình ổn đại quyền thiên hạ, cho lê dân bách tính đỡ gặp thêm thăng trầm!" - Uyển Nhi nói.

"Thiên hạ? Bách tính?" - Võ Thái hậu cười lạnh một tiếng: "Nhiều ngày không gặp, nàng càng ngày càng biết nói chuyện nha! Trước đó nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại lại còn biết dùng bách tính đến chắn miệng trẫm!"

Uyển Nhi hiểu Võ Thái hậu bị mình cự tuyệt chuyện thân mật, trong lòng nhất định không thoải mái, nhưng lời nàng nói cũng không phải nguỵ biện a!

"Quân vương như thuyền, bách tính như nước. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đạo lý này, Thái hậu người chắc hẳn hiểu rõ hơn ta a!" - Uyển Nhi vội nói tiếp.

Ý của nàng rõ ràng muốn nói với Võ Hoàng hậu rằng: Không phải Uyển Nhi không nhớ nàng, không phải không muốn cùng nàng thân mật, nhưng chỉ vì tình hình hiện tại không cho phép các nàng làm như thế.

Uyển Nhi cảm thấy mình đã rất tận tình khuyên bảo, cũng cẩn thận từng chút từng chút một không đụng vào sự tự tôn của Võ Thái hậu.

Thế nhưng Võ Thái hậu căn bản không tiếp nhận phần tình cảm này của nàng: "Dám trích lời Thái Tông Hoàng đế, ngược lại trẫm thấy nàng mới là người hiểu rõ! Ha! Nàng đúng là đang bận lòng thay cho Hoàng đế Đại Đường! Chỉ là không biết, có người nào để ý tới mấy phần khổ tâm này của nàng không! Hừ!"

Uyển Nhi bị một đống lý do thoái thác đánh lên đỉnh đầu, nghe xong liền ngây người.

Khi nào nàng lại bận lòng thay Hoàng đế Đại Đường?

Lòng nàng quan tâm nhất, duy nhất chỉ một người, rõ ràng chính là người trước mắt này.

Nhưng hiện tại người trước mắt này lại đang chỉ trích nàng!

Người này có để ý tới phần khổ tâm trong lòng nàng không?

Nghĩ đến đây trong lòng Uyển Nhi nảy sinh một trận khổ sở.

Đương nhiên lúc này Võ Thái hậu cũng tức giận.

Nàng ấy cũng khó lòng cam chịu, uất hận nói: "Trẫm ghét nhất có người giảng đạo lý với trẫm!"

Uyển Nhi ngơ ngác.

Võ Thái hậu tự biết thất thố, hờn dỗi vọt tới phía trước cửa sổ, "toang" một tiếng, mở vung cửa sổ, "phóc" một cái nhảy cửa sổ ra ngoài.

Uyển Nhi kinh ngạc há miệng: Người này thà nhảy cửa sổ mà đi, cũng không chịu mở miệng bảo mình tránh đường từ cửa chính.

Kỳ thật, nàng ấy hoàn toàn có thể tiện tay thô bạo đem mình đẩy sang một bên, tựa như nàng từng làm với mình như thế.

Uyển Nhi nhìn cửa sổ còn đang mở rộng kia, đáy lòng thở dài một hơi vô tận.