Đông Quân – Cửu Yến

Chương 7



Cảm nhận sự biến hóa của nhân gian đầu tiên chính là các thần bốn mùa.

Lúc Chúc Dung chạy đến thì thấy Đông Quân đang ngồi trên tầng mây, trong tay cầm măng khô đút một con chim nhỏ màu xanh thẫm, y tiến lên chào hỏi trước: “Đông Quân, ngươi mới nuôi gà con à? Còn nhuộm màu nữa?” Y đưa tay chọc chọc chim béo, làm Thanh Lam lảo đảo một cái, “Không sợ con kia của nhà ngươi ghen mổ một trận sao?”

Thanh Lam duy trì tư thế ngã ngồi, ngay cả măng khô ngậm trong miệng rơi mất cũng không phát hiện, nó ngơ ngác nghĩ: Thì ra Đông Quân còn nuôi chim khác sao…

Đông Quân vội vàng ôm chim béo vào trong lòng, không cho y chọc: “Đừng nói bậy bạ, chỉ có một con thôi.” Nhưng lời này nói ra, Thanh Lam chỉ cảm thấy như giấu đầu hở đuôi mà thôi.

Chúc Dung vui vẻ, tiếp tục đâm chọt: “Con kia của ngươi nào có mập như này.” Đáp lại y chính là một vết cào của Thanh Lam. Chúc Dung nhìn vết máu trên mu bàn tay thì nhe răng, “Tu vi không cao nhưng tính khí không vừa đâu.”

Đông Quân thấy thần mùa thu Nhục Thu và thần mùa đông Huyền Minh cũng tới đây, chỉ đành xoa đầu Thanh Lam trước tỏ vẻ an ủi.

Huyền Minh trước giờ kiệm lời đến mức khiến người ta lầm tưởng hắn bị câm, kết quả lúc đưa một cái hộp cho Đông Quân thì nhả ra ba chữ: “Của Thanh Loan*.”

*青鸾 Thanh Loan (Thương Loan) có màu xanh, thân thể tựa như Khổng Tước, đẹp và lộng lẫy, lông nhọn đuôi dài, hai cánh có nhiều vết lốm đốm như mắt màu đỏ vàng hoặc trắng. Nghe nói Thanh Loan cùng Hỏa Phượng là một đôi tình lữ.

Thanh Loan còn là thần điểu thường bầu bạn bên cạnh Tây Vương mẫu, là vật cưỡi của đa số thần tiên. Trong cuốn “Sơn Hải Kinh – Tây Sơn kinh” có viết: “Về phía Tây hai mươi dặm, gọi là Tam Nguy sơn, là nơi Tam Thanh điểu cư ngụ”.

Đông Quân cất hộp vào trong tay áo, nhỏ giọng nói cảm tạ.

Các vị thần bốn mùa hiếm có dịp tề tựu một chỗ nhưng cũng không khách sáo chút nào, nhìn thẳng vào vạt áo của Đông Quân, trên mặt là vẻ hóng chuyện.

Đông Quân làm như không nhìn thấy, muốn vuốt lông cho Thanh Lam, cúi đầu xuống thì phát hiện bóng lông nhỏ rúc đầu trong ngực khóc vô cùng thương tâm, nước mắt cũng làm ướt cả áo trong của hắn.

Hắn khẽ thở dài, ôm Thanh Lam ra, có bị mổ cũng không buông tay, giơ nó đến trước mặt hôn một cái: “Thật sự không lừa ngươi nuôi chim khác mà, cái hộp này vốn chính là của ngươi.”

Thanh Lam thút thít nghẹn ngào: “Ngươi lừa chim!”

“Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ…” Lời thề độc còn chưa ra khỏi miệng đã bị Thanh Lam dùng cánh chặn miệng lại.

Bóng lông nhỏ dù có buồn hơn đi nữa cũng không muốn Đông Quân nguyền rủa bản thân.

Trong lòng nó biết, ai cũng có thể trở thành Thần Mùa Xuân, nhưng Đông Quân của nó chỉ có một mà thôi.