Động Xuân Tâm

Chương 26



Thanh Tùng hai tay ôm một bộ y phục sạch sẽ đứng ngoài cửa phòng tắm ở Yến Cư viện, chờ đến tay mỏi sắp ôm không nổi nữa, mà vẫn chưa đợi được công tử ra tới.

Không giống như đại công tử trước kia, công tử hiện tại từ nhỏ đã sống ở biên quan, chưa từng trải qua ngày tháng người hầu kẻ hạ, cao lương mỹ vị, khi tới thành Trường An phồn hoa này rồi, cũng không quen với chuyện để người hầu hạ tắm gội thay quần áo, mỗi lần tắm rửa đều tự mình làm, mà tắm gội cũng cực nhanh.

Thanh Tùng cảm thấy, nếu nhỡ như khi đang tắm gội đột nhiên có tiếng chiến giác thổi lên, công tử cũng có thể nháy mắt liền khoác áo rút kiếm ra trận.

Nhưng mà tối nay, sau khi từ thư viện trở về, công tử đã ở trong phòng tắm cho đến canh ba luôn rồi.

Vốn dĩ công tử đã tính toán trước, nếu đến thư viện Thiên Sùng, liền ở lại học xá nơi đó, chỉ ở ngày nghỉ mới hồi phủ.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng quận chúa tính, quận chúa miệt mài theo đuổi không bỏ như vậy, học xá cũng không nên ở ——

Vạn nhất quận chúa cũng đi dọn đi vào theo, chẳng phải ngược lại cho nàng cơ hội quá tốt, ngày cũng dây dưa, đêm cũng dây dưa, không dứt.

Lại đợi một lát, Thanh Tùng nhịn không được nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng tắm.

Một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng kêu thêm nước, giờ thì nước hẳn cũng lạnh rồi......

"Công tử ——" Thanh Tùng thật cẩn thận nói với bên trong, "Vạn sự luôn có biện pháp giải quyết, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông nha?"

"Tiểu nhân cảm thấy, nếu thật sự kéo dài không được, tránh không khỏi cái màn thúc giục hôn này...... Dù sao quận chúa hiện giờ tạm thời không có nghi ngờ đối với thân phận của ngài, chi bằng ngài tìm thời cơ thích hợp thời cơ, nói lý do nào đó dễ làm người tiếp nhận, rồi cắt đứt quan hệ này với quận chúa?"

"Ngài xem, ngài cũng không thích quận chúa, người quận chúa thích cũng không phải ngài, theo tiểu nhân thấy, nếu đại công tử ở trên trời có linh thiêng, khẳng định vừa không muốn nhìn ngài bị tra tấn, cũng không muốn nhìn quận chúa sống trong sự dối trá, có được hạnh phúc giả dối......"

"Cùng với như vậy, đau dài không bằng đau ngắn, đại công tử có lẽ thà rằng ngài thế hắn làm kẻ ác bội tình bạc nghĩa ——"

"Bang" một tiếng vang lên, tấm bình phong bị người kéo ra một phen, Thanh Tùng bỗng dưng ngẩng đầu.

Người trước mặt người rõ ràng chỉ mặc một thân trung y, lại giống như đã mặc giáp đeo đai, đứng ở nơi đó, một thân sát khí lạnh lùng.

Nguyên Sách: "Huynh trưởng có lẽ cũng không muốn nhìn thấy tôi tớ bên người của hắn nói nhiều quá nhiều, lải nhải lẩm bẩm phiền phức không yên, ngươi nói —— nên làm cái gì bây giờ?"

Thanh Tùng lập tức im miệng lại, hai lời không nói, cúi đầu dâng xiêm y lên.

...... Hắn không phải cũng chỉ là có lòng tốt, bày mưu tính kế giúp một chút, lúc này mới nói mấy câu, quận chúa nói còn nhiều hơn hắn cơ mà.

Nguyên Sách nhận trường bào, một chút đã mặc xong quần áo, thuận tay xách quần áo mới vừa thay ra đưa cho hắn.

Thanh Tùng thành thật nhận, mới vừa quay người đi, chợt có cái gì bằng tơ lụa bỗng nhiên từ lòng bàn tay chảy xuống.

Vừa cúi đầu, thấy một sợi dây cột tóc màu đen từ từ rơi xuống.

Thanh Tùng cuống quít duỗi tay đi vớt, lại có một bàn tay khác còn nhanh hơn hắn, một phen nắm chặt dây cột tóc vào lòng bàn tay.

"Công tử thứ tội, tiểu nhân liền đem sợi dây cột tóc này đi giặt......" Thanh Tùng vội vàng duỗi tay muốn lấy.

Vừa nhấc mắt, thấy Nguyên Sách vẫn đang không nhúc nhích rũ mi mắt, có chút cứng đờ mà nhìn chằm chằm dây cột tóc trong lòng bàn tay.

Thanh Tùng vừa định hỏi cái dây cột tóc này bị sao vậy, tập trung nhìn vào, phát hiện trên thân ngón giữa thon dài của công tử thình lình xuất hiện một lỗ thủng, vốn chỉ là vết thương nhỏ, nhưng vì bị ngâm nước nên hơi trương lên, giờ phút này nhìn có chút khiếp người.

Ánh mắt Nguyên Sách chậm rãi từ dây cột tóc dời về phía vết thương nhỏ do dây cung gây ra trên ngón tay kia.

Lần cuối cùng kéo dây cung sơ suất bị thương tay là khi nào nhỉ, bảy tuổi? Hay là tám tuổi?

"Không có việc gì." Nguyên Sách rũ tay xuống đi ra ngoài, đi ra vài bước bỗng nhiên ngừng lại, trầm mặc một lát, quay đầu, "Ngươi mới vừa rồi nói cái gì?"

Thanh Tùng trợn trắng mắt suy nghĩ nửa ngày: "À, tiểu nhân nói đau dài không bằng đau ngắn, đại công tử có lẽ thà rằng ngài thay hắn làm kẻ ác bội tình bạc nghĩa......"

"Ngươi nghĩ nàng là người có thể cam tâm bị bội tình bạc nghĩa?"

"......"

Nửa ngày rồi mới nói, tài tình nhạy bén như công tử, không phải là suy nghĩ lâu như vậy mới nghĩ được lấy lời nào ra dỗi hắn đi......

Thanh Tùng sửng sốt một lát, mới nhẹ nhàng à một tiếng.

Thôi được rồi, thật sự nếu muốn tìm được một lý do mà quận chúa có thể tiếp nhận để đoạn tuyệt quan hệ với nàng ấy, đích xác không dễ dàng. Lại nói hôm nay công tử ở thư viện đại triển thân thủ, ngay cả đám con cháu thế gia kia cũng đều bị mê mẩn đến không tiếc lời ngợi khen, càng không cần phải nói đến quận chúa, trước mắt quận chúa đang trong độ tình yêu nồng nàn, cũng không phải thời cơ tốt để tách ra......

Nghĩ đến đây, Thanh Tùng đột nhiên nhanh trí 'a' một tiếng: "Tiểu nhân nghĩ đến một ý kiến hay! Ngài nói xem...... Nếu không thể bội tình bạc nghĩa với quận chúa, vậy nếu như để cho quận chúa bội tình bạc nghĩa với ngài thì sao?"

*

Một khắc sau, trong thư phòng, Nguyên Sách nhìn một chồng các cuộn giấy bích hoạ chất cao đến nửa người, khó hiểu mà khoanh tay, mí mắt hơi nhướng lên: "Đây là chủ ý mà ngươi nói là rất tốt?"

Chồng bích hoạ này là bích hoạ của toàn bộ các công tử thế gia ở thư viện Thiên Sùng, trên mỗi một bức đều có nhận xét phê bình về thân phận tính cách của mỗi người, có sở trường, sở đoản nào, quan hệ thân sơ với huynh trưởng ra sao.

Hắn lấy thân phận huynh trưởng để chu toàn tại thành Trường An này, tất nhiên phải hiểu được tất cả mối quan hệ cá nhân của huynh trưởng, ngoại trừ các quan lại trong triều, cũng có các thiếu niên lang mà hắn phải sắp phải cùng một mái hiên.

Mới vừa rồi Thanh Tùng hự hự ôm tới chồng bích hoạ, nói chủ ý của hắn ta là ở chỗ này.

"Đúng vậy, tiểu nhân cảm thấy ngài cũng không cần lo nghĩ xem làm cách nào để đuổi quận chúa đi, thư viện này đã là nơi thi thố, cũng là nơi có nhiều kỳ ngộ —— ngài xem, thư viện này không chỉ có ngài, còn có các thế gia công tử khác, hiện giờ quận chúa cùng ngài dưới một mái hiên, cũng là cùng bọn họ dưới một mái hiên, nói không chừng lâu ngày sinh tình, quận chúa liền di tình biệt luyến, bội tình bạc nghĩa với ngài thì sao?"

Nguyên Sách chỉ vào kia chồng bích hoạ cuộn tròn đằng kia, không thể tưởng tượng mà cười: "Mấy người này còn có thể làm cho nàng ấy di tình biệt luyến, bội tình bạc nghĩa với ta?"

"Ách...... Ngài đừng nóng giận, nói đúng ra, là bội tình bạc nghĩa với đại công tử kia, còn đối với ngài vốn không có chút dính dáng gì, sao có thể nói là bỏ được?"

"......"

Thanh Tùng: "Còn mấy thế gia công tử này, ngài quên rồi sao, lúc trước quận chúa không phải từng nhận lễ vật quý của bọn họ sao? Quận chúa đối bọn họ, ít nhất sẽ không đến nỗi chán ghét như đối với cái tên đại biểu ca kia đâu!"

"Đương nhiên, nếu ngài cứ tự làm mình nổi bật giống hôm nay vậy, trong mắt quận chúa sẽ rất khó lọt vào người khác. Không bằng sau này ngài cố gắng thu liễm một chút, nhường cho bọn họ thể hiện, giúp bọn họ nổi bật?"

"Chỉ với những người thế này, bảo ta làm cho bọn họ nổi bật, với một bàn tay......" Nguyên Sách đang giơ tay trái lên rồi chợt dừng lại, lại giơ thêm tay phải, "Hai bàn tay, cũng rất khó lòng nâng đỡ được dù chỉ một chút."

Thanh Tùng lật lật mấy bức họa, xách một bức lên nói: "Vậy thôi không nói về mặt võ nghệ, về tướng mạo đi, người này nhìn cũng rất anh tuấn, có khi có thể làm cho quận chúa thay lòng được chăng?"

Nguyên Sách liếc mắt, lắc đầu: "Hôm nay ta đã gặp người này ở ngoài rồi, thua xa trong bức họa, thiếu chút nữa ta cũng nhận không ra."

"Có chuyện đó luôn sao??! Mục tướng quân điều tra quá không cẩn thận rồi, thế này không phải hại ngài hay sao......" Thanh Tùng tiếp tục quay đầu đi lựa chọn, qua qua lại lại một lát, lại xách lên một bức, "Vậy còn cái này, nhìn khí chất rất là ngoan ngoãn, quận chúa thường ăn mệt chỗ ngài, có lẽ sẽ cảm thấy ngoan ngoãn nghe lời là không tồi?"

Nguyên Sách mặt vô biểu tình: "Có thể hỏi ra cái câu ' có phải người Bắc Yết ai cũng đều mặt mũi hung tợn hay không ', thì đã thấy đầu óc không được."

"Vậy thì không được, đầu óc không thể không được, đầu óc không được thì làm sao xứng đôi được với quận chúa......" Thanh Tùng gật gật đầu, không ngừng cố gắng tiếp tục tìm, ánh mắt sáng lên, "Người này đầu óc được đây! Là người văn thải nổi bật hiếm có khó tìm trong thư viện, nếu đi hầu chuyện với quận chúa, có lẽ cũng có thể đi?"

Nguyên Sách: "Mấy tên thư sinh khoang văn thải, khoe chữ này nọ, không bị nàng ấy ném ánh mắt hình viên đạn đã không tồi."

"Người này......"

"Huân hương trên người hắn, kẻ đứng xa một trượng cũng có thể ngửi được, nàng ấy chịu không nổi."

"Vậy còn......"

"Ngày ngày lưu luyến câu lan ngõa xá, cũng có một mặt hàng với biểu ca của nàng ấy."

......

Ánh nến lay động, trước mắt Thanh Tùng dần dần hiện ra bóng chồng, hắn xoa xoa đôi mắt đã mỏi mệt, đưa tay lật qua bức hoạ cuối cùng.

"Được rồi," Nguyên Sách nhéo nhéo giữa mày, "Mang mấy chủ ý của ngươi sưu về dãy nhà sau đi."

*

Trưa hôm sau, trước cửa Thiên Sùng thư viện, Cốc Vũ đỡ Khương Trĩ Y một thân nam trang xuống xe ngựa.

Hầu phủ cách thư viện thực sự xa, hôm qua quận chúa vì không muốn trễ giờ học nên đã thức dậy khi canh giờ còn rất sớm, nên hôm nay thật sự buồn ngủ dậy không nổi.

Cốc Vũ liền khuyên nàng, dù sao người cũng ở đó, cũng không chạy, không bằng buổi trưa hẵng đến, vừa vặn còn có thể mang cho Thẩm Thiếu tướng quân cơm trưa dịu dàng thắm thiết.

Quận chúa nghe xong, khen nàng ta biết làm việc, yên tâm mà ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao, dưỡng đủ tinh thần, thần thanh khí sảng mang cơm trưa tới.

Cốc Vũ một tay xách theo hộp đồ ăn, một tay đỡ Khương Trĩ Y, cùng nàng đi vào bên trong: "Nô tỳ đã đưa tin cho Thanh Tùng, bảo hắn hôm nay không cần tới đưa cơm, Thẩm Thiếu tướng quân lúc này khẳng định đang đói bụng."

"Vậy chúng ta đi nhanh chút!" Khương Trĩ Y cười cười bước nhanh đi vào học đường chữ Thiên, nhưng khi liếc mắt một cái nhìn đến cuối cùng, chỉ là một loạt trống không.

Lại xoay người nhìn lại, cả gian học đường giờ phút này chỉ có một người. Là vị công tử ngồi ở chỗ phía trước nàng.

Vờ như dư quang thoáng nhìn thấy nàng vào cửa, người nọ ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, ánh mắt rơi xuống trên mặt nàng, liền hơi hơi gật đầu với nàng, rồi liền lại cúi đầu đọc sách.

Khương Trĩ Y nghĩ nghĩ xem nên làm thế nào lơ đãng hỏi thăm về Nguyên Sách, nàng đi đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, nhìn nhau với Cốc Vũ một cái, dùng ngữ khí tò mò nói: "Lúc này mới vừa đến canh giờ tan học thôi, sao nhanh như vậy đã không còn ai nhỉ?"

Quả nhiên, người ngồi phía trước cũng giống như trước kia, không quay đầu lại, nhưng chủ động giải thích cho nàng: "Hôm nay tiên sinh cho tan học sớm một khắc."

Khương Trĩ Y hơi cảm khái: "Những người này nha, tôi tớ trong nhà đến đưa cơm cũng thật nhanh."

Người phía trước tiếp tục ôn ôn hòa hòa mà nói tiếp: "Sợ bỏ đói chủ tử sẽ ăn trượng hình, nên thông thường đều đến sớm một khắc."

"Vậy nếu như tôi tớ trong nhà không tới, giờ phút này biết đi đâu?"

"Vậy mấy người đó tự lo thôi."

Ba câu hỏi đáp qua đi, Khương Trĩ Y rơi vào trầm mặc.

Chưa nói không thể quá trắng trợn táo bạo hỏi thẳng, cho dù có cũng hỏi không ra cái gì, thôi liền chờ một chút đi.

Nghĩ nghĩ, Khương Trĩ Y không thú vị mà nâng má lên, liếc liếc bóng dáng ăn nói thập phần phong độ trí thức phía trước: "Sao ngươi không đi dùng cơm trưa?"

"Hôm nay là xá muội tới đưa cơm, cước trình nàng ấy chậm hơn một chút, ta ở chỗ này chờ nàng ấy."

Xem xem, người ta biết muội muội muốn tới đưa cơm, liền an an tĩnh tĩnh chờ ở nơi này, nhìn xem cái tên nhà nàng này!

Khương Trĩ Y liếc liếc chỗ ngồi trống không bên tay phải, dưới đáy lòng khẽ hừ một tiếng, lại chuyển mắt qua, thấy một thân ảnh mảnh khảnh xách theo hộp đồ ăn đi đến.

"A huynh, giữa đường ta gặp một lão nhân đột ngột phát bệnh, nên đưa người đưa đi y quán, chậm trễ canh giờ, có phải huynh đã đói lả rồi hay không?"

Cơ hồ là ánh mắt đầu tiên, Khương Trĩ Y liền nhận ra người tới ——

Là cái người hôm khai trương tửu lầu của Bảo Gia tỷ tỷ, từng cùng nàng gặp mặt một lần, vị nữ nhi của Bùi tướng, Bùi Tuyết Thanh.

...... Nói như vậy, người ngồi ở trước mặt nàng đây, chính là nhi tử của tướng quốc.

Đích trưởng tử của Bùi tướng gia, không hảo hảo đi nghiên tập tứ thư ngũ kinh, lại ngồi trong cái thư viên hỗn tạp không có chút thành tựu này làm gì?

Nghi hoặc chợt lóe lên, Bùi Tuyết Thanh đã bước ngắn bước dài đi nhanh đến trước mặt huynh trưởng nhà mình, tựa như phát hiện phía sau bức rèm che còn có một người đang ngồi, liền cuống quít hướng Khương Trĩ Y hành lễ.

Khương Trĩ Y nhìn nàng ta, gật đầu, nghe hai anh em trước mặt bắt đầu nói chuyện riêng tư, liền tiện tay cầm lấy ly trà ấm Cốc Vũ mới vừa rót lên uống một ngụm.

Khi nâng mắt nhìn lên, phát hiện Bùi Tuyết Thanh một mặt cùng huynh trưởng nói chuyện, một mặt lặng lẽ ngó qua chỗ ngồi của Nguyên Sách.

Khương Trĩ Y theo hướng tầm mắt nàng ta, nhìn về phía bên tay phải.

Bùi Tuyết Thanh nhìn một lúc, chợt chú ý tới ánh mắt của nàng, liền vội cúi đầu.

"A huynh từ từ ăn, ta đi rửa tay chút......" Một lát sau, Bùi Tuyết Thanh nhỏ giọng cáo từ cùng huynh trưởng, lại hướng Khương Trĩ Y hành lễ, xoay người vội vàng đi ra ngoài.

Khương Trĩ Y nắm chung trà, nhăn nhăn mày.

Nàng nhớ rõ, cái vị Bùi Tuyết Thanh này lần trước ở tửu lầu đã nghe thấy được tư tình của nàng cùng A Sách, sau đó thì suốt buổi yến hội của Bảo Gia a tỷ vẫn luôn nhìn trộm nàng nhiều lần.

Xem ánh mắt Bùi Tuyết Thanh mới vừa rồi nhìn về phía chỗ ngồi của A Sách ca ca, dường như lộ ra một chút cổ quái nói không nên lời.

Cái ánh mắt kia, tựa như ánh mắt nàng khi lén nhìn về chỗ ngồi của A Sách ca ca vậy......

Một loại trực giác không quá thoải mái quanh quẩn trong đầu Khương Trĩ Y, làm nàng có hơi ngồi không nổi nữa.

Nhìn mắt hộp đồ ăn mình cố ý chuẩn bị trong tầm tay, Khương Trĩ Y nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra học đường.

Bước qua ngạch cửa, nàng tình cờ đưa mắt nhìn quanh, đúng lúc nhìn đến một chỗ cuối hành lang, Bùi Tuyết Thanh đang đứng đối diện cùng Nguyên Sách, ngươi tới ta đi mà nói nói cái gì.

Quả nhiên bị nàng đoán trúng......

A Sách ca ca hồi kinh lâu như vậy, có từng đặt đôi mắt lên người nữ tử nào khác, từng đứng gần như vậy nói chuyện cùng nữ tử khác chứ?

Ngực Khương Trĩ Y bỗng uất nghẹn, tức khí mà đi về phía trước.

Đầu bên kia, Nguyên Sách nhạy bén nhận thấy được có người tới gần, liền đưa mắt ra hiệu về phía Mục Tân Hồng đứng sau, lại liếc mắt một cái nhìn qua chỗ nàng.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, sau đó lại giống như bị lời nói của Bùi Tuyết Thanh trước mặt kéo đi lực chú ý ——

"Tuyết Thanh lược thông y thuật, có thể băng bó cho tướng quân một chút......"

Khương Trĩ Y căn bản không nghe rõ băng bó cái gì, hai chỉ lỗ tai đều chỉ lấy được hai chữ "Tuyết Thanh".

...... Ở trước mặt huynh trưởng ruột thịt của mình mà chỉ tự xưng là "Ta", nhưng trước mặt ngoại nam lại xưng khuê danh?

Nàng còn chưa từng xưng hô như vậy trước mặt A Sách ca ca lần nào đâu!

Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một hơi, bước nhanh đi đến phía sau Bùi Tuyết Thanh, tư thế như mang theo đao vừa mài soàn soạt vừa đi về hướng Nguyên Sách, hung hăng hất cằm: "Trĩ Y cũng lược thông y thuật, vẫn là để Trĩ Y băng bó cho tướng quân đi!"

Mục Tân Hồng giật mình một cái, giơ đao tiến lên, bảo vệ cái tay bị thương của Nguyên Sách.