Động Xuân Tâm

Chương 53



Ánh mắt Nguyên Sách dừng trên người Khương Trĩ Y hơi hơi đổi.

Kinh Chập phía sau lưng lạnh cả người, hơi thở như sắp ngừng lại, đứng phía sau giường mỹ nhân, thấp thỏm mà nhìn về phía quận chúa xuất sư bất lợi.

Khương Trĩ Y chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm mặt Nguyên Sách, lấy khăn che che cái miệng không thể hư tình giả ý của mình.

Nhìn người giờ phút này đứng ở trước mắt, trong đầu lại hiện ra bộ dáng đáng giận khi hắn mở miệng nhục mạ nàng, nghĩ lại đoạn thời gian này hắn xem nhiều trò cười của nàng như vậy —— cho dù có lá mặt lá trái, thì bốn chữ "A Sách ca ca" này, có thể kêu ra được một chữ đầu tiên cũng đã là nhường nhịn lớn nhất của nàng.

Không gọi được cái này, nói cái khác, có thể làm hắn tin tưởng nàng vẫn còn ngốc hay không?

Khương Trĩ Y nỗ lực chuyển động cân não hôm nay đã nặng gánh bất kham.

Đúng lúc đang hết sức giằng co, đôi ủng da dừng hồi lâu ngoài cửa đã đi vào bên trong.

Sức khoẻ Khương Trĩ Y chợt cứng lại, sửa chăn ngồi lại cho nghiêm chỉnh thêm vài phần.

"Nàng lạnh sao?" Nguyên Sách vẫn nhàn nhạt nói như bình thường, xoay người khép cửa phòng lại, thoạt nhìn như vẫn chưa phát hiện manh mối.

Kinh Chập nhẹ nhàng thở ra, vội đưa mắt ra hiệu cho Khương Trĩ Y, câu tiếp theo không thể để bị lòi nha.

Khương Trĩ Y cũng thấy mình biểu hiện không ổn, thực mau ho nhẹ một tiếng: "Là —— tại chàng trở về trễ như vậy, ta ở chỗ này ngồi chờ chàng đến tâm cũng lạnh!"

Nguyên Sách đứng chỗ chớp mắt, đi lên trước tới: "Nghe bọn họ nói, hôm nay nàng muốn ra phủ?"

Kinh Chập ở phía sau sốt ruột, lặng lẽ lấy tay chọc chọc lưng l Khương Trĩ Y.

Có thể bản thán Quận chúa còn chưa nhận ra, nhưng nàng ta là người đứng xem, mấy ngày trước quận chúa ở trước mặt ở Thẩm Thiếu tướng quân cứ như chim nhỏ nép vào người, miệng nói chuyện liến thoắng như người ta tuốt đậu, hiện giờ nhìn lại bộ dáng này mà xem, quả thực là khác nhau như trời với đất......

"Đêm qua không phải chưa đi dạo được bao lâu liền ngất đi rồi sao, ta mới muốn ban ngày lại đi ra ngoài dạo, ai biết người của chàng cũng dám cản ta......" Khương Trĩ Y nhận được ám chỉ, cứng rắn bổ sung một câu.

Nguyên Sách ngồi xuống bên cạnh nàng, duỗi tay đưa về hướng vai nàng.

Lông mi Khương Trĩ Y run lên, bỗng dưng đứng dậy nhảy phắt ra. Giống như chim sợ cành cong, từ đầu sợi tóc đến ngón chân đều căng thẳng.

Cánh tay giơ ngang của Nguyên Sách liền rơi vào khoảng không, hắn ngẩng đầu, đuôi lông mày nhướng lên.

Mắt thấy thần sắc hắn ngoài ý muốn như vậy, trong đáy lòng Khương Trĩ Y bắt đầu tấu nhạc buồn. Cái chuyện giả ngu này, thật sự khó hơn so với nàng tưởng tượng.

Nguyên Sách chậm rãi thu cánh tay về, đầu ngón tay trống rỗng khẽ chà sát vào nhau: "Vì việc này mà không vui?"

Cũng đúng, nàng hẳn là nên không vui, nên giận hắn đúng không? Giả ngu không được, giả không vui thì dễ thôi......

Khương Trĩ Y lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc tìm được lời kịch thích hợp với nàng, xụ mặt: "Chàng cũng nhìn ra rồi sao, ta ở chỗ này không thân không thích, bản thân chàng không có thời gian ở trong phủ, còn không cho ta đi ra ngoài giết thời gian?"

Nguyên Sách chống đầu gối nhìn nàng: "Vậy nàng muốn ta làm như thế nào?"

"Ngày mai —— không, bắt đầu từ đêm nay, bảo mấy tên hung thần ác sát thủ hạ của chàng cách xa ta một chút, ta thấy bọn họ liền không thoải mái!"

"Được, bảo bọn họ đi ra chỗ mà nàng nhìn không thấy."

"Còn nữa, ta muốn tự do ra vào, ngay ở thành Trường An mà Hoàng bá bá đều cho ta đi đứng thoải mái, ở chỗ này của chàng liền muốn xem ta là phạm nhân sao?"

"Có thể, nhưng thành Cô Tang ngư long hỗn tạp, nếu nàng đi ra ngoài hoặc là cùng ta đi, hoặc là ta phái người đi theo bảo hộ nàng."

...... Bảo hộ nàng? Nàng thấy nguy hiểm nhất chính là hắn, thành Cô Tang có thể là ngư long hỗn tạp, nơi này của hắn thì không có hỗn tạp, vì tất cả cả đều là ác nhân!

Tay Khương Trĩ Y giấu ở trong tay áo nắm chặt lại: "Vậy là nhất định phải như thế?"

Nguyên Sách nhìn nàng, không nói gì.

Khương Trĩ Y bực bội nhíu nhíu mi, gật đầu: "Thôi được rồi, coi như lui một bước, thành giao."

Nguyên Sách cười như không cười, khẽ nhấc cằm: "Làm buôn bán với ta hả?"

Mặt Khương Trĩ Y không có biểu tình: "Lúc ta không vui mà vẫn làm buôn bán với chàng, chàng nên thắp hương bái Phật mang ơn đội nghĩa đi."

"Xử lý chuyện quân doanh lung tung cả một ngày, có hơi mệt," Nguyên Sách hướng về nàng mở tay ra, "Nguôi giận chưa, lại đây ngồi một lát?"

Khương Trĩ Y rũ mắt nhìn hai tay hắn đang mở ra.

Nếu nàng chưa khôi phục ký ức, giờ phút này hẳn là quăng mình thẳng vào vòng tay ấy, quan tâm hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, sau đó dựa vào lòng hắn, ngồi ở trên giường này......

Đầu Khương Trĩ Y khẽ lắc lắc, như muốn lắc ra mấy hình ảnh không xong trong đầu.

...... Vì chạy ra khỏi cái phủ này, phải trả giá lớn như vậy sao?

"Hử?" Nguyên Sách lại hơi lắc lắc ngón tay.

Từ đáy mắt hắn tuy không thể nhìn ra hắn có ý thử nàng hay không, nhưng Khương Trĩ Y vẫn khẽ cắn răng một cái, chậm rãi vươn tay ra.

Nhưng khi sắp chạm vào ngón tay hắn, thì trong lòng liền kháng cự đế mức ngay cả chân tóc cũng dựng lên.

Khắc cuối cùng, Khương Trĩ Y khẽ đập một phát vào trong lòng bàn tay hắn 'bang' một cái.

Nguyên Sách: "......"

"Làm buôn bán thành giao, đập tay xem như thề, mới vừa rồi đã quên." Nhân lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, Khương Trĩ Y nhanh chóng đi ra phía trước, ngồi xuống góc xa hắn nhất trên giường mỹ nhân l.

Nguyên Sách nhìn khoảng cách giữa hai người xa đến có thể ngồi thêm hai người nữa, ghé mắt nhìn nàng: "Trên người ta có gai, sợ đâm đau nàng?"

"...... Là ta có gai, sợ đâm phải chàng." Khương Trĩ Y nắm chặt đôi tay cong lên trước người như phòng thủ, suy nghĩ lời cũng nói xong rồi, người này sao vẫn còn không đi, mới lấy hơi nói thêm một câu, "Không phải nói mệt mỏi sao? Đi nghỉ sớm một chút đi."

"Hiện tại ta còn không phải đang nghỉ ngơi?"

"Ngồi thì làm sao gọi là nghỉ? Ngủ mới là nghỉ."

Nguyên Sách nhìn giường nàng: "Vậy ta mượn giường nàng ngủ được không?"

Đôi mắt Khương Trĩ Y chậm rãi trợn to, lưng cứng còng quay đầu đi: "Trong phòng chàng phòng không có giường?"

"Trong phòng ta không phải không có nàng sao?"

"......"

Một ít ký ức xa xôi, nghĩ lại mà kinh đâm vào trong óc, trái tim Khương Trĩ Y run rẩy, xoay đầu qua một bên, oán hận nhắm mắt.

"Nói ra yêu cầu xong liền đuổi khách, quận chúa đây là dùng xong người liền bỏ?" Nguyên Sách nhướng mắt nhìn nàng.

Mắt thấy không khí càng thêm căng thẳng, quận chúa cũng càng lúc càng ứng phó không được nữa, Kinh Chập vội vàng hoà giải: "Thẩm Thiếu tướng quân, quận chúa đang tức giận, khó tránh khỏi nói chuyện không dễ nghe, nhưng trong lòng cũng là quan tâm ngài, ngài thấy không, mỗi câu của quận chúa đều là muốn cho ngài đi nghỉ sớm một chút!"

Khương Trĩ Y gật đầu, ý bảo Kinh Chập nói đúng.

Nguyên Sách lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, trầm mặc căng đầu gối đứng dậy, đi ra hai bước lại quay đầu lại: "Sáng ngày mai ta vẫn không ở phủ, nhưng mà buổi trưa có thể rút ra được chút thời gian, nếu nàng muốn ta cùng nàng đi ra ngoài, sai người đưa tin cho ta."

Khương Trĩ Y 'ừ' một tiếng, thấy hắn vẫn còn chần chờ tại chỗ, giống như đang đợi lời từ biệt gì, liền khẽ mở đôi môi tôn quý: "Đi thong thả."

"......"

*

Hôm sau. sau giờ ngọ, Khương Trĩ Y dẫn theo Kinh Chập cùng Cốc Vũ ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Giống như lời Thẩm Nguyên Sách đêm qua, sáng nay hắn vẫn không có ở phủ. Như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây là lần cuối cùng nàng đi ra khỏi tòa phủ đệ này.

Cái cảm giác diễn trò kia thật sự là như nghẹn ở cổ họng, như lưng bị kim chích, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Khương Trĩ Y nàng làm sao chịu được ủy khuất này, chỉ diễn thêm một ngày nữa thôi cũng sợ mình không nhịn nổi, nên chỉ có thể nắm chặt thời cơ, thoát đi khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Ngay hôm nay, nàng nhất định phải rời khỏi Thẩm Nguyên Sách, rời khỏi thành Cô Tang này.

Đêm qua, Thẩm Nguyên Sách có nói buổi trưa có thể hắn rút được chút thời gian, cho nên nàng cố ý qua buổi trưa mới xuất phát, nói muốn lên phố đi dạo.

Bên trong xe ngựa đang chạy, một chủ hai tớ sáu mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra được trong mắt nhau vài phần khẩn trương.

Xa phu cùng hộ vệ đi theo đều là người của Huyền Sách Quân, Khương Trĩ Y nhớ rõ Thẩm Nguyên Sách từng nói cùng nàng, mấy binh lính tinh nhuệ này có nhĩ lực phi phàm, cho nên giờ phút này ở trong xe ngựa cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có cầm tay lẫn nhau, làm trong xe ngựa thêm vài phần căng thẳng.

Tới nơi dòng người chen chúc xô đẩy trên đường, Khương Trĩ Y được tỳ nữ đỡ xuống xe ngựa, đang muốn vẫy lui mấy hộ vệ đó, thì một thiếu niên thanh tú chừng 15-16 tuổi đi lên trước, vui tươi hớn hở nói: "Thiếu phu nhân, tiểu nhân tên là tam thất, tam thất trong "ba bảy hai mốt"(*), là hộ vệ bên người mà thiếu tướng quân phái cho ngài, ngài đi đến chỗ nào tiểu nhân đều đi theo ngài!"

(*) "Ba bảy hai mốt" thường được sử dụng để chỉ một người khi làm một việc gì đó mà người khác nhìn đã biết trước kết quả là không thành công và việc người đó làm chỉ được trong một thời gian ngắn mà thôi.

Kinh Chập: "Quận chúa muốn đi dạo cửa hàng son phấn trang phục, ngươi cũng đi theo?"

"Đúng vậy, thiếu phu nhân cảm thấy có cái gì không ổn sao?"

Khương Trĩ Y trên dưới đánh giá một thân khôi giáp của hắn: "Ngươi ăn mặc như vậy, tiến vào mấy cửa hàng không phải đi doạ chạy khách hàng của người ta? Nhưng có hại ta đi đến chỗ nào cũng bị người ghét bỏ."

Tam Thất cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lập tức thành thạo dỡ khôi giáp xuống, chỉ chớp mắt, trên người hắn chỉ còn một thân bố y tầm thường.

Khương Trĩ Y: "......"

"Thiếu phu nhân giáo huấn rất đúng, thiếu tướng quân từng nhắc nhở tiểu nhân rồi, là tiểu nhân suýt nữa quên mất!" Tam Thất cười, gương mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Thiếu phu nhân, tiểu nhân chỉ đi theo cách ngài một trượng, không làm ngài thêm phiền toái, ngài xem đi, ngài khuynh quốc khuynh thành như thế, đẹp như thiên tiên, nếu vô tình bị mấy tên du thủ du thực theo dõi, rất nguy hiểm đó!"

"......" Thẩm Nguyên Sách cố ý chọn một người như vậy tới, là nhìn trúng hắn cười lên có má lúm đồng tiền, lại có thể biết ăn nói đúng không.

Mấy binh lính này đeo bám khó gỡ cỡ nào, hôm qua nàng đã lĩnh giáo rồi, mỗi người đều là có đầu nhưng máu như bị dừng chỗ nào ấy, ngoại trừ mệnh lệnh của thiếu tướng quân, cho dù nàng lấy thân phận quận chúa đi gây sức ép, cũng ép không nổi quân lệnh như núi trong lòng họ.

Thời gian cấp bách, không nên lãng phí ở đây.

Khương Trĩ Y nhìn mấy binh lính người cao mã đại phía sau, lại thấy cái tên Tam Thất này hơi thấp bé và có chút gầy nhưng rắn chắc hơn, liền vung nhẹ tay áo, xoay người đi vào dòng người, chịu để hắn đi theo.

Tam Thất yên lặng cất bước theo.

Khương Trĩ Y tay trái Kinh Chập, tay phải Cốc Vũ, đi lên phía trước một đoạn đường, sau đó đi vào một hàng y phục hai tầng, làm bộ chọn xiêm y, đưa tay chỉ về hướng một cái váy dài, nói phải thử một chút.

Nữ chưởng quầy vội vàng nhiệt tình dẫn nàng lên lầu hai.

Tam Thất vẫn luôn theo tới cửa thang lầu trên lầu hai, nhưng liền bị Kinh Chập đuổi xuống.

Kinh Chập đi theo Khương Trĩ Y vào một gian phòng nhỏ tư mật đo may áo, sau khi nhét vào tay nữ chưởng quầy một lá vàng, bảo bà ta lại đi chọn thêm chút xiêm y tới, sau đó khép cánh cửa phía sau lại, thấp giọng nói cùng Cốc Vũ: "Ngươi ở đây với quận chúa lấy từng cái xiêm y vào thử, thử xong một bộ liền nói quận chúa không hài lòng, muốn xem bộ khác."

Lại nói với Khương Trĩ Y: "Trong thời gian nhanh nhất, nô tỳ sẽ mang ngựa lại đây, đưa ngài đi gặp khâm sai Hồng Lư Tự."

Khương Trĩ Y gật đầu.

Đêm qua nàng bình tĩnh lại liền nghĩ tới, muốn chạy trốn nhất định phải thoát đi nhanh chóng dứt khoát, nàng tất nhiên sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ là cảm thấy mình có thể dựa vào Kinh Chập giục ngựa ngàn dặm về Trường An, Thẩm Nguyên Sách đã có ý giữ nàng, một khi phát hiện không thấy nàng, khẳng định sẽ đuổi theo, đừng nói các nàng chỉ có hai chân không phải đối thủ của hắn, mà con ngựa bốn chân của các nàng cũng chạy không lại ngựa của người ta.

Cho nên đêm qua nàng minh tư khổ tưởng, nhớ tới một sự kiện.

Lúc tháng giêng, vương hậu Tây La đột nhiên bệnh tình nguy kịch, sứ đoàn Tây La vội vàng đi ngược về Tây, triều đình lúc ấy cũng phái thái y đi theo đến Tây La. Việc bàn bạc sự vụ với ngoại bang từ trước đến nay đều do Hồng Lư Tự phụ trách, thái y không có khả năng một mình lẻ loi đi theo sứ đoàn Tây La, trong đội ngũ nhất định còn có quan viên Hồng Lư Tự đi theo.

Đội ngũ sứ đoàn xuất phát sớm hơn so với nàng gần nửa tháng, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn nàng rất nhiều, lại muốn đi về xa phía Tây hơn so với nàng, nếu tính như vậy, nói không chừng lúc này quan viên Hồng Lư Tự đang vừa vặn trên đường về, sẽ đi ngang qua Cô Tang.

Nghe nàng nói như vậy, Kinh Chập nghĩ cách ra hỏi thăm, thật trùng hợp xảo, nghe nói quan viên Hồng Lư Tự quan viên tình cờ hôm nay đến Cô Tang, có thể sẽ lưu lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm.

Tuy rằng ước chừng chỉ là một quan viên nho nhỏ, nhưng được Thánh Thượng phái ra ngoài xử lý mấy chuyện trọng đại đều phải thuộc hàng ngũ "Khâm sai", giết khâm sai không khác gì động thổ trên đầu thiên tử, cho nên thân phận người này đủ quý trọng, cũng đủ đảm đương nổi cọng rơm cứu mạng cho nàng, cũng là liên hệ duy nhất cho nàng cùng kinh thành ở nơi Hà Tây mà Thẩm gia một tay che trời này.

Mặc dù nhất thời không thể đi theo khâm sai trở về, nhưng nếu nhờ được người này truyền tin về hướng kinh thành, thì thư tín này Thẩm Nguyên Sách cũng không thể cản.

Nhìn theo Kinh Chập từ lầu hai trèo qua sau cửa sổ nhảy xuống, Khương Trĩ Y làm bộ ở phòng nhỏ thử xiêm y, thỉnh thoảng còn cao giọng oán giận vài câu ——

"Xiêm y này sao lại khó mặc như vậy chứ l?"

"Khó coi, thay một bộ khác đi."

"Màu này ta không thích!"

Không biết qua bao lâu, Khương Trĩ Y nói đến miệng khô lưỡi khô, thì một viên đá nhỏ đánh 'bộp' một phát lên cửa sổ lầu hai.

Khương Trĩ Y nhanh chân tiến lên, dò đầu ra bệ cửa sổ cúi xuống nhìn, thấy Kinh Chập cưỡi một con ngựa cao đang đứng chờ ở phía dưới hẻm nhỏ, nhìn nàng nhỏ giọng nói: "Quận chúa, mau xuống đây!"

Nhìn Kinh Chập xuất hiện giống như một anh hùng cái thế, Khương Trĩ Y hớn hở gật gật đầu.

Tất cả mọi chuyện quá mức thuận lợi, thuận lợi đến thậm chí nàng còn có chút không thể tin được, mãi cho đến khi nàng phát hiện chân mình chân không thể nào trèo lên được đến bệ cửa sổ kia ——

Lúc này hình như cũng tin tưởng hơn rồi.

Quả nhiên, trốn đi đều sẽ có trắc trở.

Thấy Khương Trĩ Y chân tay luống cuống mà ngừng trước bệ cửa sổ, Cốc Vũ ở sau lưng dùng sức chín trâu hai hổ, đẩy nàng lên.

Khương Trĩ Y cẩn thận ngồi trên bệ cửa sổ, hai cái chân chậm rãi trèo đi ra ngoài, nhìn phía dưới một cái, liền quáng mắt một trận.

Sao cái lầu hai này từ phía dưới nhìn lên chỉ thấy có hai lầu, đến khi muốn nhảy xuống sao lại có vẻ như muốn biến thành lầu bốn rồi?

Phía dưới Kinh Chập điều khiển ngựa tìm đúng vị trí, mở hai tay ra, ánh mắt ý bảo nàng yên tâm nhảy, nàng ta nhất định sẽ đón được nàng.

Khương Trĩ Y hơi nhô người ra khỏi bệ cửa sổ, chân mang ủng hơi đung đưa, hít sâu một cái dằn lại nhịp tim đang đập nhanh.

Cốc Vũ nhìn một màn cực kỳ quen mắt này, thỏ thẻ ủng hộ nàng: "Quận chúa, bốn tháng trước ngài có thể vì Thẩm Thiếu tướng quân trèo qua tường cao như vậy, hôm nay nhất định có thể vì Thẩm Thiếu tướng quân nhảy xuống lầu cao thế này!"

"......"

Thật là biết ăn nói quá, nếu nói như vậy, nàng còn không phải là phát điên hai lần sao?

Thẩm Nguyên Sách, ngươi cái tên hỗn trướng, vương bát đản!

Khương Trĩ Y nhắm mắt lại, thở mạnh ra một hơi, trong lòng không ngừng chửi thầm, rút cho chính mình đủ dũng khí, nhảy thẳng xuống.

Trong chớp mắt người ở giữa không trung thật dài đến phảng phất giống như qua cả đời, trong tai trong mắt ngoại trừ tiếng gió thì không nghe thấy cái gì cả, Khương Trĩ Y cố nén tiếng kêu sợ hãi trồi lên cổ họng, nhắm chặt mắt lại.

Nháy mắt tiếp theo, liền cảm giác mình đã được cánh tay rắn chắc của Kinh Chập đón lấy, trái tim trong lồng ngực lại vững vàng như cũ.

Giống một đóa lục bình tìm được bến đổ, Khương Trĩ Y bình tĩnh lại, cảm động đến rơi nước mắt mà mở mắt ra ——

Đối diện một cặp mắt âm trầm đen lay láy.

"Quận chúa ——!" Cùng lúc đó, trong một chớp mắt, Kim Chập bị một con khoái mã ngang trời xuất thế chen qua một bên liền hô to.

Khương Trĩ Y cụp mắt xuống, thấy tình cảnh của chính mình ——

Nguyên Sách đang vững vàng ngồi trên ngựa, còn nàng lại nằm nghiêng trong lồng ngực hắn.

Cả người Khương Trĩ Y run lên, sắc mặt trắng bệch như phủ sương.

Nguyên Sách ôm người chặt một chút: "Sao mà thử có cái xiêm y cũng có thể ngã xuống, giật mình?"

...... Làm nàng giật mình, là ngã xuống sao?

Khương Trĩ Y ngăn không được cơn rùng mình, cứng tay cứng chân mà co rúm thành một cụm: "Sao chàng lại...... tới nơi này......"

"Bởi vì nghe thấy nàng mắng ta," Nguyên Sách rũ mắt nhìn nàng, như có như không mà thở dài, "Tiểu tổ tông."