Động Xuân Tâm

Chương 60



Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm ánh mắt Nguyên Sách đang ngẩng đầu nhìn nàng, từ ánh mắt hắn nàng nhìn thấy được ảnh phản chiếu của bản thân lẫn thần sắc hoảng loạn của chính mình trong nháy mắt.

Rắn hoa rõ ràng đã bò đi mất, nhưng trái tim nàng lại nhảy lên càng kịt liệt hơn thời khắc kinh hồn ban nãy. Như là chột dạ vì nàng căn bản không thích Thẩm Nguyên Sách, lại như là vì một cái gì đó khác.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như khi nàng cùng hắn thân cận mấy khi nàng làm Y Y trong thoại bản kia suốt mấy tháng qua......

Khương Trĩ Y trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, cúi đầu thấy rõ tình huống hai người giờ phút này.

Tầm mắt rơi xuống, thấy tay mình ôm cổ hắn, chân mình vòng qua eo hắn, Khương Trĩ Y khó có thể tin mở to mắt, bỗng nhiên buông lỏng ra giống như bị bỏng vậy.

Nhưng tay lỏng, chân lỏng, người lại vẫn còn treo ở trên người hắn không chút sứt mẻ.

"Ngươi thả ta xuống dưới......" Khương Trĩ Y thở phì phò, gấp gáp đẩy đẩy hắn.

"Thật là, dùng xong liền quăng." Nguyên Sách như có như không mà than một tiếng, tay ôm sau thắt lưng nàng lưu luyến vuốt ve, vừa định thả người ——

Hõm eo Khương Trĩ Y tê rần, nhột đến run lên co rút người lại, kinh hô một tiếng liền suýt nữa té xuống.

Cảm giác được hình như trong lúc vô tình mình chạm phải chỗ nhột trên thân thể nàng, Nguyên Sách cũng sửng sốt, ôm ổn người một phen mới đem nàng thả lại trên mặt đất. Vừa cúi đầu, liền thấy gương mặt nàng ửng đỏ, tay xoa hõm eo có vài phần xấu hổ.

"Đó là ——" Nguyên Sách nhìn nàng chớp chớp mắt, "Chỗ nhột của nàng hở?"

"Không phải!" Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái, hai chân mềm như bông lảo đảo đi lên trên, đi được hai bước liền quay đầu lại, thấy hắn dường như còn đang nhớ lại phản ứng thú vị của nàng ban nãy, liền hừ giọng nói, "Đi tế bái huynh trưởng ngươi đó, nghiêm túc chút."

Tiếp tục quanh co lòng vòng đi về phía trên, khô nóng trên gương mặt Khương Trĩ Y dần dần biến mất, mà Nguyên Sách đi bên cạnh cũng không còn đùa giỡn cùng nàng.

Mới vừa rồi khi còn ở gần chân núi vẫn không cảm thấy gì, nhưng càng lên cao, càng thấy cái ngọn núi hoang vu này thật đáng sợ, Khương Trĩ Y hoàn toàn quên mất mấy con trùng rắn đáng sợ hay bùn dơ đáng sợ, chỉ cảm thấy lưng như phát lạnh từng cơn, lạnh thấu tâm can.

Mắt nhìn này quang cảnh thê lương quanh đây, trong đầu liền hiện ra bộ dáng Thẩm Nguyên Sách một thân cẩm y, tươi cười ngã ngớn, đánh ngựa bừa bãi chạy qua một con phố yên tĩnh. Một thiếu niên tiên y nộ mã như vậy, chết ở cái tuổi đẹp nhất đời người, chết khi bảo vệ quốc gia, nhưng sau khi chết đừng nói lập bàn thờ anh hùng, ngay cả nghĩa trang dòng họ cũng không thể nhập, chỉ có thể táng ở một vùng hoang vu như vậy......

Mãi đến khi đến nơi, lúc nhìn thấy cái mộ bia trống không đến tên cũng không có kia, cả người Khương Trĩ Y giống bị ghim chặt xuống bùn đất, một bước cũng không thể cất lên, ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, nhìn cái mồ thập phần qua loa kia, còn có mộ bia chỉ là một tấm gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng đơn sơ tuỳ tiện.

Nguyên Sách đứng ở bên cạnh nàng nhìn về phương hướng mộ bia, ánh mắt hơi hơi xuất thần, thấp giọng lẩm bẩm: "Qua loa mới không bị quấy rầy."

Khương Trĩ Y bừng tỉnh hiểu ra. Ngọn núi hoang này không giống như nghĩa trang có người trông coi, nếu mồ mả làm quá tinh xảo, dễ bị kẻ cắp để mắt đến, nhưng càng quan trọng hơn là, một cái mồ ngay cả bia còn không có vậy nếu xây quá đàng hoàng, cũng dễ dàng làm người có tâm tò mò thân phận người trong mộ. Khi Thẩm Nguyên Sách mới vừa chết trận, nhân việc tồn tại đôi song sinh không ai biết được này mà giấu trời qua biển, lo sợ có người nghi ngờ, vạn nhất tra được nơi này, liền quật mồ khai quan nghiệm chứng, chỉ có thể vô cùng thận trọng.

Chỉ là tình cảnh như vậy ngay cả nàng đều có chút khó tiếp thu, càng đừng nói đến Bùi Tuyết Thanh.

Mắt thấy Bùi Tuyết Thanh đứng ở trước mộ bia hồi lâu, Khương Trĩ Y không đành lòng mà quay đầu đi, quyết định vẫn không nên đi lên quấy rầy, để nàng ấy chậm rãi cùng Thẩm Nguyên Sách trò chuyện.

Nguyên Sách cũng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đem thời gian này để lại cho Bùi Tuyết Thanh —— mồ này tuy rằng qua loa, nhưng cỏ dại trên mồ cũng đã bị nhổ sạch, nàng đoán hẳn là mấy ngày trước khi vừa về Hà Tây hắn đã tới tế bái.

Khương Trĩ Y đứng ở nơi xa, nhìn Bùi Tuyết Thanh quỳ gối trước mộ, mở hộp đồ ăn ra nhưng đôi tay lại không ngăn được mà run lên, bỗng nhiên suy nghĩ, Bùi Tuyết Thanh có lòng vượt qua ngàn dặm này đến tế bái, Thẩm Nguyên Sách từ trước hẳn là cũng đối với nàng ấy rất tốt đi?

Thẩm Nguyên Sách ở trước mặt Bùi Tuyết Thanh, có phải một bộ dáng hoàn toàn khác với hắn ở trước mặt nàng?

Một chút ký ức hỗn độn, mấy ngày qua không kịp chải vuốt chậm rãi trồi lên mặt nước, Khương Trĩ Y đột nhiên nhớ lại tháng chạp năm trước, ngày đầu tiên nàng đến thư viện Thiên Sùng, đã xem Nguyên Sách tham dự cưỡi ngựa bắn cung, sau khi chấm dứt còn cùng hắn nói, đây là lần đầu tiên nàng được xem hắn bắn tên, còn chưa có xem đã.

Nàng nói như đúng rồi vậy, trước kia ở trong sân bắn ngươi không phải đều giả dạng làm mèo ba chân sao?

Nhưng sở dĩ nàng nói như vậy, là do lời đó có trong thoại bản, cái nhân vật chính A Sách ca ca kia không phải chân chính là tên ăn chơi trác táng, chỉ vì bị làm con tin ở kinh thành nên mới giả bộ như thế.

Thế mà khi Nguyên Sách đang sắm vai huynh trưởng, lại không nói gì, âm thầm chấp nhận, vậy có lẽ nào đã chứng minh lời "điểm tô" cho nhân vật chính này là sự thật?

"Lúc huynh trưởng ngươi ở kinh thành có phải đã là võ nghệ bàng thân, cũng từng học cách hành binh đánh giặc?" Khương Trĩ Y kinh ngạc hỏi.

Nguyên Sách khó hiểu: "Không phải nàng đã biết từ lúc trước rồi sao?"

Khương Trĩ Y ngẩn người, cho nên...... Cái cốt truyện cẩu huyết như vậy cũng có thể chó ngáp phải ruồi, hoá ra là thật?

Vậy nếu như Thẩm Nguyên Sách giả trang cà lơ phất phơ, thì năm đó hắn đối với nàng ác liệt như thế......

Còn chưa kịp nghĩ tiếp, bên kia cả người Bùi Tuyết Thanh bỗng nhiên lung lay như lau sậy gặp gió, bước chân Tam Thất vừa động muốn tiến lên, lại thấy Bùi Tuyết Thanh lảo đảo một chút lại quỳ ổn.

"Để ta lên, cô nương gia với nhau thuận tiện hơn chút." Khương Trĩ Y xách làn váy vội vàng tiến lên, khom người hỏi, "Bùi cô nương không khoẻ sao?"

Bùi Tuyết Thanh cúi đầu lau lau nước mắt, nâng đôi mắt đỏ hồng lên: "Ta không có việc gì."

"Ta cùng Thẩm Thiếu tướng quân liền ngồi ngay phía sau này, ngươi có chỗ nào không thoải mái liền nói cùng chúng ta."

"Quận chúa nếu không chê bùn đất dơ bẩn, có thể ngồi cùng ta một lát được không?" Bùi Tuyết Thanh chỉ chỉ đệm hương bồ trên mặt đất.

Khương Trĩ Y nhìn dưới chân, nếu đổi lại là lúc trước, nàng thật sự sẽ ngại, nhưng hôm nay thấy cái nơi hoang vu này, một ngôi mộ cô đơn như thế ——

Thế gian này, thứ dơ bẩn đâu phải là bùn nhơ, mà là nhân tâm làm cho anh hùng chôn cốt nơi núi hoang, không được thấy ánh mặt trời.

"Nơi chôn cất anh hùng, làm gì có chuyện không sạch sẽ, chỉ sợ quấy rầy ngươi thôi, nói vậy ta liền ngồi cùng ngươi." Khương Trĩ Y ngồi quỳ xuống. Đọc thêm các chươ𝐧g mới tại ⩶ T𝗋𝑈mt𝗋u уệ𝐧.V𝐧 ⩶

"Như thế này, hôm nay quận chúa đến đây thăm viếng cũng xem như khách, kỳ thật ta cũng vừa vặn có chút lời muốn thay hắn nói với ngươi." Bùi Tuyết Thanh chỉ chỉ ngôi mộ đằng kia.

"Nói cái gì?" Khương Trĩ Y tò mò hỏi.

" Lúc trước hắn luôn làm rất nhiều chuyện quá đáng với quận chúa, nói những câu quá mức khó nghe với ngươi, kỳ thật sau này hắn vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với ngươi."

"Hắn nói với ta, lần đầu tiên khi cùng ngươi kết thù, con dế kia xác thật là không cẩn thận nhảy tới trên người của ngươi, hắn từ trước đến nay đã quen làm tên vô lại, tất nhiên liền bày ra diễn xuất vô lại, nhưng không nghĩ rằng ngươi lại bảo người nghiền chết con dế của hắn."

"Kỳ thật hắn cũng không đến nỗi yêu quý con dế đó đến mức nào, chỉ là thấy bộ dáng ngươi vung tay lên liền quyết định sinh tử của một vật sống, liền nhớ tới Thánh thượng tay cầm quyền sinh sát, làm hắn không thể không bị nhốt trong kinh thành."

Trong cổ họng Khương Trĩ Y liền nghẹn.

"Cho nên ngay từ đầu hắn đối với quận chúa có nhiều hiểu lầm, cảm thấy ngươi từ nhỏ đến lớn đều được vinh sủng của Thánh Thượng, cũng vô tâm lạnh lùng như những kẻ quyền quý kia, lấy việc nắm lấy sinh tử của người khác trong tay làm trò vui. Dù sao hắn vẫn luôn muốn thể hiện mình là một tên ăn chơi trác táng không còn cách cứu chữa, nên liền bắt đầu mượn cơ hội, khắp nơi khắp chốn đối nghịch với ngươi......"

"Mãi đến có một lần, hắn tiến cung dự tiệc, ngẫu nhiên trên đường vào cung tình cờ gặp được ngươi cùng tỳ nữ nói chuyện. Tỳ nữ hỏi ngươi, hôm nay là ngày giỗ của Ninh Quốc công, ngươi hà tất phải ở trong cung miễn cưỡng cười vui. Ngươi nói, chính là do hôm nay là ngày giỗ của phụ nhân, mới không thể nhăn nhó mặt mày ở trong cung, để tránh Thánh Thượng sinh lòng nghi ngờ ngươi vẫn còn chưa cam lòng khi phụ thân mình hy sinh vì ngôi vị hoàng đế của hắn."

"Tỳ nữ lại hỏi ngươi, không làm gì xấu, ngồi cũng thẳng lưng, sợ cái gì? Ngươi nói, nguyên nhân chính là trong lòng ngươi từng có oán hận, ngươi có không làm gì xấu, nhưng ngồi không thẳng lưng được."

Những lời này hình như là nàng thực sự có từng nói, nhưng Khương Trĩ Y hoàn toàn quên mất nàng nói như vậy lúc nào, càng không biết những lời này lúc ấy lại bị Thẩm Nguyên Sách nghe thấy.

Bùi Tuyết Thanh như cười như khóc mà lắc lắc đầu: "Ngày ấy hắn mới hiểu được, hoá ra ngươi cũng giống như hắn, cũng là một người không có tự do. Hắn thực hối hận vì đã nói với ngươi những lời độc ác như vậy, nhưng một tên ăn chơi trác táng thì làm gì có chuyện đi xin lỗi người bị mình làm tổn thương chứ? Hắn nói, không biết khi nào mới có cơ hội nói với ngươi một câu xin lỗi......"

Khương Trĩ Y chấn động giật mình tại chỗ, nhìn cái bia mộ trống không trước mắt thật lâu mà chưa phục hồi tinh thần lại.

Vì cái chuyện xưa mới tinh trong quá khứ này, ký ức về Thẩm Nguyên Sách phảng phất như bị đảo lộn hoàn toàn sau khi nhìn thấy ngôi mộ cô độc hôm nay.

Khó trách...... Đoạn thời gian trước khi Thẩm Nguyên Sách xuất chinh đó, hình như hắn chưa hề đi kiếm chuyện với nàng lần nào, chỉ là như cùng nàng đứng vào thế bất lưỡng lập, không hề tham dự bất luận yến hội nào có nàng, nàng thấy hắn như thế, tất nhiên cũng không cam lòng hạ phong, phàm nơi nào có hắn thì tuyệt nhiên không đặt chân.

Phù quang lược ảnh dần dần hiện lên trong đầu, nhưng lại mơ hồ làm người nhận ra đã là chuyện rất xa xăm.

Giờ phút này, bảo nàng hồi tưởng lại năm đó hắn hung ác như thế nào, đối nghịch với nàng như thế nào, lại nói câu nói đả thương người bao nhiêu, nàng lại một câu cũng nghĩ không ra.

Trầm mặc thật lâu, Khương Trĩ Y bị một tiếng chim đập cánh xẹt qua đỉnh đầu làm tỉnh thần lại.

Nghĩ nghĩ, nàng cầm lấy bầu rượu, rót một chén, chậm rãi đi qua, đổ từ từ xuống mảnh đất trước mộ.

"Thẩm Nguyên Sách, một ly này, là ta bồi tội với ngươi vì việc làm tùy hứng của mình năm đó."

Lại rót một ly, tưới xuống ——

"Một ly này, là ta tha thứ cho ngươi."

Lại rót một ly, Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên, nhìn cánh chim đang vỗ cánh xa xa trên bầu trời xanh kia, kính một cái, ngửa mặt uống ——

"Một ly cuối cùng, mong kiếp lai sinh, chúng ta đều là người tự do tự tại."

*

Trên đường quay về, trong xe ngựa yên tĩnh không ai lên tiếng, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách đưa Bùi Tuyết Thanh đến khách điếm mà nàng ấy trọ lại chuyến này, rồi dẹp đường hồi phủ.

Bùi Tuyết Thanh đi rồi, Nguyên Sách từ bên ngoài mới đi vào trong xe, ngồi xuống đối diện Khương Trĩ Y, thấy nàng gục đầu, cảm xúc không tốt, liền hỏi nàng: "Mới vừa rồi Bùi Tuyết Thanh nói lời gì thương tâm đến nàng?"

"Chút tôn trọng này vẫn nên nể mặt huynh trưởng." Nguyên Sách nhìn nàng, hồi tưởng lại bộ dáng nàng mới vừa rồi kính ba ly rượu, thật trịnh trọng đến mức hắn chưa bao giờ trông thấy.

Khương Trĩ Y liếc liếc hắn, vốn định chọt hắn một câu, nhưng thấy hắn ngoài miệng tuy rằng pha trò, nhưng đáy mắt lại ảm đạm không ánh sáng, liền dừng lời lại.

Tuy mấy ngày trước hắn mới vừa tế bái huynh trưởng, nhưng bất luận đi bao nhiêu lần cũng như vậy, đều không dễ chịu, cũng giống như nàng mỗi lần đi thăm phụ mẫu suốt mười một trong năm nay. Khương Trĩ Y quyết định hôm nay nể tình cái câu "xin lỗi" kia của Thẩm Nguyên Sách, đình chiến với đệ đệ hắn một ngày đi.

"Ngươi cùng ngươi huynh trưởng ngươi bị chia cắt hai nơi lâu như vậy, nhưng tình cảm vẫn rất tốt sao?"

Nguyên Sách híp híp mắt: "Nàng thật đúng là quan tâm huynh trưởng ta."

Khương Trĩ Y nghẹn lời một phen: "Ta hỏi chẳng lẽ không phải là chuyện của hai người các ngươi, lỗ tai này của ngươi chỉ có thể nghe thấy huynh trưởng ngươi thôi sao? Muốn nói quan tâm, ta không phải cũng đang quan tâm ——"

"Quan tâm ai?" Khoé miệng Nguyên Sách nhướng lên, dẫn từng bước giục nàng tiếp tục nói.

"Không ai cả, không muốn đáp thì thôi, cũng không quan tâm đến như vậy." Khương Trĩ Y hừ lạnh lắc lắc đầu.

Nguyên Sách chưa từng chân thành nói chuyện với ai về đề tài như thế này, chẳng qua nhất thời không biết đáp từ chỗ nào, nghĩ nghĩ hỏi lại: "Nếu là nàng, nàng ở biên quan ăn hết đau khổ, bị đánh bị huấn luyện khắc nghiệt, tỷ muội ruột thịt của nàng lại ở nơi đô thành phồn hoa, cẩm y ngọc thực, tình cảm của ngươi cùng nàng ta sẽ tốt sao?"

Khương Trĩ Y suy tư chớp chớp mắt, thành thật mà nghĩ nghĩ.

"Hẳn là...... Không thể nào." Không chỉ có không thể, nàng cảm thấy mình còn sẽ ghen ghét nàng ta, oán hận nàng ta.

"Cho nên ——"

Nguyên Sách không nói hết lời, nhưng Khương Trĩ Y nghe hiểu.

"Vậy sau này vì sao ngươi lại không oán hận hắn? Bởi vì biết hắn ở Trường An cũng sống không tốt hay sao?"

Hồi tưởng đến mấy chuyện xa xăm này, Nguyên Sách cũng sờ không chuẩn đáp án, có lẽ giống như lời Khương Trĩ Y, là bởi vì biết huynh trưởng hoá ra cũng giống như hắn, cũng không phải là người tự do, cũng có lẽ là huynh đệ sinh đôi nên lần đầu tương phùng liền có cảm giác nhất kiến như cố, lại có lẽ ——

"Có lẽ bởi vì ——" như đã tìm được lý do quan trọng nhất kia, Nguyên Sách rũ mắt nói, "Hắn là người đầu tiên trên đời này nhìn không được ta đổ máu bị thương, khuyên ta trân trọng thân mình đi."

Khương Trĩ Y chỉ là tò mò hỏi một chút, thực sự không nghĩ tới sẽ nghe được một đáp án như thế.

"Người đầu tiên......?" Khương Trĩ Y kinh ngạc mà lẩm bẩm lặp lại. Chẳng lẽ phụ thân hắn từ nhỏ đã huấn luyện mình khắc nghiệt như vậy, chưa từng có nửa phần quan tâm hắn, đau lòng hắn?

Nguyên Sách bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói: "Nàng là người thứ hai."

Khương Trĩ Y sửng sốt, nhớ tới khi hắn ở Trường An thành từng bị thương hai lần, nàng đều sốt ruột đến khóc sướt mướt......

Nhưng đó không phải là nàng, đó chỉ là nàng bị té hỏng đầu, đó là giả ——

Khương Trĩ Y định giải thích, định nhắc nhở hắn, nhưng nhìn ý cười lung lay trong đáy mắt hắn, lại nhớ lại ngôi mộ cô độc kia đã không còn có thể hỏi hắn có đau hay không, không còn có thể khuyên hắn trân trọng thân mình, bỗng nhiên nghẹn lại.

Nhớ tới ngày ấy hắn hỏi nàng —— không phải nói, ta là người sạch sẽ nhất khắp thiên hạ sao?

Lúc ấy nàng buột miệng thốt ra phủ nhận, giờ phút này vậy mà làm thế nào cũng nói không nên lời.