Động Xuân Tâm

Chương 69



Cảm nhận được Nguyên Sách thình lình chấn động, kẻ "hành hung" cũng tự mình run lên, hai mắt vì muốn rút cho đủ dũng khí mà nhắm chặt chợt rung động mở ra.

Nhìn thấy đôi môi hơi mỏng trước mắt vì căng thẳng mà mím thành một đường, lại hồi tưởng lại xúc cảm

ướt nóng mới vừa rồi kia, trong chớp mắt, Khương Trĩ Y hậu tri hậu giác mà nóng mặt lên, như làm tặc mà chột dạ lùi ra phía sau một ít.

Trầm mặc, không có ai mở miệng giải thích, một người cũng không mở miệng hỏi chuyện, chỉ có từng người cố tình đè xuống hơi thở đang lặng yên phập phồng.

Khương Trĩ Y ngồi quỳ ở bên cạnh người Nguyên Sách, lặng lẽ nâng mí mắt lên ngắm hắn. Đôi mắt hắn đã bị nàng dùng bàn tay che lại, nhìn không ra cảm xúc, sóng mũi cao thẳng dưới ánh nến lung lay lúc tỏ lúc mờ, nhưng góc cạnh sắc bén như vậy, lại cứ ôn nhu cọ cọ nàng khi mỗi lần hôn nàng......

Tâm thần nhẹ nhàng đong đưa, Khương Trĩ Y lại lần nữa chậm rãi cúi người xuống.

Lọn tóc đen vén sau tai chợt trượt xuống, nàng cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn thêm một cái lên chóp mũi hắn.

Đôi tay Nguyên Sách rũ bên người bỗng dưng nắm chặt thành quyền, cằm hơi hơi nâng lên.

Ánh mắt Khương Trĩ Y lạc xuống, nhìn thấy cằm của hắn căng thẳng như vậy, lại tiến lên, hôn cằm hắn một cái.

Hô hấp của Nguyên Sách dần dần nặng nề hơn, hầu kết lăn lộn trên dưới.

Khương Trĩ Y theo động tác của hắn mà dịch tầm mắt, cúi đầu đánh giá hầu kết của hắn, giống như đang nhìn cái sự vật gì mới lạ.

Mà hắn phảng phất như biết nàng đang nhìn nơi nào, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, lại nuốt một lần.

Khương Trĩ Y tò mò mà chớp chớp mắt, thật cẩn thận nằm sấp xuống, hôn lên hầu kết hắn.

Nguyên Sách rốt cuộc nâng tay lên, chế trụ cổ tay của nàng, xoay người ngồi dậy.

Tiếp theo, liền trời đất quay cuồng điên đảo một phen, Khương Trĩ Y kinh ngạc vừa nhấc đầu, liền thấy hắn đang chống ở phía trên nàng, thân hình cao dài hoàn toàn bao phủ lấy nàng, gom nàng vào dưới bóng hắn, cặp mắt đang nhìn chằm chằm nàng như cuộn lên sóng ngầm mãnh liệt, giống một con sói nhìn thẳng vào con mồi của nó.

"...... Chơi vui không?" Nguyên Sách rũ mi mắt xuống, ấm ách nhẹ giọng hỏi nàng.

Tim Khương Trĩ Y đập đến sắp nhảy lên cổ họng, liếc mắt nhìn bàn tay hắn đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, co rúm lại: "Cũng, cũng được......"

Khương Trĩ Y còn chưa kịp nói tiếp, thì hơi thở nóng bỏng đã ập tới gần, Nguyên Sách đã cúi đầu hôn xuống, giống vận sức chờ phát động đã lâu, quen cửa quen nẻo mà đẩy hai hàm răng của nàng ra, tiến nhanh vào trong.

Đã lâu chưa trải qua chuyện này, cả người Khương Trĩ Y nổi lên một trận rùng mình, chịu không nổi liền né tránh ra sau.

Cánh tay Nguyên Sách đang nắm chặt cổ tay nàng liền buông ra, chuyển thành bóp lấy cằm nàng, bắt được nàng.

Khương Trĩ Y bị bắt mở miệng, chợt tràn ra một tiếng than nhẹ khe khẽ, cảm giác hắn giống như muốn cướp lấy, muốn đem nàng nuốt vào trong bụng vậy, trằn trọc qua lại, ngay cả hơi thở của nàng cũng cướp đoạt đi.

Khương Trĩ Y ngơ ngẩn, bị hôn đến thở không nổi, nâng một cánh tay mềm mại lên đi đẩy vai hắn.

Sắc mặt Khương Trĩ Y ửng hồng, chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mịn, thở hổn hển vài tiếng mới nói nên lời: "Ta vừa rồi không, không, không có dữ dội như vậy...... Chàng là đang hôn người, hay là ăn người vậy......"

Nguyên Sách chớp chớp mắt: "Mọi người có cách của mọi người, khi mới vừa rồi nàng tác loạn ta chưa từng nghi ngờ nàng ăn thịt ta nửa phần."

"Chàng đương nhiên không dám nghi ngờ ta......!" Khương Trĩ Y đúng lý hợp tình mà trừng hắn, "Được bổn quận chúa sủng hạnh, là vinh hạnh......"

"Vậy quận chúa nói thử xem, thích hôn như thế nào?"

Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lập loè dời mắt đi: "Giống —— lần trước vậy là được."

"Lần trước?" Mặt Nguyên Sách lộ vẻ hồi ức lại, "Lần trước là như thế nào, nhờ quận chúa đề điểm, thần không nhớ rõ."

Khương Trĩ Y xoay người lại căm tức nhìn hắn, nhấc một chân đá hắn: "Chuyện đó chàng còn dám không nhớ rõ, vậy đừng hôn nữa!"

"Biết rồi, quận chúa, thần nhẹ một chút." Nguyên Sách rũ mắt xuống, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hồng phấn ẩm ướt của nàng, trấn an vuốt ve khóe môi nàng, cúi đầu lại lần nữa hôn xuống.

*

Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y bị ánh nắng chói chang chiếu cho tỉnh.

Cảm giác trong chăn nóng hừng hực, đặc biệt sau lưng phảng phất như đang đốt cái lò than, Khương Trĩ Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong lòng nghi ngờ lúc này là tháng tư hay là tháng chạp chứ, nghiêng

người duỗi tay ra sau tìm tòi, sờ soạng đến một mảnh ngực ấm áp, liền giật mình một cái tỉnh thần lại.

Xốc chăn lên, vừa cúi đầu liền thấy một cái khuỷu tay đang đặt lên trên eo nàng.

Lại chớp mắt một cái, liền phát hiện Nguyên Sách nằm ở sau lưng nàng, cằm đè lên trên đỉnh đầu nàng, đang lẳng lặng ngủ.

"Ai nha!" Khương Trĩ Y kinh ngạc cảm thán một tiếng, kéo chăn một cái, từ trong lòng ngực hắn lăn long lóc ra ngoài.

Khuỷu tay bị tụt xuống, Nguyên Sách khẽ mở hí mí mắt, nheo mắt lại thấy Khương Trĩ Y cả người lẫn chăn đều đang phân rõ giới hạn với hắn, mặt liền lộ rõ vẻ nghi vấn.

"Không phải đã bảo chàng trước hừng đông phải đi sao?" Khương Trĩ Y chỉ chỉ ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài.

Đêm qua Nguyên Sách muốn ăn vạ ở nơi này qua đêm, nàng nhìn quầng thâm trên mắt hắn, lại nể tình hắn bôn ba suốt một ngày một đêm, liền đáp ứng rồi, nhưng mà bảo hắn trước hừng đông cần phải rời đi.

"Khi thức dậy thì trời đã sáng —— dù sao sáng thế nào cũng đều đã sáng." Nguyên Sách giơ tay xoa xoa cổ.

"Không phải mỗi ngày trời chưa sáng chàng liền đi quân doanh sao?"

"Hay nàng ngẫm lại xem, đêm qua ta ngủ bao lâu."

Đuôi lông mày Khương Trĩ Y run lên.

Cụ thể là bao lâu thì nàng cũng không rõ ràng lắm, nếu chiếu theo canh giờ mà trong lòng nàng cảm nhận được, nàng cảm thấy hắn phảng phất hôn nàng đến nửa đêm......

"Vậy, vậy Kinh Chập cùng Cốc Vũ có phải đã tới, có phải đã trông thấy rồi hay không?"

Nguyên Sách lé mắt liếc nàng: "Trước kia khi nàng làm những chuyện này với ta, có bao giờ tránh né các nàng?"

Khương Trĩ Y bĩu môi: "Hiện giờ sao có thể giống được, ta đang kiên quyết nói chuyện phải về kinh từ hôn với chàng, nếu lật lọng nhanh như vậy ——"

Nghĩ đến Kinh Chập cùng Cốc Vũ trợ giúp nàng nhảy lầu chạy trốn, nghĩ đến Bùi Tử Tống vì nàng vận dụng danh nghĩa Bùi tướng quốc giúp nàng gửi thư khẩn cấp bốn trăm dặm, nghĩ đến Bùi tướng quốc ở ngàn dặm xa xôi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà phải biết chuyện nhi nữ nhà người ta cãi nhau từ hôn, nghĩ đến cữu cữu, nghĩ đến nhân mã cữu cữu phái tới đón nàng, giờ phút này vẫn còn rong ruổi ở trên đường..... Khương Trĩ Y không biết mình phải có bao nhiêu lớp da mặt mới đủ mất.

"Ý của nàng là ——" Nguyên Sách thẳng eo ngồi dậy, nhìn thẳng nàng, "Nàng tính lật lọng?"

Khương Trĩ Y lập tức lắc đầu, lẩm bẩm nói: "...... Ta chưa nói như vậy nha, việc này còn phải suy xét, chàng cứ chờ tin đi."

Nguyên Sách khoanh cánh tay lên, ghé mắt nhìn nàng: "Vậy đêm qua nàng cùng ta cùng chung chăn gối thì tính là cái gì?"

"Cùng chung chăn gối thì như thế nào, người cho Bảo Gia a tỷ thị tẩm nhiều đếm không xuể, cũng không thấy cả đám bọn họ nháo nhào đòi danh phận gì."

...... Cái này phải trách Lý Từ Phong, không có bản lĩnh làm công chúa chuyên tình với hắn ta, còn hại vị hôn thê mình học theo.

Nguyên Sách híp híp mắt: "Được, nếu quận chúa xem ta là ' nhập mạc chi tân ', hôm nay chú ý chút, đừng ra cửa."

(Nhập mạc chi tân - 入幕之宾: Nghĩa gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", người thân mật, là chỉ Nguyên Sách thành "nam sủng" của Khương Trĩ Y)

"Vì sao chứ, chàng lại muốn cản trở ta?"

Nguyên Sách nâng ngón cái lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua môi dưới của nàng: "Chỗ này, sưng rồi."

Đỉnh đầu Khương Trĩ Y tê rần, đầu ngón tay xoa xoa môi mình, hồi tưởng lại đêm qua cả hai hôn đến hôn đi, hôn mãi cho đến khi cả hai đều buồn ngủ, thế nhưng hắn cứ mãi một chút lại một chút mà mổ nàng, liền kinh hoảng nhảy xuống giường, chạy như bay đến trước đài trang điểm soi gương đồng, khóc không ra nước mắt mà đỏ mặt quay đầu lại: "Nguyên, sách ——!"

"Về sau chưa được truyền triệu, chàng không được lên giường ta!"

*

Khương Trĩ Y nào biết môi lại yếu ớt đến như vậy, thấy Nguyên Sách lông tóc vô thương, toàn thân mà lui, hối hận mình công lực không đủ, lần sau nhất định làm hắn cũng xấu xí cho xem.

Nhưng mà trước hết phải cho nàng chút thời gian tĩnh dưỡng tĩnh, lấy lại sĩ khí đã

Qua mấy ngày, từ kinh thành truyền đến tin tức, nghe nói vụ án Tuyên Đức hầu đã có kết quả, với tội ám sát đương triều quận chúa, bị hạch tội hạ ngục, bị phán trảm quyết sau thu.

Sở dĩ Khương Trĩ Y nhận được tin này ngay từ thời khắc đầu tiên là vì cái hôm đó nàng cùng Bùi Tuyết Thanh đi đạp thanh, Nguyên Sách bảo nàng mang theo ước chừng hai mươi binh lính Huyền Sách Quân, phía sau nàng lập tức có cái đuôi dài đến liếc mắt nhìn không đến điểm cuối, hiện giờ Tam Thất liền tới báo tin vui cho mình, nói nàng không cần phải cố kỵ nữa, có thể thoải mái hào phóng ra cửa vui chơi.

Nhưng mà khi Khương Trĩ Y nghe được tin tức này, lại không phải nghĩ đến chuyện vui chơi gì.

Kinh Chập thấy cảm xúc của nàng tựa hồ không tốt lắm, hỏi nàng làm sao vậy, tên ác nhân này đền tội là chưa đáng để vui vẻ mà.

Khương Trĩ Y thở dài: "Chỉ là ta nghĩ, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt, việc này vốn do Chung Bá Dũng cùng Trác Khoan bày kế hại ta té gãy chân, Nguyên Sách mới ra mặt trả thù bọn họ, Tuyên Đức hầu lại ra mặt cho nhi tử phái người tới ám sát ta...... Chung gia bên kia hiện giờ bị phán cả nhà lưu đày, thế nào cũng có một ngày quay trở về, đến lúc đó không biết có phải lại là một hồi tinh phong huyết vũ phiền toái nữa hay không."

Kinh Chập nghi hoặc: "Quận chúa đi theo Thẩm Thiếu tướng quân, chưa nghe nói chuyện của Chung gia sao? Người Chung gia chỉ sợ không về được nữa."

"Vì sao? Án bị sửa sao?"

"Không phải, là nam đinh cả nhà Chung gia đã mất tích trên đường lưu đày, hư hư thực thực hình như là chạy trốn, tội nhân bỏ trốn tuyệt đối không thể trở về."

"Có chuyện như vậy sao?" Khương Trĩ Y sửng sốt, "Hắn không nói cùng ta nha, vậy ngươi làm như thế nào biết được?"

"Nô tỳ tháng giêng đã từ Trịnh huyện hồi phủ, thấy phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trên dưới Hầu phủ đều lan truyền việc này, nói chung người nhà luẩn quẩn trong lòng, vốn dĩ sau khi lưu đày xong nói không chừng có cơ hội Đông Sơn tái khởi, vậy mà lại đi chạy trốn, giờ hiện thân thì chỉ có đường chết thôi."

"Sao mấy người Chung gia lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?" Khương Trĩ Y ngồi ở phía trước cửa sổ, khó hiểu mà nhăn má lại, "Ngươi nói đây là chuyện từ tháng giêng, vậy không phải bọn họ lưu đày ra khỏi kinh không được bao lâu sao?"

"Là không bao lâu, mất tích ngay cái đêm Tết Thượng Nguyên ấy, lúc ấy còn ở vùng phụ cận kinh thành mà, hình như chính xác là ở trong vùng núi non cheo leo thì phải."

"Sao còn lại đi chọn Tết Thượng Nguyên mà ——" Khương Trĩ Y nói đến một nửa liền ngừng lại, sắc mặt hơi đổi.

Tết Thượng Nguyên...... Đó không phải là ngày mà nàng cùng Nguyên Sách xuất phát tới Hà Tây sao?

Nàng vốn định giữ hắn ở lại thành Trường An xem xong hội đèn lồng mới đi, nhưng Nguyên Sách tựa hồ sốt ruột muốn lên đường, nàng liền hiểu ý mà theo hắn đi rồi, đêm đó bọn họ đặt chân đến trạm dịch, ban đêm Nguyên Sách còn đi ra ngoài một chuyến, bảo nàng cùng Bảo Gia a tỷ ăn tết đi......

"Kinh Chập," Khương Trĩ Y khẩn trương nuốt nước miếng, bỗng nhiên có một cái phỏng đoán đáng sợ, "Từ Trường An tới Hà Tây, nếu đi đường quan đạo sẽ đến trạm dịch đầu tiên, từ trạm dịch đó cách vùng núi non cheo leo rất xa, có khả năng nào để trong một đêm mà đi qua đánh lại quay về không?"

Kinh Chập hồi ức lại địa hình trong đầu mình một chút: "Người bình thường hẳn là có chút khó khăn, nhưng nếu như là tay cưỡi ngựa giỏi cưỡi khoái mã hay thậm chí là ngự mã, thì có khả năng nha."

Khương Trĩ Y phồng má, tay chậm rãi bóc lạc lại nắm chặt thành quyền: "Vậy nếu sau đêm đó, người Chung gia tiếp tục đi lưu đày về hướng Bắc, mà ta lại tiếp tục đi về hướng Tây Bắc, vậy sau đó ta còn có cơ hội nào tình cờ gặp được người Chung gia trên đường lưu đày hay không?"

"Phương hướng khác nhau mà, mỗi ngày hai bên đều đi chỉ biết càng xa, rất khó có cơ hội chỉ trong một đêm có thể qua qua lại lại."

"Cho nên, Tết Thượng Nguyên chính là cơ hội cuối cùng......" Khương Trĩ Y xuất thần mà lẩm bẩm, lại hồi tưởng đến chi tiết của thời điểm đó. Sau hôm Tết Thượng Nguyên, khi Nguyên Sách trở về thì trên người tựa hồ có mùi máu tanh, nàng còn hỏi hắn đây là cái mùi gì, hắn nói hắn bắt thỏ hoang cho nàng......

Khương Trĩ Y run lẩy nẩy.

"Quận chúa, có phải ngài có gì nghi ngờ hay không?" Kinh Chập nghe đến đó cũng phản ứng lại.

Không phải nghi ngờ, mà Khương Trĩ Y cơ hồ có thể khẳng định, không có khả năng tồn tại một chuyện trùng hợp đến như vậy.

Nếu Nguyên Sách để ý nàng, nếu không phải bất đắc dĩ, sao có thể không thoả mãn nguyện vọng xem đèn của nàng cơ chứ.

Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy...... Là lo lắng cả nhà Chung gia quay đầu lại trả thù, cho nên mới muốn diệt cỏ diệt tận gốc sao?

Nhưng hắn vẫn không đến mức làm như thế với Trác gia mà.

Khương Trĩ Y xoa xoa thái dương bắt đầu cân nhắc, kỳ thật lúc trước nàng từng lấy làm kỳ quái, vì sao hắn lại chuẩn bị trước chứng cứ phạm tội của Chung gia làm gì? Lúc ấy hắn giải thích là vì cửu mẫu nàng đối với nàng không tốt, nên hắn làm vậy để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hiện giờ nghĩ đến, trước khi hắn đi thư viện vẫn chưa thực sự cùng nàng "Lưỡng tình tương duyệt", chỉ sợ tất cả đều không phải chỉ đơn thuần là vì nàng......

Thậm chí xem ra, cái lý do lúc trước hắn đi thư viện "tìm chút chuyện để làm" cũng thập phần không vững được.

Chẳng lẽ hắn vốn đã nhắm vào Chung Bá Dũng, nhắm vào cả nhà Chung gia mới đi thư viện?

Khương Trĩ Y nhìn Cốc Vũ: "Ngươi có nhớ rõ trước khi Thẩm Thiếu tướng quân đi thư viện, đã từng xảy ra mậ thuẫn gì với người nhà Chung gia hay không? Ta là nói là mâu thuẫn của bản thân hắn cùng Chung gia, không liên quan đến ta."

Cốc Vũ ngẫm nghĩ một chốc, lắc lắc đầu: "Nô tỳ không nhớ rõ có việc này, trước khi Thẩm Thiếu tướng quân đi thư viện, hình như đang bị ngài giục hôn đấy thôi."

"......"

"Không nhớ rõ thì nói không nhớ rõ, nói thêm mấy thứ vô dụng làm gì." Khương Trĩ Y liếc nàng ta một ánh mắt sắc như dao, nhưng mà lời này thật ra cũng gợi nhớ một ít chuyện, "...... Có khi nào là do ta giục hôn hắn, nên mới kiếm cớ lờ ta mấy ngày?"

"Cũng không phải cố ý lờ ngài, Thẩm Thiếu tướng quân lúc ấy đang bôn ba thỉnh danh y, trị cho phó tướng đã thành ' hoạt tử nhân ' của ngài ấy đấy thôi, ngài sau đó không phải còn thỉnh Hoàng lão tiên sinh đi giúp hắn xem bệnh sao?"

Khương Trĩ Y nhăn mày lại.

Đúng rồi, đúng là có một chuyện như vậy, nhưng cái chuyện này lúc ấy nghe thấy hợp tình hợp lý, hiện giờ nghe tới lại thấy trăm ngàn chỗ hở.

Bên cạnh Nguyên Sách có một y tiên diệu thủ hồi xuân như Lý Từ Phong vậy, vì sao còn cần bôn ba thỉnh danh y?

Nếu vì Lý Từ Phong bó tay không còn biện pháp nên mới đi tìm cơ duyên khác, như vậy nếu ngay cả Lý Từ Phong đều không trị được, thì Hoàng lão tiên sinh do nàng thỉnh tới vì sao mới bắt mạch liền nói có thể trị được, còn kê phương thuốc ngay tại chỗ?

Sau đó nàng có hỏi Nguyên Sách, phương thuốc của Hoàng lão tiên sinh dùng thấy như thế nào, Nguyên Sách còn nói bệnh tình Cao Thạch đã có chuyển biến tốt đẹp, nên đã dời hắn ra khỏi phủ đệ, cho hắn đi quân doanh dưỡng thương.

Lại sau này Nguyên Sách không nói đến nữa, nàng cũng đã quên, không quan tâm việc này.

Trước mắt quay đầu nhìn lại —— Lý Từ Phong dựa vào chuyện bắt mạch liền có thể phát hiện trong cơ thể nàng bị ứ máu, Hoàng lão tiên sinh thì từ đầu tới đuôi hồn nhiên không biết, hai người rõ ràng cao thấp thế nào nhìn cũng thấy rõ, việc này thật sự rất đáng ngờ.

Khương Trĩ Y đang nghĩ mãi không thông, vừa vặn thấy Tam Thất đi ngang qua phía trước cửa sổ, liền gọi hắn tiến lên đây: "Tam Thất, trong Huyền Sách Quân các ngươi có một phó tướng tên là Cao Thạch, ngươi hẳn là biết đúng không?"

Ánh mắt Tam Thất hơi hơi loé lên: "Dạ, tiểu nhân biết."

"Trước đây hắn từng đối chiến với người Bắc Yết, bị trọng thương, sau đó ở kinh thành dưỡng thương, chuyến này không cùng các ngươi về Hà Tây luôn sao? Ta hình như chưa từng thấy hắn."

Tam Thất cúi đầu: "Việc này là thiếu tướng quân xử lý, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, hay là quận chúa chờ thiếu tướng quân trở về rồi hỏi hắn đi......"

Khương Trĩ Y như suy tư gì mà gật gật đầu, à một tiếng.

*

Hai khắc sau, trong đại doanh Huyền Sách, Mục Tân Hồng đứng ở trước thư án: "Thiếu tướng quân, Tam Thất truyền tin đến nói như vậy, đang êm đẹp bỗng nhiên quận chúa lại hỏi thăm Cao Thạch, hẳn là không phải đột nhiên nhớ ra. quan tâm một chút...... Có phải ngài ấy đang hoài nghi cái gì hay không?"

Nguyên Sách nhíu mày không nói gì.

Mục Tân Hồng còn đang cân nhắc, nghĩ nếu quận chúa biết thiếu tướng quân vẫn còn có việc gạt nàng ——

Nguyên Sách đã hất mắt mở miệng: "Lần trước ngươi nói, khi phu nhân ngươi gây gổ với ngươi, ngươi sẽ chuẩn bị cái gì?"

Mục Tân Hồng đưa tay chỉ đầu gối, đáp trôi chảy: "Bao đầu gối để tiện quỳ xuống."