Động Xuân Tâm

Chương 77



Nhìn một màn hoang đường trước mặt, trong đầu Khương Trĩ Y liền ong ong lên một hồi, không thể nhịn được nữa, liền cưỡng chế hai người đang một câu đi một câu về kia —— bảo tất cả ba người đều ngậm miệng lại đi, sau đó xoè tay ra, đòi quyển sổ con trích lời trong tay Tam Thất.

Mặt Tam Thất lộ vẻ do dự, nhưng dưới uy áp của Khương Trĩ Y, vẫn gấp sổ con lại, cúi đầu giơ hai tay trình lên.

Trơ mắt nhìn Khương Trĩ Y nhận quyển sổ rồi đi về hướng hậu viện, Bùi Tử Tống vì cùng đường cũng đi theo sau, trong lòng Tam Thất cũng đang hướng Nguyên Sách nói lời tự khiểm: "Là ngài tự mình nói, lệnh của quận chúa cũng giống như lệnh của ngài, ai trái lệnh phải bị xử theo quân pháp, thiếu phu nhân bảo tiểu nhân câm miệng, tiểu nhân chỉ có thể câm miệng thôi......"

Nói xong liền tự mình gật gật đầu, cảm thấy không sai, gãi ót đi ra bên ngoài điểm binh.

Bên kia, trên đường về hậu viện, Khương Trĩ Y phát hiện trong tay Bùi Tử Tống có xách mấy gói thuốc, vừa hỏi mới biết, huynh muội Bùi gia đã dừng lại ở Hạnh Dương Thành này nhiều ngày, nghe nói lưu dân từ nơi phát sinh nạn đói từng đám dũng mãnh tràn vào trong thành, liền muốn góp chút sức lực mà lên phố bố thí cháo, Bùi Tuyết Thanh lược thông y thuật, giúp đỡ y quán địa phương khám rất nhiều lưu dân bị sốt cao đột ngột, mấy ngày trôi qua, chính mình cũng lao lực mà ngã bệnh.

Hoá ra mới vừa rồi khi Khương Trĩ Y ở trong phòng nằm nghỉ, thì Bùi Tuyết Thanh liền nằm ngay tây sương phòng đối diện nàng.

Chút mệt mỏi còn sót lại do cảm nắng của Khương Trĩ Y cũng không đáng là gì, nghe nói Bùi Tuyết Thanh sốt cao chưa lùi, vội dẫn theo Phùng Quân Y đi thăm nàng ấy.

Phùng Túc là học đồ đắc lực nhất của Lý Từ Phong, sau khi bắt mạch cho Bùi Tuyết Thanh, xem qua những phương thuốc nàng ấy đang dùng, nói không có vấn đề gì, chính là mệt nhọc lại thêm bị nóng bức quá độ mới ngã bệnh, dùng thuốc dần dần sẽ chậm rãi hạ sốt.

Khương Trĩ Y yên tâm, thấy Bùi Tuyết Thanh nặng nề ngủ, liền không quấy rầy nữa, lui ra gian ngoài, hỏi Bùi Tử Tống chuyện lúc trước tao ngộ loạn lưu dân là như thế nào.

Bùi Tử Tống vốn định đưa nàng ra khỏi sương phòng, tay duỗi ra dẫn đường do dự mà hơi ngừng lại.

Thấy hắn phảng phất thật sự không dám nói cùng mấy câu, Khương Trĩ Y hướng về Tây Bắc hất hất cằm: "Ngươi không cần quản hắn, khi hắn viết mấy lời vui đùa như vậy cũng không biết hoạ nắng nóng hiện tại sẽ kéo đến, nếu có biết thì hiện giờ chúng ta cùng là người lưu lạc thiên nhai, hắn còn ước gì ta cùng các ngươi chiếu cố lẫn nhau chút, ta hỏi ngươi chuyện lưu dân, cũng là muốn tính toán chút cho hành trình phía trước."

"Là Tử Tống hẹp hòi." Bùi Tử Tống xấu hổ mà đỏ lỗ tai, thỉnh nàng ngồi xuống ghế dành cho khách, cùng nàng nói đến chuyện mấy ngày trước, "Ngày ấy chúng ta trên đường đi gặp một đám lưu dân xin đồ ăn, thấy bọn họ đói đến chỉ còn da bọc xương, mặt cũng phơi đen đến tróc da, thật sự đáng thương, liền đem lương khô và nước trong xe ngựa chia ra cho bọn họ, không nghĩ tới xe đi không bao xa, lại tới một đám lưu dân, chúng ta ngoại trừ chút nước và lương khô dự trữ lại đủ phần mình dùng đã không còn gì khác, nên không thể lấy ra thêm cái gì cứu tế. Nhưng đám lưu dân này rất hung ác, vây lấy xe ngựa muốn động thủ cướp đoạt, may mắn Ngụy trường sử vừa vặn dẫn người tuần kinh ở gần đó, mới cứu được chúng ta, nói cho chúng ta biết, gặp phải loại tình hình như thế này không được tuỳ tiện cho đồ ăn, nếu không thì trong có vẻ là cứu người, kỳ thật sẽ tạo cho mình mối hoạ nhầm lớn hơn nữa, không khéo còn bù cả mạng mình vào."

Khương Trĩ Y gật gật đầu, Chu thứ sử kia có vẻ là người nịnh nọt, Ngụy trường sử nhưng thật lại là người thật tình hơn nhỉ.

Phỏng chừng là do một đường này của nàng đều được Huyền Sách Quân hộ tống, lưu dân từ xa xa thấy quân đội liền sợ, chưa từng tiến lên xin đồ ăn, nếu không nàng tất nhiên cũng sẽ làm giống như huynh muội Bùi gia không có kinh nghiệm.

"Lưu dân nhiều như vậy, triều đình đều mặc kệ sao?" Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày.

"Năm nay ngay cả phía Bắc đều nóng không chịu nổi, phía Nam thì thôi, càng nóng đến dữ dội, mà oi bức năm nay đến sớm hơn năm ngoái. Ta cũng là mấy ngày trước mới biết được, tình hình hạn hán lần này kỳ thật từ tháng ba đã có dấu hiệu, tháng tư liền bắt đầu rồi, đến cuối tháng 5, ba châu ở phía Nam liền ba tháng liên tục không mưa một giọt, không có thu hoạch, xảy ra nạn đói, nhưng quan lại nên dưới vẫn luôn nhịn lại, giấu không báo tình hình thực tế, nên đến giữa tháng sáu triều đình mới biết được chuyện này."

"Ngay cả triều đình cũng phải đến giữa tháng sáu mới được tin......" Khó trách khi tháng tư, tháng năm, Hà Tây lại càng xa xôi cách trở như vậy, một chút tiếng gió cũng không có. Nếu không lúc tháng 5 nàng đi được nửa đường có lẽ đã bị Nguyên Sách đón trở về. Hiện giờ hành trình đã đi qua bảy toà thành, đã là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Mày Bùi Tử Tống nhíu chặt mà lắc lắc đầu: "Càng làm cho ta lo lắng chính là, mấy ngày trước ta dò hỏi rất nhiều lưu dân tới từ phía Nam, phát hiện tình hình thực tế nạn đói rất có thể còn nghiêm trọng hơn triều đình đang biết rất nhiều. Nghe nói ba châu ở phía Nam hiện tại đã là đất cằn ngàn dặm, xác chết đói nằm khắp nơi, hiện giờ lưu dân còn xao động không ngừng, cứ tiếp tục như vậy, thiên tai chưa bình, nhân họa đã bắt đầu...... Ngày hôm trước ta đã gửi một phong thư tay nói tỉ mỉ việc này với gia phụ, hy vọng nó tới kịp để ngăn cản tình thế chuyển biến xấu hơn."

Mặc kệ là Trường An hay là Hà Tây, tin tức đều không thể nào linh thông bằng nạn dân vừa mới ở trên thực địa, Bùi Tử Tống niên thiếu đã đăng đệ, học thức hơn người, một khi hắn đã phán đoán như vậy, thuyết minh thật sự có khả năng bùng nổ loạn dân.

Khương Trĩ Y vốn chỉ lo lắng cho bản thân phải lưu lại thêm mấy ngày, trì hoãn thêm chút mới có thể nhìn thấy cữu cữu, nay nghe Bùi Tử Tống nói như vậy, trái tim liền vọt lên tới cổ.

Bùi tử Tống vội vàng trấn an: "Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, Hạnh Dương Thành gần đây mở kho lúa, tiếp tế lưu dân, lưu dân tiến vào thành trong lòng cũng có biết ơn, nên địa phương chúng ta đang ở cũng không đến mức bùng nổ loạn dân đâu."

Khương Trĩ Y gật gật đầu, như suy tư gì mà nghĩ nghĩ: "Bùi Tử Tống, ta hỏi ngươi một vấn đề hơi nhạy cảm một chút, nếu ngươi thấy không tiện, không cần đáp lại."

"Tình hình tai nạn kéo dài thành thế này, nói vậy Hoàng bá bá đã nổi trận lôi đình, không ít quan lại đều phải bị bãi miễn, nếu ngươi đã hỏi thăm nhiều chuyện như vậy, chắc cũng biết chuyện cứu tế lần này có liên luỵ đến hoàng tử nào hay không?" Thấy Bùi Tử Tống quả thực ngoài ý muốn mà sửng sốt, Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng, lòng vòng nói, "Ngươi cũng biết, ta cùng Tứ điện hạ khi còn nhỏ là bạn cũ, không biết việc này có quan hệ gì cùng hắn hay không......?"

Thì ra là thế, vậy mà Thẩm Nguyên Sách không đi cùng Tứ điện hạ tranh phong, còn cứ mãi tóm lấy hắn làm cái gì chứ?

À, nghĩ ra rồi, bởi vì Tứ điện hạ đã thành hôn......

Ý niệm của Bùi Tử Tống trong đáy lòng vừa chuyển, vội nghiêm túc đáp: "Chuyện này cũng không có gì không thể nói, theo ta biết, ban đầu quan viên phụ trách lần cứu tế này là bên phía Thái Tử điện hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Tử điện hạ chỉ sợ xác thật chịu liên lụy không ít, Tứ điện hạ không có việc gì, ngược lại còn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp nhận công việc cứu tế."

"Vậy là tốt rồi!" Khương Trĩ Y cười, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn thấy bất an.

Thái Tử xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý thuyết Nhị hoàng tử khẳng định sẽ thừa cơ mà lên, đại triển mũi nhọn, tiến cử quan viên phe cánh của mình, hoặc là tự xin tiếp nhận công việc cứu tế, nhưng cuối cùng chuyện này lại giao cho Tứ hoàng tử.

Xem ra Hoàng bá bá đối với Nhị hoàng tử cùng thế lực Hà Đông phía sau hắn đã phòng bị tới cực điểm.

Khương Trĩ Y nhớ tới đêm trước khi rời khỏi thành Cô Tang, nàng cùng Nguyên Sách hỏi thế cục trong triều, Nguyên Sách nói, hiện giờ triều đình cùng Hà Đông chỉ kém một tầng giấy cửa sổ liền muốn công nhiên giương cung bạt kiếm, cuối năm nay, tiết độ sứ Hà Đông chưa chắc sẽ còn vào kinh.

Nếu Phạm Đức Niên không vào kinh, mặc kệ là triều đình phát binh giáng tội trước, hay là Hà Đông động thủ trước, hai bên khai chiến đều không xa.

Lúc ấy Khương Trĩ Y nghe xong còn suy nghĩ, vậy nếu như có chiến sự cũng phải đến cuối năm, mà cuối năm thì Nguyên Sách vào kinh, đến lúc đó bọn họ ở bên nhau, cái gì cũng không sợ.

Nhưng hôm nay bất thình lình thiên tai xảy ra, cũng không biết sự tình có phát sinh biến số gì hay không......

Muốn biết tin tức trực tiếp, còn phải mau chóng trở lại Trường An.

Chu Phùng Nguyên cung kính đứng ở một bên, kinh ngạc mà nhìn quý nhân ngồi phía trên chính toạ: "Quận chúa mới nghỉ ngơi một đêm, hôm này liền muốn tiếp tục lên đường? Là do hàn xá của hạ quan đây có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn sao?"

Khương Trĩ Y lười ứng phó với mấy câu nịnh nọt xã giao như thế này, chỉ giơ tay ấn ấn thái dương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Kinh Chập đứng phía sau mở miệng thay nàng, cười nói: "Quận chúa hỏi cái gì, Chu thứ sử cứ đáp cái đó là được. Ngài chỉ cần nói cho quận chúa, trước mắt con đường quan đạo từ Hạnh Châu đi về hướng Trường An có lưu dân rải rác hay không, nếu có, làm phiền chu thứ sử chọn chút nhân thủ, mở đường giúp quận chúa."

Chu Phùng Nguyên biết mình lắm miệng, sắc mặt tái mét, rùng mình: "Dạ, hạ quan hiểu rõ, hạ quan liền đi an bài."

Kinh Chập mỉm cười gật đầu: "Quận chúa trở lại Trường An, nhất định sẽ không quên công lao của Chu thứ sử."

"Đừng nói vậy, có thể vì quận chúa cống hiến sức lực, là phúc phần hạ quan phải tu đến ba đời mới có được!"

Chu Phùng Nguyên cười tủm tỉm đang muốn lui ra, phía sau chợt vang lên một trận tiếng bước chân vội vã: "Đại nhân, đã xảy ra chuyện!"

Khương Trĩ Y nheo mắt, thấy đó là vị phó thủ Nguỵ Tịch hôm qua đi theo Chu Phùng Nguyên kia.

Khoé mắt Chu Phùng Nguyên giật giật một chút, liền đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Tịch: "Chuyện gì kinh hoảng vậy? Đừng quấy nhiễu quận chúa!"

Ngụy tịch vội vàng cúi đầu, hành lễ với Khương Trĩ Y: "Không biết quận chúa ở đây, là hạ quan thất nghi, xin quận chúa thứ tội."

Khương Trĩ Y nhăn mày lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Tịch đưa mắt nhìn về phía Chu Phùng Nguyên xin chỉ thị.

Khương Trĩ Y rướn mi lên: "Bổn quận chúa đang hỏi ngươi, ngươi nhìn ai vậy?"

Ngụy Tịch vội vàng chắp tay đáp: "Hồi quận chúa, huyện Bành vùng có lưu dân ở phía Đông Hạnh Châu đang có lưu dân nổi loạn, động tĩnh không nhỏ, huyện nha địa phương ứng phó không được, thỉnh đại nhân phái binh chi viện."

"Ai da," Chu Phùng Nguyên cả kinh, "Đó đúng là đường mà quận chúa về Trường An phải đi ngang qua rồi, quận chúa, trước mắt vẫn nên ở lại Hạnh Dương Thành cho an toàn hơn!"

Khương Trĩ Y đau đầu đến đỡ đỡ trán. Cũng không phải vấn đề về an toàn, bên người nàng có một trăm Huyền Sách Quân, là tinh nhuệ trung tinh nhuệ, cho dù đối mặt với kỵ binh Bắc Yết hung hãn cũng đều lấy được tư thế lấy một chọi mười, ứng đối loạn dân tất nhiên không sao cả.

Nhưng hôm nay mâu thuẫn của lưu dân cùng triều đình đã kịch liệt đến như vậy, Huyền Sách Quân không nên động thủ với lưu dân ở thời điểm mấu chốt thế này, cho dù là vì bảo hộ nàng, đến lúc đó đao kiếm không có mắt, vạn nhất phòng vệ quá độ, dẫn đến càng nhiều dân oán, bị người có tâm chỉ trích, vậy vũng nước đục vốn không có quan hệ gì với Hà Tây này có thể bị hắt lên trên người Nguyên Sách.

Khương Trĩ Y thở dài một hơi: "Đợt náo động này nhanh nhất đến khi nào mới có thể bình ổn?"

"Chỉ sợ nhanh nhất cũng phải tối nay hoặc sáng mai."

"Ta chờ tin của Chu thứ sử." Khương Trĩ Y cho Chu Phùng Nguyên một ánh mắt thúc giục, đứng dậy đi ra khỏi chính đường.

Lúc chạng vạng, Khương Trĩ Y ngồi bên giường ở tây sương phòng, quan sát đến sắc mặt Bùi Tuyết Thanh đang nằm trên giường.

Thấy Bùi Tuyết Thanh mặt ửng đỏ nhíu nhíu mày, đã qua một ngày rồi, thế nhưng còn chưa hạ sốt, hơn nữa ngủ đến càng mê mệt.

Chứng cảm nắng của Khương Trĩ Y đã hết, chỉ còn chút bệnh trạng mệt mỏi, nhưng tình huống Bùi Tuyết Thanh lại rất không lạc quan.

Từ đêm qua đến hôm nay, Phùng Túc đã bắt mạch cho Bùi Tuyết Thanh ba lần, nói trong lúc hôn mê nàng ấy vẫn nói mớ không ngừng, nỗi lòng hỗn loạn, vẫn luôn sốt mãi không hạ, trầm mê trong giấc mộng không tỉnh dậy, có thể trong đó còn có tâm bệnh. Tác động cuar y sư chỉ là từ bên ngoài, sợ rằng không làm nên chuyện gì.

Khương Trĩ Y hỏi thăm Bùi Tử Tống, mới biết khi tháng giêng còn ở Trường An, bệnh tình của Bùi Tuyết Thanh cũng là như vậy.

Bùi Tử Tống nói, sau khi Bùi Tuyết Thanh đến Hà Tây giải toả nỗi lòng xong thì đích xác tầm nhìn rộng rãi hơn không ít, nhưng từ khi rời khỏi Cô Tang, càng lúc càng cách Hà Tây càng xa, không biết bắt đầu từ ngày nào, nàng ấy lại thường xuyên một mình phát ngốc ra, hiện giờ vừa vặn gặp phải mệt nhọc và phong hàn nhập thể, nên bệnh liền tới như núi đổ.

Mắt thấy Bùi Tuyết Thanh không hề có chuyển biến tốt đẹp, tin tức bình loạn của Chu thứ sử cũng chậm chạp chưa tới, cả ngày hôm nay, Khương Trĩ Y chờ đợi đến nôn nóng không thôi, trong lòng tổng ẩn ẩn sợ hãi có việc gì đó sắp phát sinh.

Trong chuyến đi này, vì muốn giản lược đội ngũ để tăng tốc độ đi đường, nên thị nữ bên người nàng chỉ mang theo mỗi Kinh Chập, hiện tại Kinh Chập đã bị nàng phái đi tiền viện nhìn chằm chằm xem có tin tức gì không, trước mắt cũng không có ai an ủi nàng, chỉ có thể tự mình an ủi chính mình.

Khương Trĩ Y xem xét cái khăn ướt trên trán Bùi Tuyết Thanh, đang muốn bảo tỳ nữ nàng ấy lại đây đổi cái mới, đột nhiên nghe thấy cửa phòng bị gõ vang vội vàng, không đợi nàng nói một tiếng vào đi, thì cánh cửa liền bị đẩy ra một phen.

Kinh Chập luôn luôn ổn trọng nhất giờ đây thở hồng hộc chạy vào, kinh hoảng thất thố chưa từng có.

Trong lòng Khương Trĩ Y căng thẳng, bỗng nhiên đứng dậy: "Phát sinh chuyện gì?"

"Quận chúa, Bùi công tử tìm hiểu tình hình nạn dân bên ngoài, lại nghe được từ miệng một đám lưu dân mới tới một sự kiện, từ hai ngày trước, bên bến sông cạn ở phía Nam đột nhiên lộ ra một hòn đá, trên tảng đá có viết mấy chữ ——"

"...... Là chữ gì?"

Kinh Chập hít sâu một hơi: "Thiên nhan nộ, Hưng Võ xuống, đại hạn đến, Trọng Hoàng ra."

Khương Trĩ Y ngơ ngác nghe từng chữ một trong lời này, giơ tay nắm chặt lấy trụ giường.

Hưng Võ, là niên hiệu của Hoàng bá bá.

Trọng hoàng, là Nhị hoàng tử.

Hà Đông cùng Nhị hoàng tử...... Muốn làm phản.

Trái tim Khương Trĩ Y đập đến không hít thở nổi, có trong nháy mắt đại não trống rỗng, một chớp mắt qua đi, lập tức mở miệng: "Mau, mau bảo Tam Thất dùng chim ưng của Huyền Sách Quân, bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin này đi Hà Tây, nói cho Nguyên Sách."

Khương Trĩ Y bổ sung: "Còn có kinh thành ——"

Kinh Chập quay đầu: "Quận chúa yên tâm, Hà Tây bên kia có lẽ sẽ nhận được tin tức trễ chút, nhưng kinh thành hiện giờ cũng có lưu dân, phỏng chừng đã biết rồi, Bùi công tử cũng đem việc này báo cho Chu thứ sử, bảo hắn lập tức phái người đi thông tri các châu lân cận."

Đợi khi Kinh Chập đi rồi, Khương Trĩ Y vẫn còn đang cố gắng bình tĩnh lại, sau khi dặn dò tỳ nữ chăm sóc tốt cho Bùi Tuyết Thanh xong, ra khỏi tây sương phòng, đi về phía quan nha ở tiền viện.

Nơi tiền viện người đến kẻ đi, mấy binh lính thông tin mang theo tin gì có có dấu ấn thứ sử chạy như bay ra khỏi phủ thứ sử, xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về các phương hướng khác nhau.

Chính đường, Bùi Tử Tống đang đi qua qua lại lại, tựa như còn cân nhắc xem còn sót chuyện gì chưa dặn dò hay không.

Khương Trĩ Y đi lên phía trước, vội vàng hỏi: "Hiện tại tình hình ở kinh thành như thế nào rồi?"

Bùi Tử Tống dừng bước lại, sắc mặt ngưng trọng: "Ta truyền tin về trong nhà không thấy có hồi đáp, ta lo lắng, khi chúng ta được đến tin tức, kinh thành có thể đã ——"

Bùi Tử Tống không nói tiếp, Khương Trĩ Y cũng đã hiểu.

Chu Phùng Nguyên thấy Khương Trĩ Y, bước nhanh qua chào đón: "Quận chúa, may mắn ngài chần chừ chưa đi, hiện tại Hạnh Dương Thành có thể nói là còn an toàn hơn so với kinh thành, ngài cứ an tâm ở nơi này đi!"

Sắc mặt Bùi Tử Tống lại không được "an tâm" như Chu Phùng Nguyên vậy, lắc lắc đầu nói: "Chu thứ sử, xem tình hình trước mắt, nếu kinh thành thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ Hạnh Châu cũng khó có thể may mắn tránh thoát."

Giữa mày Chu Phùng Nguyên nhảy dựng: "Ý Bùi công tử là ——"

Ý là, nếu kinh thành xảy ra chuyện, cứu binh lớn nhất chính là Hà Tây. Mà Hạnh Châu nằm trên tuyến đường nhất định phải đi qua từ Hà Tây đến Trường An, thì không chỉ mỗi Hạnh Châu, mà tất cả các châu lân cận khu vực này, đều là vùng giao tranh với Hà Đông.

Sắc trời tối sầm đi từng chút một, ở chính đường đã bắt đầu lên đèn.

Đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đang chờ đợi tin tức, chờ đợi tin rằng Trường An đã trấn áp phản loạn, Nhị hoàng tử đã bị bắt.

Giờ Tuất, một tiếng ghìm ngựa "vu" một phát vang lên, đánh vỡ mảnh tĩnh mịch bên trong phủ thứ sử.

Một người lính thông tin vừa lăn vừa bò xuống ngựa, chạy thẳng vào bên trong phủ thứ sử: "Báo ——!"

Mọi người đồng thời ngồi thẳng người lên.

"Đại quân Hà Đông đang tiến đến gần, hơn một vạn binh mã đang đi về phía Hạnh Dương Thành!"