Động Xuân Tâm

Chương 80



Trên đường về quan nha, Khương Trĩ Y nghe Bùi Tử Tống kể chuyện khi mới vừa rồi mang binh đi tìm Chu thứ sử, thuận đường cũng hỏi thăm tình huống với những quan lại đồng hành.

Hoá ra Chu Phùng Nguyên từ năm trước mới đến Hạnh Châu nhậm chức thứ sử, thứ sử tiền nhiệm của Hạnh Châu vốn phạm tội lén lút dưỡng phỉ, có hiềm nghi làm phản nên bị vấn tội bãi miễn chức tước, Ngụy Tịch vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội lên chức, kết quả Chu Phùng Nguyên ở đâu chợt chen ngang, lại là một người không thích uỷ quyền cho người khác, liền làm cho một phó lãnh đạo như hắn đây dần dần hữu danh vô thật, cho nên hắn đã sớm sinh tâm bất mãn, đại khái là vì như vậy, mới để người Hà Đông lợi dụng, thu mua người.

Nhớ tới tử trạng của Chu Phùng Nguyên cùng thê nhi, Khương Trĩ Y nhắm mắt, bảo người mang ba thi thể đi liệm, sau đó an táng cẩn thận.

Tới quan nha, Khương Trĩ Y được Kinh Chập đỡ xuống xe ngựa, còn chưa kịp thay váy áo còn dính mâu, liền nghe nói Tào Tư Mã chờ ở chính đường có việc xin chỉ thị, liền cùng Bùi Tử Tống vội vàng đi tới chính đường.

Trong đường, nam từ chừng hơn ba mươi tuổi nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, vừa muốn tiến lên, liếc mắt một cái thấy Khương Trĩ Y, sửng sốt đối mặt với nàng, đờ đẫn đứng ngay tại chỗ.

Khương Trĩ Y cũng sửng sốt theo, nhìn thấy ánh nhìn đăm đăm của người đối diện, liền nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tử Tống bên cạnh.

Bùi Tử Tống tiến lên một bước, che ở trước người Khương Trĩ Y: "Tào Tư Mã có chuyện gì xin chỉ thị?"

Tào Trầm bên kia bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đi lên trước gật đầu chắp tay: "Hạ quan Tào Trầm, bái kiến quận chúa, Bùi công tử, kho lúa bên kia chỉ cứu được một phần mười lương thảo, hạ quan cho rằng việc cấp bách là phải tìm kiếm tiếp tế. Cho nên tiến đến đây xin chỉ thị quận chúa, chờ khi trời sáng, có thể trưng thu vật tư của bá tánh trong thành hay không, ngoại trừ đồ ăn, còn có những vũ khí bằng sắt, nông cụ hay dụng cụ cắt gọt này nọ, còn có vôi, dầu thắp, hay là cả nước vàng hạ quan đang muốn vận dụng."

Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống có thể bắt được mật thám, chấn quân tâm, nhưng đến khi đụng phải vấn đề cụ thể vẫn nên dựa vào quan lại địa phương, những lời như Tào Trầm vừa nói lúc này, bọn họ vẫn còn chưa nghĩ ra.

Nghe thấy hai chữ "nước vàng" quen thuộc này, Khương Trĩ Y hơi một hoảng thần, nhớ tới một tràng tập trận công- thủ thành đã xem qua ở đại danh Huyền Sách vào tháng tư.

Lần đó sau khi quan sát, nàng từng hỏi thêm Nguyên Sách, hoá ra cái gọi là nước vàng này nếu như dùng mấy nguyên liệu vàng, bạc, đồng, thiết để luyện, thì lực sát thương càng mạnh, nhưng mấy thứ này lại quá quý trọng, không dễ kiếm, cho nên thông thường vẫn lấy phân nước rẻ tiền dế kiếm mà dùng.

"Tào Tư Mã thân là tư mã một châu, hiện giờ tuy hơi có đường đột tạm thời làm thứ sử, nhưng những việc này ngươi cứ thả tay mà làm." Bùi Tử Tống thay Khương Trĩ Y đáp.

Khương Trĩ Y đứng sau Bùi Tử Tống bổ sung: "Ta nghe nói nếu nước vàng này có thể bỏ thêm vàng bạc đồng thiết vào tôi luyện, thì uy lực sẽ lớn hơn nữa, ta có mang theo mấy thứ bằng vàng bạc tuỳ thân, trong chốc lát sẽ cho người đưa đi quân doanh. Còn nữa, trong thành hẳn là cũng có phú hộ, có thể trưng thu chỗ bọn họ một ít luôn hay không?"

Tào Trầm kinh ngạc nâng mắt lên, giống như ngoài ý muốn vì nàng vậy mà lại biết mấy điều đó, vội nói: "Trong thành xác thật có phú hộ, nhưng nếu trưng thu đồ đạc như vàng bạc của bọn họ chỉ sợ sẽ bị trở ngại, rốt cuộc đó cũng là vật phòng thân, lỡ như trưng thu không thành, ngược lại sẽ khiến cho dân loạn......"

Khương Trĩ Y xua xua tay: "Chuyện này không cần lo lắng, ta sẽ cho người soạn ra giấy nợ, ấn ngọc ấn của ta vào, phàm là người quyên đồ vật quý trọng, sẽ ghi lại số lượng và giá trị kỹ càng, hôm nay họ lấy ra bao nhiêu, thì sau trận chiến ta sẽ trả lại gấp đôi, bổn quận chúa cái khác không nói, tiền là đúng là không có chỗ tiêu!"

"Được quận chúa khẳng khái giúp tiền, việc này nhất định sẽ thành, hạ quan liền đi an bài." Tào Trầm chắp tay cáo lui.

Chờ Tào Trầm đi ra khỏi chính đường, Khương Trĩ Y hỏi Bùi Tử Tống: "Ngươi xem vị Tào Tư Mã này có thể dựa vào hay không?"

Bùi Tử Tống hồi tưởng lại, nói: "Người này hành sự lão luyện, thập phần kín đáo cẩn thận, tối nay ngay sau khi tin Chu thứ sử bị mất tích lộ ra, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn xác nhận xem ấn thứ sử có bị mất đi hay không. Khi biết được kho lúa bị thiêu, phản ứng đầu tiên của hắn lại là phái người đi xem xét xem kho quân giới có xảy ra vấn đề hay không, nghe nói sau khi thứ sử tiền nhiệm bị bãi miễn, sơn phỉ địa phương cũng là nhờ hắn dốc hết sức quét sạch, chẳng qua hắn chỉ làm, chưa từng kể công, nên đến bên ngoài thì chiến tích cùng công lao đều là của Chu thứ sử...... Tóm lại, trước mắt xem ra, hẳn là người đáng tin cậy, nhưng mà......"

Trải qua chuyện của Ngụy Tịch, Bùi Tử Tống cùng Khương Trĩ Y đều có chút thần hồn nát thần tính, rốt cuộc ngay từ đầu, bọn họ cũng cảm thấy Ngụy Tịch thoạt nhìn là người đáng tin cậy đấy thôi.

Bùi Tử Tống rũ mắt nhìn Khương Trĩ Y: "Ánh mắt của vị Tào Tư Mã này nhìn quận chúa thật cổ quái, vẫn nên để ta đi giao tiếp đi, hiện giờ thứ sử trường sử đều không còn nữa, từ đây thỉnh quận chúa liền tọa trấn quan nha, ta đi theo Tào Tư Mã đi ra bên ngoài, chuyện có thể làm đều đã làm, quận chúa cứ cố ngủ một giấc đi."

Nghe thấy ba chữ "Ngủ một giấc" này, thì mệt mỏi đè ép suốt một đêm chợt như thủy triều trào lên khắp người, ý chí chống cự của Khương Trĩ Y sụp xuống xuống, híp mắt hơi gật gật đầu.

Kéo đôi chân nặng nề trầm trọng trở lại hậu viện, Khương Trĩ Y được Kinh Chập hầu hạ thay ra một thân váy dính máu đầm đìa, đi đến trước bồn rửa tay.

Mặt nhìn mặt nước trong vắt thuần khiết trong bồn lại dường như nhìn thấy bồn máu đặc sệt, còn có một cái đầu đang nổi lềnh bềnh phía trên.

Khương Trĩ Y giật mình một cái rụt tay lại, vội vàng lui ra phía sau, thở phì phò nhìn thẳng bồn nước kia.

Hình ảnh đỏ tươi trước mắt biến mất không còn, rõ ràng chỉ là một cái bồn chứa nước tầm thường.

Khương Trĩ Y rung rung lông mi, lắc đầu ý bảo không có việc gì: "Chỉ là có hơi ——" lời còn chưa dứt liền quay đầu vịn giá, nôn khan một trận.

Dạ dày trống rỗng, Khương Trĩ Y liên tiếp phun ra vài lần, chỉ phun ra mấy ngụm nước chua.

Kinh Chập đau lòng mà dâng lên một trản trà nóng, mắt thấy quận chúa không khóc, nàng ta còn muốn khóc. Muốn làm chấn kinh những binh lính đang hoang mang dao động, không áp dụng khổ hình chém đầu thị chúng là không thể, quận chúa muốn biểu thị quyết tâm thì không thể rụt rè, mãi đến giờ phút này mới nhổ được ra mấy ngụm nước chua.

"Quận chúa, ngài không có việc gì chứ?" Kinh Chập nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như giấy.

Khương Trĩ Y nhận trà nóng ôm trong lòng bàn tay, đưa mắt về phía bóng đêm đen đặc đã bắt đầu để lọt mấy tia nắng sớm, nhìn về phía hướng Tây Bắc ngoài cửa sổ: "Hắn không có ở đây, ta không thể có chuyện......"

Lời hôm nay nàng nói ở quân doanh về thời gian quân cứu viện đến, hoàn toàn là để trì hoãn thời gian.

Tam Thất đã nói với nàng, kỵ binh Huyền Sách Quân vốn là một người nhiều ngựa, nếu không tính tình hình quân nhu, một ngày đêm nhiều nhất đi được ba đến bốn trăm dặm, nhưng mà đó là đi suốt cả một ngày đêm, không thể nào có khả năng hành quân gấp như vậy liên tục đi suốt ba ngày ba đêm không nghỉ.

Cho nên, mặc dù ngay hôm chiến sự bùng nổ, Nguyên Sách đã nhận được điều lệnh, nhưng từ thành Cô Tang đến Hạnh Dương này hơn một ngàn dặm, nhanh nhất cũng phải năm sáu ngày.

Năm sáu ngày đều đã tính là bất chấp tất cả, hao tổn bảy tám phần sức người ngựa, nói cách khác, một vạn kỵ binh xuất phát từ thành Cô Tang, chân chính có thể trong vòng năm sáu ngày đến được Hạnh Dương này, nhiều nhất chỉ có 3000 nhân mã.

Nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ đến, nhưng mà xa cách muôn sông nghìn núi, cách quân địch như sói như hổ, nàng cùng Hạnh Dương còn phải cố gắng cầm cự...... Chỉ sợ còn có rất nhiều hung hiểm.

*

Giờ ngọ hôm sau sau, Khương Trĩ Y bừng tỉnh trong một loạt tiếng kèn, bỗng dưng từ trên giường ngồi bật dậy.

Bên tai ầm ầm vang lên, trong nháy mắt cũng không biết đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực.

Thanh âm Kinh Chập vang lên ở gian ngoài, tựa hồ như đang hỏi Tam Thất, "Bao nhiêu nhân mã".

Khương Trĩ Y tỉnh táo lại, xốc chăn xuống giường: "Phản quân đánh lại rồi sao?"

Kinh Chập nghe tiếng liền bước nhanh vào: "Quận chúa, hẳn là châu phụ cận bị công hãm, phản quân đang xuất binh lực tập kết về hướng chúng ta, trước mắt ước chừng hai vạn nhân mã đang tấn công cửa thành phía Nam."

Sắc mặt Khương Trĩ Y trắng bệch mà đỡ trụ giường trong tầm tay.

"Quận chúa đừng lo lắng, Tam Thất nói Tào Tư Mã từng có kinh nghiệm thủ thành, từ đêm qua cho tới sáng hôm nay đã dẫn người chuẩn bị sẵn sàng, có thể chống đỡ được."

Khương Trĩ Y mím môi gật gật đầu, vội vàng rửa mặt, ăn nhanh mấy ngụm cơm canh rồi ra khỏi sương phòng, đến quan nha tiền viện tọa trấn.

Có lẽ là do cổng thành phía Nam cách quan nha khá gần, cũng có lẽ do binh lực quân địch đã tăng lên nhiều lần, khi ngồi ở chỗ này một lần nữa, đã nghe thấy tiếng hò hét nơi đầu tường. Nước trong chung trà trên tay cũng dao động nhiều hơn hôm qua rất nhiều.

Khương Trĩ Y nhắm mắt nghe những động tĩnh của sóng triều đó, phảng phất như đặt mình vào trong một con thuyền lá bé bỏng, bập bềnh phập phồng trong dòng nước lớn, mãi mà không thể cập vào bờ.

Bùi Tử Tống đã đi ra bên ngoài, hôm nay chỉ còn một mình nàng ngồi ở nơi này. Ngày đã chậm rãi nghiêng về Tây, nhưng những tiếng hò hét kia vẫn vang lên rung trời như cũ.

Khi mặt trời đã ngã về Tây, vài tiếng bước chân vang lên, Khương Trĩ Y bỗng nhiên mở to mắt, thấy Tam Thất mang theo vài binh lính Huyền Sách Quân đóng tại quan nha đang đi đến.

"Tình hình chiến đấu như thế nào?" Khương Trĩ Y đứng dậy hỏi.

Tam Thất tháo mũ giáp xuống, kẹp ở khuỷu tay, đầu đầy mồ hôi đang tuông xuống như, thở hổn hển nói: "Thiếu phu nhân, phản quân hôm qua bị chúng ta làm cho bị thương nặng, hôm nay chiến lực hung mãnh, trước mắt hai bên giằng co khó phân, vì giảm bớt hao tổn cho quân ta, tiểu nhân định dương đông kích tây, lãnh binh lẻn ra cửa thành phía Bắc, đánh cho bọn họ một trận bất ngờ, làm loạn tuyến đầu của địch. Người lưu lại bên này của ngài có mấy người rất giỏi tập kích bất ngờ, tiểu nhân đến đây muốn thương nghị chiến thuật cùng bọn họ, cũng muốn xin chỉ thị ngài xem có thể tham chiến hay không."

"Các ngươi có nắm chắc không?" Khương Trĩ Y nhíu mày nhìn Tam Thất, chỉ một ngón tay lên bàn, "Thương nghị trước đã, nếu có nắm chắc thì đi."

Mấy người trải bản đồ ra, châu đầu lại bắt đầu thương thảo.

"Đi cái đường thuỷ này là nhanh nhất."

"Nhưng nếu bên này có một đội ngũ của địch giết đến, thì sẽ không có đường lui."

"Có thể cử thám báo đi trinh sát tình hình của địch bên cánh này không?"

"Trời còn chưa tối hẳn, tầm nhìn quá rõ ràng."

Khương Trĩ Y nghe mấy người tới tới lui lui nói chuyện, ngẫm nghĩ ý tứ của bọn họ, cuối cùng vấn đề tựa hồ là ở chỗ thám báo không thể bảo đảm được tình hình của địch ở góc chết nào đó, cho nên sẽ có chút nguy hiểm.

Thương nghị lâm vào cục diện bế tắc, có người bỗng nhiên cảm khái một câu: "Nếu có ' Gai Trúc ' ở đây thì tốt rồi......"

Mọi người đang trầm mặc chợt ngẩng đầu lên, tất cả đều lộ vẻ hồi tưởng. Bỗng nhiên có người hỏi: "Trong đội ngũ của chúng ta có khi nào có 'Gai Trúc' đi theo không nhỉ?"

Khương Trĩ Y nghe đoạn đối thoại kỳ quái của bọn họ, nghi hoặc nói: "Trong đội ngũ ai có ai không có, các ngươi không biết sao?"

Một binh lính đáp: "Thiếu phu nhân, ' Gai Trúc ' là thám báo lợi hại nhất của Huyền Sách Quân chúng ta, chưa bao giờ có chỗ nào mà hắn trinh sát không được, bất quá thám báo không lộ diện bao giờ, cũng không xưng tên thật, chúng ta chỉ biết hắn qua biệt danh này, cũng chỉ có số ít mấy người từng gặp hắn, nhưng chỉ là nhìn thấy hắn mang mặt nạ thôi, cho nên......"

Tam Thất thở dài: "' Gai Trúc ' không có trong đội ngũ đâu, nếu như có, thì trận này đã sớm đánh thắng rồi, nghĩ cách khác không có hắn đi."

Khương Trĩ Y nhìn thấy bộ dáng biết chuyện này của Tam Thất, liền nhìn vào mắt hắn, chớp chớp mắt.

Tam Thất phảng phất như nhìn hiểu nàng muốn hỏi gì, liền chỉ chỉ ngón tay vào phía dưới bàn.

Chữ Sách chia làm hai, một phần là chữ trúc, một phần là chữ song 朿 (gai). Gai trúc.

Vị thám báo lợi hại tồn tại giống như một vị thần trong mắt bọn họ chính là Nguyên Sách, là thân phận của Nguyên Sách trong Huyền Sách Quân trước năm 18 tuổi.

Nghe đầu tường truyền đến tiếng chém giết, không biết lại có bao nhiêu người ngã xuống, Khương Trĩ Y nhẹ nhàng nhắm đôi mắt ướt lại.

Bọn họ đều, rất nhớ rất nhớ hắn.