Động Xuân Tâm

Chương 93



Than lửa cháy tí tách trong lều chính, thiếu niên một thân y phục dạ hành đơn bạc nhẹ nhàng thả người trong lòng ngực về lại trên giường, tĩnh tọa ở mép giường nhìn khuôn mặt lại gầy đi một vòng của nàng, kéo chăn lên đắp cho nàng, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng nếp nhăn đang nhíu lại giữa mày nàng, lại lau đi nước mắt trên má nàng.

Thực mau, bên ngoài lều chính chợt vang lên tiếng bước chân đi tới, hai tỳ nữ bước nhanh vào trong.

Tiểu Mãn đi đến mép giường, nâng thân áo cưới Khương Trĩ Y vừa mới thay ra kia lên, cúi đầu về phía Nguyên Sách xin chỉ thị: "Thiếu tướng quân, nô tỳ đi cách vách màn hầu hạ Kinh Chập tỷ tỷ thay áo cưới."

Cốc Vũ đi đến trước mặt Nguyên Sách hồi báo: "Thiếu tướng quân, tất cả phó tỳ cùng Hồng Lư Tự khanh trong đội ngũ đều đã đổi thành người của chúng ta, tất cả công văn thông quan cùng văn điệp hòa thân, còn có thánh chỉ cũng đã lấy được, Huyền Sách Quân ngài mang đến cũng đều đã thay bộ khôi giáp của thị vệ đi theo, bộ này là của ngài."

Nguyên Sách đứng dậy nhận, mặc lên từng cái bên ngoài y phục dạ hành.

Cốc Vũ nắm tay thật chặt rũ ở bên người, nhất thời trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa phấn chấn.

Lúc trước, khi tháng 5 quận chúa về Trường An, vì giản lược tối đa để tăng tốc độ đoàn xe di chuyển, công chúa chỉ dẫn theo có một tỳ nữ là Kinh Chập tỷ tỷ, nàng ta cùng Tiểu Mãn liền tạm thời lưu tại Thẩm phủ ở Cô Tang, vốn tính mãi đến cuối năm mới đi theo Thẩm Thiếu tướng quân cùng hồi kinh, không nghĩ tới tháng tám nghe được tin quận chúa bị đưa đi hòa thân như sét đánh giữa trời quang, thiếu chút nữa cho rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại quận chúa nữa.

Các nàng ở Cô Tang thấy Thẩm Thiếu tướng quân nhận được tin tức, lại không thể không ẩn nhẫn chịu đựng, hơn ba tháng, cả Thẩm phủ áp lực đến chim chóc cũng yên tĩnh, ngay cả trùng dế cũng không dám kêu một tiếng.

Nhưng thấy Thẩm Thiếu tướng quân đi sớm về trễ, ngày ngày chưa từng rảnh rỗi, các nàng đoán hắn hẳn là đang ngủ đông mưu hoa cái gì, cho nên vẫn luôn chờ đợi hắn hạ lệnh xuống.

Thẳng đến trước đó vài ngày, đội ngũ hòa thân tiến vào Hà Tây, hai người thực sự chờ không được nữa, bèn hỏi Thẩm Thiếu tướng quân dự định khi nào thì động thủ, sao đến giờ vẫn còn chưa động thủ?

Thẩm Thiếu tướng quân lại nói, quận chúa đáp ứng hòa thân, là vì bảo vệ cho tất cả mọi người bên cạnh, trừ chính mình, hắn muốn bảo vệ nàng, liền phải bảo vệ tất cả những người nàng muốn bảo vệ, trước mắt còn chưa đến thời cơ động thủ.

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn nôn nóng bất an mà tiếp tục chờ, sau đó liền chờ được mật tin Lý Quân Y truyền đến, xác nhận trong đội ngũ hòa thân có người của mình, bọn họ liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị trận treo đầu dê bán thịt chó này.

Quận chúa không có khả năng đáp ứng Kinh Chập tỷ tỷ ngồi lên xe ngựa hoà thân thế nàng, cũng không có khả năng đáp ứng Thẩm Thiếu tướng quân cùng với mấy trăm Huyền Sách Quân lấy phương thức to gan lớn mật như vậy đi mạo hiểm, cho nên tất cả mọi người bọn họ đều che giấu quận chúa cái kế hoạch này, mãi cho đến tối nay.

Nguyên Sách mặc khôi giáp xong, kéo trường kiếm qua bên hông: "Ngươi cùng Tiểu Mãn, còn có Lý Quân Y lưu lại đây thủ, chiếu cố công chúa cẩn thận, cùng với thủ hạ ta lưu lại thu xếp thoả đáng cho những người liên quan trong đội ngũ hoà thân."

Nguyên Sách quay đầu lại, nhìn về phía người trên giường người đang ngủ hết sức an tĩnh, cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên trên môi nàng một nụ hôn, xoay người lui về phía sau, đi nhanh ra hướng bên ngoài.

Lý Từ Phong khoanh tay đứng ở bên ngoài trướng, trên dưới đánh giá Nguyên Sách: "Còn phải tự xem chừng ngươi ấy, bộ giáp bình thường này mà mặc trên người Thẩm Thiếu tướng quân thì vẫn thu hút hơn nhiều những người bình thường khác."

Vô sự hiến ân cần, chứng minh là lúc ở Trường An hắn thật sự suy xét kế hoạch của Khương Trĩ Y, tự thấy hổ thẹn.

"Có thời gian vỗ mông ngựa ta, không bằng đi xem chừng mấy trăm người kia đi."

"Thiếu tướng quân an tâm, trước khi thiếu tướng quân chiến thắng trở về, nơi này chắc chắn không có một ai tỉnh lại."

Trong khi nói chuyện, Kinh Chập một thân áo cưới, đầu đội khăn hỉ, được Tiểu Mãn đỡ ra từ lều cách vách.

Một chúng Huyền Sách Quân giả dạng làm thị vệ đi theo cũng đang xếp hàng ở phía trước.

Nguyên Sách đứng ở trước cửa lều, ánh mắt đảo qua mọi người: "Đã quen với quân bị trên người hết chưa?"

"Thị vệ trưởng" dẫn đầu cười rộ lên: "Thiếu tướng quân, quân bị này thực sự kém của chúng ta quá nhiều, nhưng thôi cứ chắp vá dùng đi, đánh đám Tây La mà thôi, mang vỏ dưa cũng được!"

Nguyên Sách cong môi cười, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nắm lấy trường kiếm bên hông, đưa mắt nhìn mọi người: "Nay lệnh cho các ngươi hộ tống Vĩnh Doanh công chúa đi biên cảnh Tây La, diệt đoàn sứ thần Tây La đón dâu, lấy thủ cấp nhị vương tử Tây La để bù đắp cho công chúa đã cực khổ bôn ba hơn trăm ngày đi về phía Tây!"

Màn trướng ngăn cách cách rét lạnh bên ngoài, than hỏa tí tách thiêu đốt, Khương Trĩ Y vùi trong ổ chăn ấm áp, nhưng tinh thần lại đang hỗn độn bất kham.

Cảnh trong mơ bay múa.

Đầu tiên là ánh nến lay động trong lều lớn, nàng nghe thấy tiếng Nguyên Sách phát lệnh, liền chạy như điên đuổi theo, muốn ngăn cản hắn, cổ họng lại giống như bị cái gì bịt kín, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể đứng chân trần trên một vùng băng thiên tuyết địa, trơ mắt nhìn hắn thúc ngựa đi xa.

Rồi sau đó là đại mạc hoang vu mênh mông rộng lớn vô ngần, dưới ánh mặt trời chói chang, đội ngũ hoà thân đang uốn lượn đi xuyên qua biển cát bao la dưới tiếng lục lạc leng keng, một đường hướng về phía Tây mà đi, sứ thần một thân y phục Tây La lông nỉ tiến đến đón dâu, nói mấy câu tiếng Hán lọng ngọng, lấy lễ của người Hán ra đón chào.

Lại là một đêm tối không trăng không sao, lửa trại thốc thốc thổi trong doanh địa, đội ngũ hoà thân Đại Diệp cùng sứ đoàn Tây La cùng nhau ở một doanh, mỗi đoàn một bên, từng lều trại im ắng rơi vào ngủ yên, đột nhiên một tiếng huýt gió đánh vỡ yên tĩnh đêm khuya, doanh địa nội bỗng nhiên ầm ầm vang lên tiếng khởi binh, đao quang kiếm ảnh, nháy mắt đánh thành một đoàn.

Hai quân giao chiến, lao vào nhau giữa tinh phong huyết vũ phiêu diêu, thân ảnh cao dài kia cầm trường kiếm chiến đấu anh dũng, như mũi tên xung phong phá vỡ trận địa của địch, mỗi khi ánh kiếm loé lên, quân địch liền la hét ngã gục.

......

Cùng thời khắc đó, ở biên giới giữa Tây La và Hà Tây cách nơi này hơn trăm dặm, trong doanh địa u ám, Kinh Chập học theo tư thái của Khương Trĩ Y ngồi ngay ngắn trên giường chủ trướng, mắt thấy bên ngoài trướng là cảnh máu me chém giết đến tận trời, tiếng la hét giáp lá cà không ngừng vang lên bên tai.

Trái tim nhảy thình thịch, Kinh Chập cảnh giác mà nhìn chằm chằm cửa màn trướng đang khép lại, trong tay nắm một thanh trường kiếm sẵn sàng ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.

Đội ngũ hoà thân canh đúng canh giờ, đến biên cảnh Tây La vào lúc ngày đã đến hoàng hôn, hội hợp với sứ đoàn Tây La tiến đến đón dâu. Sứ thần Tây La vốn tính toán ngay lập tức dẫn bọn hắn vào sâu trong lãnh thổ, Kinh Chập theo kế hoạch giả vờ đầu choáng buồn nôn, hôn mê nằm trên xe ngựa, không thể đi nổi nữa, cần phải ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm.

Sứ thần Tây La không muốn làm khó, nhưng nhị vương tử theo sứ đoàn Tây La đến đón thì hình như lo lắng đêm dài lắm mộng, lấy cớ nơi này ban đêm phong hàn sương trọng, hy vọng nàng cố gắng vào thành trì phụ cận hẵng nghỉ ngơi.

Tên nhị vương tử này là kẻ một tay thúc đẩy việc hòa thân, ngay cả đón dâu cũng tự mình đến đây theo dõi, người này tất nhiên khôn khéo, lòng nghi ngờ liền làm bộ lo lắng, mời y sư Tây La đến xem bệnh cho nàng.

Cũng may Thẩm Thiếu tướng quân sớm bảo Lý Quân Y chuẩn bị thuốc thay đổi mạch tượng cho nàng, bảo nàng trước một khoảng thời gian thì uống vào, y sư vừa khám, quả thật là chứng choáng váng không cử động nổi, nói không nên để nàng tiếp tục bị lay động, nên tên nhị vương tử kia mới giảm cảnh giác xuống một nửa.

Kinh Chập theo quận chúa nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được làm thế nào để giở bệnh công chúa, liền ngồi trong xe ngựa vừa khóc lóc kể lể, vừa oán hận tức giận la mắng hạ nhân, nói mát rằng nếu Tây La dám bạc đãi nàng như vậy, một hai phải bắt nàng mang bệnh lên đường, nàng liền quay đầu về Đại Diệp cho xong. Tây La rốt cuộc không thể nói thêm gì nữa.

Vừa nhớ tới chuyện này Kinh Chập còn tức, nếu quận chúa tới nơi này, thật sự bị bệnh, thì cái đám người Tây La kia cũng đối đãi quận chúa như vậy sao?

May mắn là nàng ta thay quận chúa tới, cũng may mắn Nguyên Sách phát động trận đột kích này, hết thảy đều sẽ kết thúc.

Kinh Chập ngồi ở mép giường nắm chuôi kiếm, nhìn những làn máu tươi vẩy lên bên ngoài lều bố, không biết đã là làn sóng người Tây La thứ mấy tiến tới gần lều bị Huyền Sách Quân canh giữ bên ngoài chém chết.

Âm thanh đánh giết dần dần nhẹ xuống, Kinh Chập khẩn trương nuốt một cái, chợt nghe tiếng bước chân tới gần, bỗng nhiên đứng dậy, kiếm trong tay ra khỏi vỏ một phen.

Cùng lúc này, rèm trướng xốc lên, người đi vào là một binh lính Huyền Sách Quân.

Kinh Chập nhẹ nhàng thở ra, buông kiếm.

"Kinh Chập cô nương an tâm, sứ đoàn Tây La đã bị tiêu diệt hết, viện quân của đối phương có lẽ không lâu nữa liền đến, mời Kinh Chập cô nương theo chúng ta tốc tốc lui lại!"

Kinh Chập gật đầu đi ra hướng bên ngoài.

Trong doanh địa là thây sơn biển máu, người ngã trên mặt đất toàn là người Tây La, đây hoàn toàn là một cuộc tàn sát từ một phía.

Trận tàn sát này đã ẩn nhẫn ngủ đông lâu ngày, có lẽ mỗi một đao mỗi một kiếm đều là những thiết tưởng lặp đi lặp lại trong lòng Nguyên Sách hơn ba tháng nay, do hắn tỉ mỉ thiết kế.

Kinh Chập một đường vòng qua thi thể đi ra ngoài, một đường kinh ngạc cảm thán, đêm qua nghe Tiểu Mãn nói, đội Huyền Sách Quân này hơn ba tháng nay ngày ngày do Nguyên Sách tự mình huấn luyện hết sức khốc liệt, chiến lực đã vượt qua trình độ lúc trước đánh Bắc Yết, đang là lúc cường hãn nhất, là đoàn quỷ quân làm cho tứ phương nghe tiếng sợ vỡ mật, tối nay xem ra, quả thực như thế.

Trong doanh địa, một đội Huyền Sách Quân đang phụng mệnh Nguyên Sách, rút kiếm bổ lên thi thể trên mặt đất, bảo đảm mỗi một thi thể đều đã hoàn toàn chết, tuyệt đối không có cơ hội mở miệng, một đội khác lại đang sắp đặt lại, xử lý hiện trường, che giấu dấu vết của cuộc tàn sát.

Nguyên Sách một thân giáp trụ bị máu bắn lên cả người, đứng ở trung tâm doanh địa,trường kiếm trong tay vẫn còn đang có máu tươi tích tắp chảy xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm thi thể bên chân, đầu ủng chậm rãi dẫm lên gương mặt kia, dùng đế ủng ấn mạnh gương mặt hắn xuống mặt đất đầy bùn và máu, rũ lông mi xác nhận gương mặt thi thể —— là nhị vương tử Tây La.

Chính là tên súc sinh này, thích cái trò động não, nếu thích động não như vậy ——

Đôi mắt Nguyên Sách nheo lại, trường kiếm trong tay chợt loé lên, một kiếm chém xuống cái đầu vẫn đang trừng lớn hai con mắt.

Cái đầu này, vẫn nên bỏ đi thôi.

*

Buổi sáng hôm sau, cách xa hơn trăm dặm, tại doanh địa gần Hổ Dương quan của Hà Tây.

Hồng Lư Tự khanh Đoàn Chính An sau một giấc ngủ rất dài qua đi, chậm rãi thức dậy trên giường trong doanh trướng, mở mắt ra.

Vừa mới mở mắt lên liền thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, trong chốc lát vẫn chưa ra khỏi được giường của mình.

Đầu đau muốn nứt ra mà suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được ký ức cuối cùng là hắn ở trong doanh địa thúc giục công chúa dùng bữa tối.

Đoan Chính An cố gắng căng người ngồi dậy, cúi đầu nhìn một thân trung y trên người mình, chỉ chớp mắt một cái, liền không thấy quan phục hay công văn hoà thân đặt trong hộp gỗ vốn để trên bàn ở đâu cả, trong giây lát tỉnh thần lại, cảm thấy không ổn, chẳng lẽ......

Đoan Chính An kinh hoàng, lập tức xoay người xuống giường: "Người đâu —— người đâu ——!"

"Hồng Lư Tự khanh là đang tìm quan phục của ngài sao?" Một giọng nam tử tuổi trẻ bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài trướng.

Trong nháy mắt tiếp theo, rèm trướng bị xốc lên, mắt thấy một người thị vệ trong thân giáp trụ xách quan phục của hắn tới, Đoan Chính An mới thở phào ra một hơi, vừa muốn tiến lên đi lấy, thì mới liếc mắt một cái, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Người đối diện một thân giáp trụ, nhưng trên đó dính đầy vết máu, vừa vào cửa liền làm cho trong màn trướng tràn ngập một mùi máu tươi dày đặc.

Tay Đoan Chính An vươn ra nhận quan phục chợt ngừng lại tại chỗ, lúc này mới phát hiện quan phục cửa hắn cũng đang loang lổ vết máu, chậm rãi nâng mắt lên, liền đối diện với một gương mặt xa lạ lại quen thuộc.

Xa lạ, là vì gương mặt này không nên ăn mặc bộ giáp trụ hoàng gia này.

Quen thuộc, là vì bản thân hắn là quan viên câu thông ngoại vụ, đương nhiên đã từng gặp người này —— Thẩm Nguyên Sách.

Đoan Chính An không tiếng động hít một ngụm khí lạnh, chợt cảm giác trước mắt mình biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, đầu trên cổ giống như đã rời chính mình mà đi......

Nguyên Sách khẽ cười một tiếng, đem quan phục trong lòng bàn tay ôn nhu mà nhét vào lòng bàn tay hắn: "Hồng Lư Tự Khanh trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt, bị sợ hãi, mau thay quan phục rồi về Trường An báo tin đi thôi."

Đoan Chính An ngẩn người ra, đầu sắp rời đi phảng phất như được quay về trên cổ: "Báo, báo cái gì?"

"Hồng Lư Tự khanh hôm qua hộ tống Vĩnh Doanh công chúa vào cảnh nội Tây La, lúc hoàng hôn đã hội hợp cùng sứ thần Tây La, màn đêm buông xuống liền cắm trại ở bên ngoài. Ai ngờ đêm càng sâu, lại kinh ngạc nghe tin nhị vương tử Tây La say rượu, xông vào lều lớn của công chúa, ý đồ bất kính với công chúa, thị vệ Đại Diệp ta liều chết bảo hộ công chúa, không thể không cùng nhị vương tử Tây La rút kiếm đối địch, đao kiếm không có mắt, nhị vương tử Tây La bất hạnh bỏ mình."

Đoan Chính An càng nghe đôi mắt càng trợn to, còn chưa hoàn hồn, người đối diện liền mở nắp cái tráp đang kẹp ở khuỷu tay ra một phen, một cái đầu còn mới liền cứ như vậy đưa đến trước mắt hắn.

Đoan Chính An liên tiếp lui lại ba bước.

Người đối diện tiếp tục khí định thần nhàn mà mở miệng: "Nhị vương tử Tây La chết, sứ đoàn Tây La dưới cơn tức giận liền cùng Đại Diệp ta khai chiến, Đại Diệp ta vì bảo hộ công chúa, anh dũng giết địch, một trận chiến qua đi, sứ đoàn Tây La không một ai may mắn còn sống sót, Hồng Lư Tự khanh may mắn không làm nhục mệnh, suốt đêm hộ tống công chúa lui về cảnh nội Hà Tây."

Đoan Chính An kinh ngạc mà trừng mắt nhìn Nguyên Sách, run rẩy nâng tay lên: "Ngươi, ngươi sao lại dám làm chuyện bậc này......"

"Hồng Lư Tự khanh còn dám đánh mất công chúa hòa thân, ta còn cái gì không dám làm?" Nguyên Sách nhướng nhướng mi lên.

Trái tim Đoan Chính An đang run rẩy đột nhiên rơi xuống đáy cốc, hiểu rõ vì sao Thẩm Nguyên Sách dám đi cướp công chúa hòa thân, ám sát vương tộc Tây La xong mà còn công khai trở về như vậy ——

Đánh mất công chúa hòa thân, đó chính là tử tội, nếu Thẩm Nguyên Sách bị vấn tội, thì Đoan Chính An hắn, bao gồm cả cái đội ngũ hòa thân mấy trăm phó tì thị vệ này cũng chạy trời không khỏi nắng!

"Hồng Lư Tự khanh không cần lo lắng, công chúa giờ phút này ắt hẳn là đang đường hoàng ngồi trong chủ trướng, hiện giờ chúng ta đã là người cùng thuyền, chỉ có lời người còn sống nói ra, mới là chân tướng," Nguyên Sách cong cong môi, giơ tay đóng lại cái tráp chứa cái đầu trong đó, "Ngươi muốn làm tội thần đánh mất công chúa hòa thân công chúa, hay là muốn làm công thần bảo hộ công chúa Đại Diệp ta vô ngu, dương quốc uy Đại Diệp ta?"

*

Hai khắc sau, trong lều chính, Khương Trĩ Y từ trong giấc mộng hỗn loạn đan chéo nhau mà tỉnh dậy, chậm rãi mở mí mắt nặng nề, trước mắt vẫn còn chưa nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên cạnh giường có một thân ảnh áo đen quen thuộc đang ngồi.

Khương Trĩ Y dùng sức chớp chớp mắt, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, ngay khi hoàn toàn thấy rõ liền bỗng nhiên trừng to mắt, gắt gao nhìn thẳng mặt Nguyên Sách.

Kinh ngạc qua đi, thế nhưng nàng cũng chưa phân rõ rốt cuộc mình đã tỉnh hay là lại bắt đầu mơ một giấc mộng mới.

Nguyên Sách nâng bàn tay đã rửa sạch máu khô đi, quơ quơ ở trước mắt nàng, dường như vẫn còn nghi ngờ hiệu quả của thuốc vẫn còn chưa tan.

Khương Trĩ Y thất thần mà nhìn hắn lẩm bẩm: "Ta là...... đang nằm mơ sao?"

Nguyên Sách nghiêng đầu cười: "Nếu là đang nằm mơ, công chúa muốn làm cái gì?"

"Ta muốn ——" Khương Trĩ Y nước mắt đầy mặt, "Ta muốn đào hôn cùng chàng ——"

Nguyên Sách cười mở tay về phía nàng.

Khương Trĩ Y ngơ ngác giao tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, được hắn nhẹ nhàng kéo lấy, cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã mặc sẵn áo cưới.

Theo lực đạo tay hắn, người Trĩ Y nhoáng lên, ngồi thẳng người, chân dẫm lên mặt đất.

Nguyên Sách quỳ một đầu gối xuống, mang giày hỉ vào cho nàng, lại kéo nàng lên khỏi giường.

Khương Trĩ Y dẫm chân xuống đất, lại bị hắn kéo theo, liền lảo đảo chạy theo kịp hắn, thấy hắn xốc màn trướng lên, lôi kéo nàng một đường đi ra ngoài, bế nàng một phen lên lưng một con ngựa cao lớn mạnh khoẻ, sau đó hắn xoay người nhảy lên, từ phía sau ôm chặt lấy nàng.

Roi dài giơ lên, tuấn mã chạy như bay.

"Vậy hạ thần đây liền mang công chúa đào hôn."