Động Xuân Tâm

Chương 95



Nghe tin hai người hôm nay thành thân, toàn phủ trên dưới đều kinh ngạc muốn nhảy dựng, cả đám đều nghi ngờ mình lãng tai nghễnh ngãng.

Sau khi dò hỏi xác nhận mấy lần, mới biết hai vị chủ tử không thèm để ý hôn nghi giản lược, cũng không để ý quy củ kiêng kỵ nam nữ trước khi thành thân không được gặp mặt, nói là làm ngay ngày hôm nay.

Mọi người ngẩng đầu vừa nhìn trời, giờ đã sắp đến chính ngọ, so với chuyện đột nhiên biết được hôm nay trong phủ muốn làm hỉ sự, thì chuyện càng làm cho người trở tay không kịp chính là, ngày hôm nay chỉ còn có một buổi.

Vừa hồi thần, mọi người lập tức chân không chạm đất công việc lu bù lên.

Chuyến này của hồi môn mag Khương Trĩ Y mang theo vốn là có rất nhiều món là lúc trước đã chuẩn bị cho đại hôn của nàng cùng Nguyên Sách, dùng trong hôm nay cũng thật vừa vặn. Trong phủ, lão ma ma có kinh nghiệm nghĩ ra một danh sách đồ đạc, tính tới tính lui đều là đồ do nhà trai chuẩn bị —— rốt cuộc đều đã chuẩn bị ở Thẩm phủ Trường An, nói mấy món đồ vật này đột ngột tìm mua như vậy chưa biết có đủ không, nhưng mà hôn phục của công tử thì trăm triệu lần không kịp làm, cho dù bỏ qua hết các chi tiết, giản lược hết mức cũng phải tiêu tốn mấy ngày.

Không ngờ Khương Trĩ Y như ảo thuật mà lấy ra hôn phục của Nguyên Sách.

Ma ma thấy cái này thì trong lòng định rồi, phái người lên phố phân công nhau chọn mua đồ vật, thỉnh Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách mau mau về phòng sửa soạn.

Mục Tân Hồng dẫn Huyền Sách đến, bắt đầu làm nghề ruột là dựng lều che trại, chiếu theo phong tục kết hôn của phương Bắc, dựng Thanh Lư cử hành nghi thức hôn lễ ở phía Tây Nam Thẩm phủ.

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn dẫn theo tỳ nữ trong phủ đi bố trí phòng ngủ, đổi giường mới, treo rèm hỉ.

Nửa ngày trôi qua, cảnh tượng mọi người trong phủ vội vàng, tới tới lui lui, một giọng lại một giọng nam tử trung khí mười phần liên tiếp vang lên ——

"Báo —— Thanh Lư đã dựng xong!"

"Báo —— Hỉ Phòng đã bố trí xong!"

"Báo —— giờ lành đến!"

Trước nay, tiếng báo tin chỉ vào thời khắc quân tình khẩn cấp mới vang lên lần đầu tiên lại hỉ khỉ dương dương, báo tin mừng như thế.

Mọi người đều cho rằng đại hôn này thình lình diễn ra là bởi vì hòa thân vừa được ngưng hẳn, thiếu tướng quân không muốn đêm dài lắm mộng, cho nên mới tiến binh thần tốc như thế. Chỉ có mỗi Kinh Chập biết đây là chủ ý của quận chúa, sau khi trở lại thành Cô Tang, quận chúa liền cho người lặng lẽ lên phố đi đặt hôn phục cho thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân muốn cho quận chúa một lễ nghênh thân long trọng hoàn chỉnh, không muốn nàng chịu ủy khuất, nhưng hôm nay, so với những thứ ngoài thân như vậy, quận chúa càng hy vọng khi thiếu tướng quân lao tới tử địa, nhớ rõ thê tử hắn đang ở xa ngàn dặm chờ hắn trở về nhà.

Đến lúc hoàng hôn, hỉ nhạc tấu vang, mọi người bận rộn hơn phân nửa ngày giờ đàn vô cùng náo nhiệt, xúm lại đứng xung quanh hai bên Thanh Lư.

Nguyên Sách một thân hôn phục đỏ tươi, vạt áo thẳng thớm ôm lấy trường thân, kim quan vấn tóc, đứng thẳng người ở trước Thanh Lư, mắt nhìn tân nương tử đứng ở nơi tận cùng nỉ tịch (Editor: như thảm trải dài trước đài làm lễ).

Khương Trĩ Y trong bộ áo cưới đỏ thêu vàng dài phết đất, mũ phượng trên đỉnh đầu buông xuống tua rua kim sắc, nhẹ nhàng lay động, tay cầm hỉ phiến (Editor: quạt hỉ) che mặt, đang từng bước một dẫm lên nỉ tịch, đi về hướng hắn.

Mũ phượng, khăn quàng vai như đang toát ra hào quang sáng lấp lánh, nỉ tịch cẩm tú tươi đẹp, những màu sắc nùng liệt nhất thế gian đều đã ở trước mắt, nhưng vẫn không sánh bằng tân nương hắn, đang minh diễm động lòng người.

Đợi Khương Trĩ Y đi đến trước mặt, vượt qua yên ngựa ngụ ý bình an, Nguyên Sách xoay người cùng nàng sóng vai bước vào Thanh Lư, thấy nàng vẫn luôn ghé mắt ngắm trộm mình, trong tiếng hỉ nhạc tấu lên rộn rã bốn phía, hắn quay đầu lại: "Nhìn cái gì đó?"

"Ta đang nhìn ——" Khương Trĩ Y khẽ nháy mắt với hắn, "Chàng mặc đồ đỏ đẹp."

Nhìn Nguyên Sách một thân y phục đỏ trương dương nhiệt liệt, Khương Trĩ Y còn cảm thấy thập phần không chân thật. Tuy rằng đây là quyết định nàng đã sớm nghĩ xong, nhưng khi thật sự tới giờ khắc này, giống như đang ở trong mộng, từ lúc trang điểm đến lúc đi qua nỉ tịch, dưới chân đều như đang bay lên.

"Chúng ta thật sự thành thân sao?" Khương Trĩ Y xuyên qua mặt quạt, nhìn cảnh vui mừng ngay trước mắt, "Ta thật sự gả cho chàng rồi sao?"

Khoé môi Nguyên Sách cong lên, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói nhỏ ở bên tai nàng: "Đúng, Khương Trĩ Y thật sự gả cho Nguyên Sách."

Hai người giao bái nhau trước Thanh Lư, sau đó lại vào hỉ phòng, uống rượu hợp cẩn, lại làm lễ kết tóc, liền xem như kết thúc buổi lễ.

Bởi vì tỉnh lược bớt mở tiệc chiêu đãi tân khách, nên Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách có thể sớm dùng bữa, thay tầng tầng lớp lớp hôn phục nặng nề ra.

Phòng tắm cho Khương Trĩ Y dùng trước, Khương Trĩ Y tắm gội xong liền mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt, nhân cơ hội Nguyên Sách vào phòng tắm, lấm lét mà lấy từ dưới giường ra một tập tranh đã bảo Kinh Chập nhét vào trước, quyết định lại lâm thời ôm chân Phật thêm một lần.

Khương Trĩ Y ghé vào trên chăn hỉ, hai chân cong lên, chôn đầu nghiên cứu từng trang, không biết nghiên cứu bao lâu, đang xuất thần ngao du trong biển học vô bờ, chợt nghe phía sau vang len giọng nam tử quen thuộc: "Thích dùng trang nào?"

Tim gan Khương Trĩ Y bỗng dưng run lên, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường lên, vừa quay đầu lại, thấy Nguyên Sách khoanh tay cong eo xuống, giống như tiên sinh trong thư viện đột kích tới chơi, đang quan sát kỹ lưỡng việc học của học đồ.

Khương Trĩ Y giật mình ôm lấy tập tranh lăn qua một bên giường: "Chàng đi đường sao không nghe tiếng vậy!" "Nếu như có tiếng, làm sao biết được nàng thích trang nào?"

Khương Trĩ Y chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía quyển sách tranh trong lòng ngực, mới vừa rồi nàng đang xem trang nào nhỉ —— à, cầm sắt hợp minh?

"Không, không phải, ta chỉ là vừa vặn lật đến trang này thôi......"

"Vậy ——" Nguyên Sách đưa mắt ngắm quyển sách tranh trong lòng ngực nàng, "Trang bên cạnh thì sao? -- Uốn mình theo người, ha?"

Nguyên Sách leo lên giường, cầm lấy sách trang nàng ôm trong lòng ra, tiện tay lật lật, chỉ cho nàng xem: "Vậy bằng không thì cái 'cá bơi đáy nước' này chăng?" Khương Trĩ Y trừng mắt đến lớn hơn một chút.

Nguyên Sách lại lật qua hai trang: "Hoặc là cái này, thấy người sang bắt quàng làm họ?"

Khương Trĩ Y sắp tắt thở rồi.

Nguyên Sách khép quyển sách tranh lại, nằm ngửa người trên giường, cười đến hai vai run lên.

Khương Trĩ Y nhíu mày đẩy hắn một phen: "Cười cái gì nha?"

Nguyên Sách vẫn cười không ngừng.

"Lại cười nữa ta cắn chàng!" Khương Trĩ Y bò lên làm bộ muốn cắn hắn.

Nguyên Sách rốt cuộc cũng ngưng cười, ôm người vào trong lòng ngực: "Nếu nàng cảm thấy khó quá thì đừng miễn cưỡng, ngày khác cũng được."

"Không được, chuyện hôm nay, hôm nay phải làm, liền ngay hôm nay," Khương Trĩ Y ghé vào trên người hắn hừ lạnh, ánh mắt lập loè thấp giọng nói, "Kỳ thật ta cảm thấy cái 'long diễn du phượng' kia có vẻ đơn giản......"

Nguyên Sách hồi tưởng chớp chớp mắt, nhìn về phía khuôn mặt sau khi bôi đi lớp trang điểm vẫn kiều diễm như cũ, hầu kết khẽ động: "Vậy nếu trong chốc lát làm đau nàng thì làm sao bây giờ?"

"...... Làm đau ta, chàng liền đừng hòng bỏ lại ta."

Ánh mắt Nguyên Sách hơi buồn bã, ôm lấy nàng, bàn tay khẽ vuốt ve lưng nàng chợt di chuyển lên, ấn chặt ót nàng, hôn lên môi nàng.

*

Đêm đông, bông tuyết bị đánh ra từng mảng, rơi lất phất trên không trung, từ từ rơi vào song cửa sổ, bị hơi nóng trong phòng hoà tan.

Nến hỉ trong phòng lay động, hơi thở dốc đan xen vào nhau.

Khương Trĩ Y ngửa mặt nằm ở trên giường, ngẩng cổ híp mắt, ôm lấy tấm lưng chồng chất vết sẹo của Nguyên Sách, cảm giác được nụ hôn của hắn từng tấc từng tấc tinh mịn rơi xuống, trằn trọc chạy khắp nơi, mình cũng giống một bông tuyết, bị hơi nóng hòa tan thành một vũng nước.

Rõ ràng chỉ mới uống một ngụm rượu hợp cẩn, nhưng men say tới muộn vào giờ phút này lại lan tràn ra khắp người, làm như người giống như phập phềnh trên đám mây.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét tàn sát bừa bãi, thổi đến cây tịch mai trong viện kia làm nó hơi lắc nhẹ, nhụy hoa rung động.

Hắn cũng giống như một trận gió, làm nàng ngăn không được mà phát run lên từng đợt. Mỗi một lần run rẩy, tay ôm lấy lưng hắn liền nhịn không được xiết chặt thêm một phần, đầu ngón tay ngẫu nhiên cọ qua vết sẹo của hắn, đổi lấy hắn càng ra sức cướp lấy.

Trong khi tâm thần đong đưa, Khương Trĩ Y không biết như thế nào mới có thể ôm hắn càng chặt hơn, chỉ muốn càng có được hắn thêm một ít, lại thêm một ít, cũng muốn cho hắn thêm một chút nữa.

Giữa lúc tâm thần mông lung, hai người bỗng đụng vào nhau đồng thời chấn động, một người giương mắt cao nhìn người giương mắt thấp.

Khương Trĩ Y mở đôi mắt mênh mông sương mù, thấy một giọt mồ hôi mát lạnh treo trên thái dương của Nguyên Sách, ẩn nhẫn mà không chịu rơi xuống.

Nguyên Sách đưa đôi mắt sóng ngầm mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng, giống như dùng ánh mắt dò hỏi.

Khương Trĩ Y khẩn trương đến trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lại vẫn ngẩng đầu lên, hôn cằm hắn một cái.

Giọt mồ hôi kia theo thái dương rơi xuống thật mạnh, một tiếng kêu rên vang lên, ngoài cửa sổ gió cũng dừng lại.

Nguyên Sách kề sát trán vào trên hõm vai Khương Trĩ Y, nhắm hai mắt hoãn lại trận chấn động này.

Mí mắt Khương Trĩ Y rung động, há miệng nhưng không phát ra tiếng động.

Cảm nhận được nàng cứng đờ, Nguyên Sách ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi đã phủ một tầng mồ hôi mỏng của nàng, ngóng nhìn hai mắt nàng, ấm ách mở miệng: "Đáp ứng nàng, ta sẽ sống sót trở về."

Trong khoảnh khắc, lệ nóng liền trào lên khoé mắt Khương Trĩ Y, trái tim phồng lên đau đớn: "Nhớ lấy, nếu chàng nuốt lời, ta tuyệt đối không sống một mình."

"Được."

Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã rơi thành một đại tác phẩm, mang theo lực lượng phá hủy hết thảy mà thổi quét qua khắp nơi.

Trên giường, hai người ôm chặt lấy nhau giống như muốn hoà tan vào tận xương tuỷ của nhau, tiếp tục trầm luân trong lốc xoáy nùng nhiệt.

*

Nửa đêm, gió tuyết ngừng lại, mọi thanh âm đều im lặng.

Nguyên Sách lẳng lặng nhìn người ngủ yên trong lòng ngực, thật lâu cũng chưa chợp mắt.

Ánh mắt từ lông mày nàng vuốt ve xuống đôi môi căng mọng đỏ hồng của nàng, lại đến cái cổ thon dài, đi xuống xương quai xanh như ngọc, rồi đến liên miên phập phồng.

Chợt nghe một tiếng huýt gió, Nguyên Sách bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt thoáng chốc thanh tỉnh, nhẹ nhàng thả người trong lòng ngực mềm như bông lại trên giường, xoay người mà xuống, khoác áo đi ra ngoài.

Trong đình viện, Mục Tân Hồng vội vàng đưa tới một phong thư, báo: "Thiếu tướng quân, trong sứ đoàn hòa thân có người truyền đến mật tin, sứ đoàn này chẳng lẽ ——"

"Có người của Tề Duyên." Nguyên Sách không chút nào ngoài ý muốn nhận tin.

Tề Duyên biết hắn sẽ không ngồi chờ chết mặc cho Khương Trĩ Y xuất giá đi Tây La, nhưng cũng lo lắng hắn dao động yên ổn của biên cảnh, cho nên tất nhiên sẽ xếp người vào trong đội ngũ hòa thân, nếu kế hoạch của hắn có vấn để, thì hắn ta có thể bổ khuyết lại.

"Vậy lúc trước tứ hoàng tử chưa hề ngăn trở ngài, hẳn là tán thành kế hoạch của ngài."

Chắc là tứ hoàng tử hiểu Thánh Thượng, đoán được thiếu tướng quân ra tay sẽ gặp phải cái gì, cho nên trước khi sứ đoàn hòa thân ly kinh đã cho xếp thủ hạ vào, còn dặn dò thủ hạ một ít chuyện, nếu như thật sự đi đến bước đường hôm nay, liền bảo thủ hạ truyền tin cho thiếu tướng quân.

Nguyên Sách mở mật tin ra, đọc nhanh như gió quét.

"Thiếu tướng quân, chuyến này ngài thật sự không mang theo một binh một tốt, cứ như vậy đơn đao đi gặp? Các huynh đệ đều đang đợi mệnh, chỉ cần ngài gật đầu, ti chức suốt đêm liền điểm binh mã, cùng ngài đi!"

Nguyên Sách hất mắt liếc liếc hắn: "Ta ở trong Huyền Sách Quân mười năm, độc lai độc vãng tám năm, kêu các ngươi theo làm gì, cho ta thêm loạn?"

Mục Tân Hồng một đại nam nhân lại rũ mắt xuống nhịn nước mắt: "Ti chức chỉ là sợ Huyền Sách Quân sẽ không còn thiếu tướng quân......"

"Không phải còn có ngươi sao?" Nguyên Sách cong môi cười, "Ta dùng thân phận huynh trưởng làm xong một chuyện cuối cùng, cũng nên trả lại cái tên này cho huynh trưởng, sau này Huyền Sách Quân liền giao cho ngươi."

Mục Tân Hồng lắc đầu: "Huyền Sách Quân chỉ nhận cường giả, ti chức không đủ tư cách, thiếu tướng quân cho dù không phải là thiếu tướng quân, cũng vẫn là Gai Trúc, vị trí Gai Trúc vĩnh viễn chờ ngài!"

Nguyên Sách nhướng mày: "Ta đây một hai phải có vị trí, ta là trời sinh mệnh lao lực sao?"

Mục Tân Hồng gãi gãi đầu giấu nước mắt, mỉm cười.

"Được rồi, ta đang tân hôn yến nhĩ đây," Nguyên Sách xua xua tay đuổi người, "Mau chóng trở về đi, đừng quấy rầy ta ôm phu nhân ta ngủ."