Drama Nhà Giàu

Chương 22: Anh không phải là bạn trai của tôi



Editor: Mây.

Beta: Jen.

Sáng hôm sau, Tiêu Cận đến một số ngân hàng thuộc tập đoàn để tiến hành khảo sát. Sau khi chuyến đi kết thúc, đoàn người theo anh về công ty.

An Trình quẹt thẻ, thang máy chậm rãi đi lên. Tiêu Cận bỗng nhiên đưa tay ấn xuống tầng 17.

“Tiêu tổng, đến bộ phận Ngoại giao sao?” An Trình hỏi.

Tiêu Cận đút hai tay vào trong túi, trầm giọng nói: “Không cần, mọi người đi về trước đi.”

Tầng 17 ở bộ phận Ngoại giao, mọi người đều đang làm công việc của mình một cách trật tự. Tiêu Cận nhìn thoáng qua, khu vực phiên dịch chỉ có một mình Đoàn Triết.

Tiêu Cận đi qua đi lại trước cửa hành lang hơn mười phút, lấy tấm ảnh tối hôm qua mà Kim Thị Thị đăng trong vòng bạn bè nhìn một lúc mới trở lại văn phòng tổng giám đốc.

Lại là một buổi sáng bận rộn công tác. Gần đến giờ nghỉ trưa, An Trình theo thường lệ đến hỏi: “Tiêu tổng, buổi trưa muốn ăn cái gì? Tôi đi đặt đồ ăn.”

Tiêu Cận xoa mi tâm, khóe môi mang theo ý cười không thể phát hiện, “Hôm nay không cần đặt đồ ăn nữa, đến nhà ăn nhân viên đi.”

An Trình nhất thời không kịp phản ứng lại.

Chỉ có duy nhất ngày chính thức gia nhập tập đoàn, Tiêu Cận mới đến nhà ăn nhân viên ăn trưa một lần, kết quả là bị đồng nghiệp vây xem, từ đó về sau anh không đi đến đó nữa.

Không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra.

Thời gian nghỉ trưa, An Trình đi cùng Tiêu Cận đến nhà ăn nhân viên.

Phúc lợi của Tiêu thị được công nhận là rất tốt trong ngành, nhà ăn có hàng chục cửa sổ, bao gồm các món ăn ngon từ đông tây nam bắc.

Tiêu Cận vừa bước vào nhà ăn đã có người tinh mắt nhận ra anh.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám, vai rộng eo thon chân dài, không giống như là tới ăn cơm mà càng giống như đến để đi catwalk thì hơn.

Không ít nhân viên đi theo, cách anh không xa không gần, trong mắt nhân viên nữ hiện lên những ngôi sao nhỏ, rì rầm nhỏ giọng bàn tán.

An Trình đi bên cạnh Tiêu Cận, chú ý giải tán đám đông, anh ta cảm thấy Tiêu tổng nên trả thêm cho mình một phần tiền lương của vệ sĩ.

Tiêu Cận nhàn nhã quan sát xung quanh, đi qua tất cả các cửa sổ một lần, hình như vẫn không có đồ ăn hợp với khẩu vị của anh.

Anh lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn WeChat.

“An Trình, chọn một phần cơm đơn giản.” Tiêu Cận thấp giọng nói xong liền xoay người ra khỏi nhà ăn nhân viên.

An Trình hỗn loạn trong gió.

Hai ngày sau, cô gái nói “hải sản rất ngọt” kia giống như bốc hơi khỏi thế giới, trong công ty không nhìn thấy cô, điện thoại, tin nhắn WeChat cũng đều không có.

Trong lòng Tiêu Cận càng ngày càng bực bội, lúc mở cuộc họp liên tiếp thất thần. An Trình cho rằng anh bị bệnh, dò hỏi anh ba lần liên tiếp có muốn trở về sớm nghỉ ngơi hay không.

Hôm nay, vừa mới kết thúc một cuộc họp video, Tiêu Cận khiển trách mấy cấp dưới làm việc lỏng lẻo. Anh tức giận gập máy tính xách tay của mình lại rồi đứng dậy và rời khỏi văn phòng.

Tổ phiên dịch của bộ phận Ngoại giao, ngón tay của Đoàn Triết đang lướt trên bàn phím. Lúc nghiêng đầu cầm ly nước, anh ta liếc mắt nhìn thấy Tiêu Cận đứng ở bên cạnh.

Anh ta “bắn” thẳng người đứng dậy, “Tiêu tổng! Xin lỗi vì tôi không nhìn thấy anh.”

Tiêu Cận trấn an vỗ vỗ bờ vai của anh ta, giả vờ như vô tình hỏi: “Sao lại chỉ có một mình cậu?”

Đoạn Triết cười, “Mấy ngày nay Thị Thị xin nghỉ, nói là muốn trở lại trường làm đề cương luận văn tốt nghiệp.”

Tiêu Cận gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”

Đoạn Triết được khích lệ, gõ bàn phím như là hổ sinh gió.

Buổi tối, Tiêu Cận hẹn Nghiêm Ngộ ra tụ tập.

Ánh mắt Nghiêm Ngộ giống như mọc trên điện thoại, một giây cũng không nỡ rời đi.

Tiêu Cận trêu ghẹo anh ta: “Đang đợi tin nhắn của Tần Phái? Thật là si tình.”

Mặt Nghiêm Ngộ đỏ lên, buông điện thoại ra, “Đừng làm loạn, bạn tốt của tôi.”

Anh ta đưa điện thoại lên trước mắt Tiêu Cận, khung chat đều là những tin nhắn không có dinh dưỡng với Tần Phái.

Lần trước sau khi Tần Phái từ chối lời thổ lộ lãng mạn của Nghiêm Ngộ. Hơn nữa còn từng là bạn tốt, Tần Phái cũng không chủ động liên lạc một câu nào với anh ta nữa.

Sau đó có một lần Nghiêm Ngộ thấy Tần Phái đăng bài tìm biên tập viên trong vòng bạn bè, liền nhiệt tình giới thiệu cho cô ấy một đại thần. Như vậy hai người lại nói chuyện với nhau, Tần Phái phát hiện nếu Nghiêm Ngộ không nói chuyện yêu đương thì con người còn rất thú vị. Nhưng cô ấy không có cảm giác với Nghiêm Ngộ, sau đó nói ra quyết định làm bạn tốt với nhau.

Tiêu Cận nhướng mày nói: “Sao không gọi bạn tốt của cậu ra ngoài chơi?”

“Ôi đã nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không muốn đến.” Nghiêm Ngộ dừng lại, đột nhiên nhanh trí, “Nếu để cho cô ấy mang theo bạn bè chắc là còn có kịch hay. Vậy cậu cũng đến cùng đi A Cận, bằng không chỉ có một mình tôi cũng quá xấu hổ.”

Tiêu Cận cười, “Tùy cậu, tôi thế nào đều được.”

Nghiêm Ngộ quả thật cảm động rơi nước mắt.

**

Tần Phái dẫn theo Kim Thị Thị cùng nhau đi chơi, đề nghị đi xem phim.

Hai người vào thang máy đi lên, Kim Thị Thị mặc một cái váy jean, buộc tóc đuôi ngựa, trông cô như tỏa nắng lại hoạt bát.

Nghiêm Ngộ cười chào đón.-

Tiêu Cận yên tĩnh đứng tại chỗ, anh híp mắt, không cảm xúc mà dời tầm mắt đi.

Kim Thị Thị chạy chậm đến đó chào anh, “A Cận!”

Tiêu Cận không nói gì, trên mặt viết “Tôi đang không vui”.

Kim Thị Thị khẽ thở dài, tự lo cho mình nói: “Ôi, em quá thảm mà, mấy ngày nay trở về trường học viết luận văn tốt nghiệp, mỗi ngày thức đến hai ba giờ sáng mới ngủ, ngày hôm sau sáu giờ đã phải dậy.” Cô bĩu môi rồi lại nhích đến gần hơn một chút, “Anh xem chân tóc của em đã cao lên rồi phải không!”

Sắc mặt Tiêu Cận dịu hơn một chút, nhàn nhạt liếc cô, hỏi: “Rất mệt sao?”

Kim Thị Thị ngẩng đầu lên cười thật tươi, “Cũng tạm được!”

Tần Phái ở bên này vẫy vẫy tay, “Tớ đi mua vé!”

Nghiêm Ngộ lập tức đuổi theo, “Tôi đi cùng em.”

Tiêu Cận chỉ vào quầy phía trước nói: “Đi mua một chút đồ ăn.”

“Được được được.” Kim Thị Thị đi theo phía sau anh, thừa lúc anh không thấy khẽ ‘hừ’ một tiếng.

Tiêu Cận mua đồ uống và bỏng ngô, Kim Thị Thị muốn lấy một ly trước.

Coca lạnh, thân ly gặp không khí ngưng tụ thành một tầng nước mỏng.

“A, dính nước rồi!” Kim Thị Thị kêu lên, lại ghét bỏ mà lau ngón tay ở vạt áo trước ngực Tiêu Cận.

Tiêu Cận cau mày nhìn chỗ áo ươn ướt của mình.

Kim Thị Thị ngẩng mặt lên, “Thật xin lỗi,” Cô cắn môi dưới, “Nếu không…… Cho anh lau lại?”

Ánh mắt Tiêu Cận đảo qua trước người, đen mặt quay đi.-

Kim Thị Thị ở phía sau nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên.

Bốn người đi vào, hai cô gái ngồi cạnh nhau. Tiêu Cận lấy đồ ăn vặt và đồ uống vừa mua chia cho mọi người.

Kim Thị Thị chạm vào cánh tay lộ ra bên ngoài hỏi Tần Phái: “Chỗ đó của cậu có lạnh không? Chỗ tớ hình như là cửa gió của điều hòa, da gà nổi lên hết rồi.”

Tần Phái lắc đầu, “Tớ không có cảm giác, nếu không chúng ta đổi chỗ?”

Kim Thị Thị xua tay, “Cậu sợ lạnh như vậy, thôi bỏ đi.”

Tiêu Cận liếc mắt nhìn Kim Thị Thị nói: “Em qua chỗ tôi đi.”

Hai người đổi vị trí, ánh đèn tối xuống, bộ phim bắt đầu chiếu.

“Phái Phái,” Kim Thị Thị nhỏ giọng gọi cô ấy: “Cho tớ nếm thử kem của cậu!”

Tần Phái cười đưa kem sang cho cô.

Kim Thị Thị nghiêng người sang lấy. Nửa người trên của cô đậu trên người Tiếu Cận, cánh tay lạnh lẽo trong lúc vô tình xẹt qua đầu ngón tay anh. Đuôi tóc nhẹ nhàng lắc lư, quét đến chóp mũi anh, tạo ra sự run rẩy.

Tiêu Cận lập tức nín thở, gương mặt càng ngày càng nóng.

Kim Thị Thị cắn một miếng kem, cảm thấy mỹ mãn mà trở về vị trí của mình.

Sau đó cô lại lần lượt nếm thử khoai tây chiên, bánh ngọt, hộp trái cây cắt sẵn của Tần Phái……

Tiêu Cận như ngồi trên đống lửa, hận không thể bóp chết chính mình khi mua đồ ăn vặt lúc đó. Bộ phim bắt đầu chiếu hơn nửa tiếng, anh còn không biết ai là nhân vật chính.

Cuối cùng Kim Thị Thị cũng không nếm thử đồ ăn vặt của Tần Phái nữa, cô nhìn chằm chằm màn hình, cầm đồ uống bên cạnh húp một ngụm, “Ôi trời!” Cô dừng một chút, liếm môi, ngượng ngùng mà nhìn về phía Tiêu Cận: “Tôi vừa uống đồ uống……”

Tiêu Cận mím môi, anh đứng dậy, “Tôi đi vệ sinh.”-

Kim Thị Thị thoải mái dựa lưng vào ghế.

Rốt cuộc có thể an tâm xem điện ảnh.

Bộ phim còn chưa kết thúc, Tần Phái đã nhận được điện thoại của lãnh đạo trong đài. Tiết mục bị trống, thúc giục cô ấy trở về giải quyết tốt hậu quả. Tần Phái lo lắng, Nghiêm Ngộ xung phong nhận việc đưa cô ấy đi.

Bộ phim kết thúc, Tiêu Cận và Kim Thị Thị đi ra cùng nhau.

Kim Thị Thị kéo ống tay áo anh, hỏi: “Này, sao anh không nói lời nào vậy?”

Tiêu Cận xụ mặt, qua một lúc lâu mới hỏi: “Trở về trường học sao cũng không nói với tôi một tiếng?”

Kim Thị Thị cười rộ lên, nói đùa: “Anh cũng không phải bạn trai em, tại sao em phải báo cáo hành trình với anh chứ?”

Tiêu Cận đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn về phía cô.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ bối rối, do dự, còn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ không dễ phát hiện.

Kim Thị Thị đụng vào cánh tay anh, “Em nói đùa thôi!” Cô cười rộ lên, “Bên trường học quá gấp gáp, mỗi ngày em đều điên cuồng viết luận văn. Hơn nữa anh bận rộn như vậy, em cho rằng anh sẽ không để ý em đi đâu vậy chứ!”

Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, uất ức.

Tiêu Cận thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Ai nói tôi không để ý? Về sau nhớ nói rõ cho tôi.”

Không biết là giọng điệu của anh quá dịu dàng, hay là trong lòng có một chút cảm giác áy náy. Trái tim Kim Thị Thị như là bị một cái gai nhỏ đâm vào, nhẹ nhàng nhói lên.

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”

Tiêu Cận lái xe đưa Kim Thị Thị về nhà, xe cộ qua lại vào giờ cao điểm đông nghịt.-

Kim Thị Thị ngồi ở ghế phụ bên cạnh nghịch điện thoại, thuận miệng nói: “Ngày hôm qua tôi thấy một tin tức: Một chàng trai cố ý tiếp cận một cô gái, thế nhưng là bởi vì thích bạn trai của cô ấy. Trời ơi, tam quan của cô gái kia đã sụp đổ.”

Xe chạy đến giao lộ, Tiêu Cận một tay đánh lái, thuận miệng đánh giá: “Cũng đủ kỳ quái.”

“Cũng không phải,” Kim Thị Thị liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Ôi, lúc anh mới quen em…… Mục đích cũng không thuần khiết, phải không?”

Tiêu Cận cười rộ lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, “Em yên tâm, tôi là người bình thường.”

Kim Thị Thị quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khinh thường bĩu môi.

Tiêu tổng ở bên bờ vực trọng sinh vội vàng đi ngang qua.

Đèn đỏ phía trước chuyển sang màu xanh lá cây, Kim Thị Thị hỏi: “A Cận, anh có thích cô gái nào không?”

Xe đột nhiên dừng lại trên đường.

Tiêu Cận chậm rãi quay đầu sang, ánh mắt dừng ở trên mặt Kim Thị Thị. Ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe chiếu lên mặt anh, phác họa ra rõ ràng những đường nét ấy.

Đầu tiên anh hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn cô giống như ẩn giấu sự dịu dàng không thể hiểu được.

Anh cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy.

Tiếng còi phía sau vang lên liên tục, trong tiếng ồn ào Kim Thị Thị nghe thấy nhịp tim của mình đập như trống. Hai tay cô vô thức xoắn vào nhau, móng tay ghim vào đầu ngón tay hiện lên vết hằn.

Kim Thị Thị bất an nhìn xung quanh.-

Cô! Giống như! Đưa! Bản thân! Vào trò chơi!!!