Dù Có Gặp Lại

Chương 2



2

Tin tốt là mặc dù vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi đã làm đầu tôi bị va chạm mạnh nhưng lại không gây ra thương tích nghiêm trọng nào, chẳng qua là não bị chấn thương nên vẫn phải nhập viện để quan sát thêm.

Tin xấu là, do não bị chấn thương mạnh nên tôi mất trí nhớ rồi.

Bác sĩ cũng không thể chắc chắn khi nào thì tôi hồi phục. Ông ấy nói: "Vấn đề não bộ rất phức tạp. Chưa biết chừng giây sau cô sẽ nhớ lại, nhưng cũng có thể không nhớ được cả đời."

Tôi cảm thấy không vấn đề gì. Giữ được mạng là tốt rồi, ký ức gì đó không quan trọng.

Lương Thiệu nói hắn là chồng tôi, nhưng tôi lại không hề có một chút ấn tượng nào về hắn. Tôi thấy hắn không khác gì một người lạ.

"Tại sao tôi lại mất trí nhớ?" Tôi hỏi hắn.

Lương Thiệu ngồi cạnh giường, quần áo lấm lem bụi bặm và máu, đầu tóc rối tung rối mù. Hắn kể lại cho tôi đầu đuôi sự việc với ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

"Vậy nên, ý của anh là anh ngoại tình rồi muốn ly hôn với tôi, mà tôi còn đỡ t.a.i n.ạ.n xe cộ giúp anh hả?"

Lương Thiệu im lặng không nói gì.

Tôi cau mày: “Tôi mà lại ngu thế á?"

Tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Nhưng nhìn anh hình như cũng đâu phải gu tôi, anh không lừa tôi đó chứ?"

Vóc dáng Lương Thiệu quả thật rất khá: mặt mày sắc nét, thân hình cao to, còn là bộ dáng cấm dục, nhã nhặn mà bại hoại. Đặc biệt là khi hắn đeo kính gọng vàng, đích thị là một tên cầm thú.

Nhưng tôi không thích loại hình này, tôi thích trai hệ thể thao đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển cơ.

Lương Thiệu nhìn tôi, dường như định nói gì nhưng lại thôi.

"Cho tôi xem bản thỏa thuận." Tôi đưa tay về phía hắn.

Tôi không có hứng thú dây dưa với một… quả dưa chuột thối đã ngoại tình. Lấy tiền ly hôn rồi đi tìm các em giai không ngon hơn à?

Lương Thiệu thấp giọng nói: "Thôi bỏ đi. Em đã ra nông nỗi này rồi, chuyện đó để sau hẵng tính."

Tôi thấy có một góc giấy lộ ra khỏi túi hồ sơ rách nát đặt cạnh hắn nên đã tiện tay rút nó ra.

Quả nhiên là thỏa thuận ly hôn.

Tôi rất hài lòng với số tiền trên bản thỏa thuận, không ngờ mình cũng có ngày đột nhiên giàu kếch xù.

Có thể ly hôn với một tên đàn ông không tuân thủ đạo làm chồng, mà còn lấy được một số tiền lớn, trên đời còn chuyện tốt như vậy sao?

Tôi không muốn tiếp tục tranh luận với hắn nữa, dứt khoát bấm chuông gọi y tá.

"Xin hỏi, có thể cho tôi mượn bút được không? Cảm ơn."

"Đợi đã…" Lương Thiệu nhíu mày: "Em không cần phải gấp gáp như vậy, chúng ta có thể về nhà thương lượng lại."

Tôi nhướn mày: "Chẳng phải anh muốn ly hôn gấp với tôi sao? Bồ nhí sắp sinh rồi, phải khẩn trương lên để còn nhập hộ khẩu cho đứa trẻ nữa chứ."

Những người khác trong phòng bệnh nghe thấy thế thì lập tức quay sang khinh bỉ nhìn Lương Thiệu, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

"Trông cũng tử tế đấy, không ngờ lại đi ngoại tình."

"Tình nhân sắp sinh đến nơi rồi nên ép vợ ly hôn. Chậc chậc, loại người gì vậy trời?"

Hắn cắn chặt răng: "Không cần gấp."

Tôi cười nhạo một tiếng, xoèn xoẹt ký tên rồi ném tờ đơn ly hôn cho hắn: "Anh không gấp nhưng tôi gấp. Đàn ông không yêu mình thì không khác gì bắp cải thối, mà tôi lại không muốn có quan hệ gì với bắp cải thối. Đợi tôi xuất viện rồi thì chúng ta đi lĩnh chứng. Cút đi!"

Hắn cầm bản thỏa thuận ly hôn, ngơ ngác nhìn chữ ký trên đó, dường như chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, hắn mới liên tục lắc đầu.

"Không được." Lương Thiệu một mực từ chối: "Anh không đi, anh phải ở lại chăm sóc em."

Tôi cau mày: "Anh thuê cho tôi một cô hộ lý là được, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Không biết vì sao mặc dù không có ấn tượng gì với hắn nhưng trong tiềm thức, tôi lại chán ghét người đàn ông này. Nhìn thấy hắn là tôi không kiềm được bực bội.

Lương Thiệu sửng sốt, cầm bản thỏa thuận ngồi ngây ra đó.

Tôi quay người đi, không nhìn hắn nữa.



Buổi tối, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh. Tôi không muốn gọi Lương Thiệu nên dứt khoát tự mình vịn vào tường, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả là vừa đến cửa, tôi liền nghe thấy Lương Thiệu đang hỏi bác sĩ kiểm tra phòng: “Bác sĩ, chứng mất trí nhớ này của cô ấy… xác suất khôi phục là bao nhiêu?”

Bác sĩ ngẫm ngợi rồi đáp: “Khó xác định lắm. Có rất nhiều nguyên nhân gây mất trí nhớ. Khi não bộ con người bị sốc, nó sẽ mở ra cơ chế tự bảo vệ, niêm phong ký ức đau khổ nhất. Về phần có thể nhớ lại được hay không thì phải xem tiềm thức của cô ấy có tự nguyện không, rất khó nói.”

Bác sĩ nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Lương Thiệu đứng đó.

Hành lang lạnh lẽo được chiếu sáng bởi bóng đèn sợi đốt. Một cái bóng thật dài kéo sau hắn, tấm lưng thoạt nhìn có chút cô đơn.

Hắn sửng sốt đứng đó, bất động hồi lâu.