Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ

Chương 18: Gặp lại Diệp Mặc



Xử lý xong con trai cô mới yên tâm đi ngủ. Sáng hôm sau cô thức giấc dậy đã thấy thằng con cô đang mang vẻ mặt tức giận và tay chắp hông nói với cô.

- Mẹ sao có thể lười như vậy nhỉ? Con sắp chết đói rồi.

- Chẳng phải con có thể tự nấu cơm sao?

Cô giọng mới ngủ dậy nói với con trai. Hôm nay cô muốn dẫn thằng bé đến trung tâm thương mai mua đồ cho nhóc.

- Được rồi bỏ bộ mặt đó xuống đi. Ăn cơm xong mẹ sẽ đưa con đi trung tâm thương mại.

- Yes... Mẹ yêu của con là nhất.

Nhóc Tư Thần cười tươi như bắt được vàng ấy. Cô không thể để nhóc cười đắc ý được lâu. Cô lấy luôn thẻ của nó để đi trung tâm.

- Mami à. Con thích cái này cái này...

- Mua nhiều vậy con?

- Mẹ có tiền mà.

- Tất nhiên mẹ có tiền mà. Nhưng mà thẻ này của ai ấy nhỉ?

Hạ Uyển vừa nói vừa đưa chiếc thẻ trong tay ra trước mặt cậu. Tư Thần thấy là thẻ của mình thì liền để lại đồ chơi. Tiền của cậu còn dành cho mẹ khi già mà.

- Sao con để lại?

- Con dành tiền làm việc lớn đâu có thể để mua bim bim.

Hạ Uyển gật gù như hiểu chuyện cậu nhóc nói. Cô biết thừa là việc lớn gì rồi. Hai mẹ con sau đó chọn một cửa hàng nhật bản ngồi xuống ăn. Vì cô ngồi quay lưng nên không biết Diệp Mặc cũng ở đây. Tư Thần bỗng chỉ tay cho cô ý là người đàn ông kia giống cậu.

Hạ Uyển vội quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đó đang hướng về phía cô. Cô vội vàng lé tránh ánh mắt đó và cầm tay con trai mình dẫn đi.

Diệp Mặc như nhìn thấy điều gì anh lại chạy ra ngoài nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Anh nghĩ anh vì nhớ cô nên bị ảo giác thì phải.

- Sếp tìm kiếm gì ạ?

- Tôi thấy bóng dáng quen quen. Mà thôi bỏ đi ăn đi chắc không phải đâu.

Hai người tiếp tục ăn còn Hạ Uyển cô sợ hú hồn. Sau 3 phút cô mới lấy lại bình tĩnh về việc gặp Diệp Mặc ở đây. Đang suy nghĩ thì con trai cô gọi.

- Mẹ... mẹ sao thế? chú ấy có phải bố con?

- Mẹ đã nói rồi bố con chết rồi mà. Mẹ biết con nhớ bố nhưng...

Hạ Uyển giả vờ khóc trước con trai làm cậu bé hiểu chuyện lên cậu không hỏi nữa.

Hạ Uyển biết con trai mình đã tin, cô dắt con trai đến nhà hàng khác để ăn bù. Sau khi ăn xong hai người lại trở về nhà.

Không để mẹ biết cậu dấu mẹ tìm kiếm thông tin người đàn ông này. Sau 3 nút bàn phím cậu đã tìm được thông tin cá nhân của Diệp Mặc và cậu chắc chắn anh là ba cậu. Nên Tư Thần chat với Diệp Mặc.

- Nếu muốn nhận con trai mau nhắn tin lại. Cho ông 1 phút trả lời.

Diệp Mặc đang nói chuyện với đối tác thì tin nhắn chat ting ting. Anh mở ra xem đọc dòng tin nhắn mà mặt anh thấy không biết vui hay buồn nữa. Con trai anh bá đạo hơn cả anh sao? Mà sao anh lại có con bên ngoài chẳng nhẽ có người ăn cắp **** ***** của anh.

- Chào con trai. Con muốn nói gì với ba.

- Ba cũng nhanh đó. Ba biết Hạ Uyển.

Nghe đến cái tên này anh không bình tĩnh được nữa mà đứng bật dậy làm đối tác cũng toát mồ hôi vì anh. Anh vui mừng vì cái tên này, chẳng nhẽ cô còn sống sao?.

- Con nói cho ta biết Hạ Uyển ở đâu?

- Ba trước tiên trả lời câu hỏi của con: Ba sao lại bỏ rơi mẹ con?

- Câu truyện dài dòng khi nào có dịp ta sẽ kể cho con. Con hãy nói ta biết mẹ con ở đâu?

- Ba phải có quà đáp lễ con mới trả lời.

Diệp Mặc anh không nghĩ thằng con anh cũng bá đạo mới gặp mà đòi quà anh. Sau khi nhận để xem anh dậy bảo nhóc thế nào mới được.

- Được... được ta hứa sẽ mua oto cho con.

- Con không chơi ô tô. Con muốn cổ phần của ba.

Diệp Mặc anh há hốc mồm. Sao đứa con trai anh mới 3 đến 4 tuổi mà chơi cổ phiếu rồi. Đây gọi là tuổi trẻ tài cao sao?

- Tất cả của bà là của con hết.

- Nhất trí ba ba... Địa chỉ nhà.... Ba nhớ giữ lời. Không con sẽ tự có cách lấy của ba ba.

Xong tin nhắn đó là địa chỉ chat cũng tắt. Anh còn tưởng mình bị khủng bố mạng cơ. Thư kí Tần đứng cạnh còn ngơ hơn anh. Gì mà 3 tuổi hơn đã biết chơi cổ phiếu mà khoan khoan cô Hạ còn sống?

- Sếp cô Hạ còn sống?

- Ừ. Có khả năng vậy đó. Nếu lúc cô ấy nhảy cầu thì mang thai con tôi có lẽ đứa bé hôm chúng ta gặp là cọ trai tôi.

Diệp Mặc anh vui mừng quá mà ôm thư kí Tần làm đối tác tưởng hai anh có vấn đề nên đã bỏ về.

- Các ngài chờ chút...

- No... No..

"Thư kí Tần hợp đồng lần này bao nhiêu tỉ?"

- Sếp à. có 15 tỷ thôi.

- Vậy bỏ đi. Con trai và vợ tôi quan trọng hơn.

Anh mặc kệ cái hợp đồng 15 tỷ kia anh giờ chỉ quan tâm đến vợ anh mà thôi. Anh phải tìm được vợ anh chứ tiền bạc với anh có thiếu đâu.