Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 39: Phát Hiện



Căn phòng thoang thoảng mùi hoa nhài, Tần Dực hít thở đều, chầm chậm chìm vào giấc ngủ…

Vưu Thi giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô ta mơ màng sờ sang bên, người không thấy chỉ thấy chăn nệm lạnh toát. Điều này khiến Vưu Thi tỉnh ngủ phần nào, cô ta nhìn đồng hồ, bây giờ mới 5 giờ sáng không biết Tần Dực dậy sớm vì chuyện gì.

Cô ta lo lắng đứng dậy, đi ra ngoài xem xét. Vưu Thi ghé vào phòng con gái, cô bé vẫn ngủ rất ngon, ngoan ngoãn nói mớ vài câu rồi xoay người ngủ tiếp. Vưu Thi ra khỏi phòng khép cửa lại, cuối dãy hành lang có một tia sáng nhỏ, nghĩ đến hành lang cuối là thư phòng của chồng cô ta liền tiến tới.

Kèn kẹt.

Bên trong thư phòng không có ai, đèn mở sáng trưng. Cô ta thầm nghĩ đã lâu lắm rồi không vào thư phòng Tần Dực, so với trước đây thư phòng không khác gì chỉ có thêm một đống tài liệu chất đống trên bàn. Vưu Thi đi tới sắp xếp gọn gàng lại, ánh mắt cô ta bỗng chú ý tới một tấm ảnh được hắn xếp ở trên kệ. Khuôn mặt người nọ có hơi quen thuộc nhưng dù có nhớ thì cô ta cũng không nhớ mình gặp ở đâu.

Hơn nữa do mắt cận nên chỉ nhìn thấy mờ mờ, cô ta chỉ thể thấy đường nét quen thuộc trên người phụ nữ nọ. Ngay lúc bàn tay Vưu Thi chuẩn bị chạm vào thì Tần Dực từ bên ngoài đi vào.

“Em không ngủ nữa à? Sao lại dậy sớm như vậy.” Lực chú ý Vưu Thi bị dời đi, cô ta nhìn Tần Dực mặc đồ ngủ trên tay có cầm một ly cà phê còn nóng. Cô ta đau lòng cho chồng mình làm sao còn sức suy nghĩ đến việc nọ.

“Em không thấy anh ở bên nên dậy luôn, anh cũng đừng thức đêm nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.” Cô ta tri kỉ khuyên nhủ, sau khi nói thêm vài lời tốt đẹp thì rời thư phòng tập yoga buổi sáng.

Căn phòng trở về sự tĩnh lặng, Tần Dực ngừng bút nhìn tấm ảnh hắn để trên kệ. Hắn đứng dậy quyết định cất nó vào ngăn kéo rồi khóa lại, nếu không phải hắn phát hiện ra thì hôm nay sẽ có phiền phức. Mà Tần Dực không thích phiền phức hắn chỉ muốn hiệu suất tuyệt đối, vụ việc hôm nay coi như hắn thả lỏng cảnh giác, tất nhiên sẽ không có lần sau.

Hôm nay lại là một ngày bình thường, hai vợ chồng hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau. Tiễn chồng và con gái đi Vưu Thi nhàm chán trở về trong nhà, hôm nay cô ta không có hứng ra ngoài nên ở phòng khách xem tivi. Xem được một nửa liền tắt, Vưu Thi nằm ra ghế sofa mở điện thoại.

Khi đang lướt mạng xã hội tin nhắn email đột nhiên kêu lên, Vưu Thi nghi hoặc ấn vào. Đó là một bức thư nặc danh gồm có bức thư và link ảnh, sau khi đọc hết sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta bật dậy run run ấn vào link phóng to ảnh.

Cô ta không hề biết căn biệt thự ở Thanh Uyển kia là của Tần Dực. Trước kia Vưu Thi cũng có ý định mua nó nhưng người chủ nhân kia không hề muốn bán lại. Khi đó Vưu Thi oán giận vài câu với Tần Dực, hắn còn an ủi cô khuyên cô mua một căn biệt thự khác. Vậy mà bây giờ có người nói với cô ta, căn biệt thự xa hoa đó dành để hắn nuôi tình nhân? Sắc mặt Vưu Thi không hề tốt, cô ta nhìn ả tình nhân bị bờ lưng người đàn ông che khuất chỉ thấy mỗi cánh tay.

Đứng ở góc độ này Vưu Thi cũng biết hai người họ đang hôn nhau, thậm chí hắn còn rất hưởng thụ! Cô ta tức giận nhiều hơn buồn bã, tựa như một món đồ thuộc về riêng mình bị một ả đàn bà khác dành mất. Thậm chí cô ta còn không thấy một chút chột dạ nào của chồng mình trong thời gian qua. Bây giờ cô ta có cảm giác muốn đến đó xé rách mặt ả tiện nhân kia, con đàn bà vô liêm sỉ.

Hôm nay giúp việc trong nhà được nghỉ một hôm nên chỉ có cô ta ở nhà. Vưu Thi tức giận không có chỗ trút liền đập vỡ bình hoa, bình hoa có giá trị cứ như vậy bị cô ta đập xuống trút giận. Sau một hồi Vưu Thi mới hít một hơi ngồi xuống, cô ta bắt đầu dò người gửi nhưng đây là thư nặc danh. Mà đã là thư nặc danh thì đâu biết ai gửi, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn chờ tin tức của thám tử tư.

Bạch Diệp được một hôm rảnh tay đến Tần thị rủ Tần Dực đêm nay ra ngoài chơi. Vậy mà người đàn ông nọ chẳng thèm nhấc mí mắt lên, chăm chỉ làm việc.

“Vãi, người anh em! Đừng lúc nào cũng chăm chú làm việc nữa. Cậu không biết ba tôi vì làm việc quá nhiều nên đầu bị hói hả?!” Bạch Diệp chán nản gác chân lên thành ghế, đến nước này rồi thì Tần Dực mới lên tiếng nhưng vẫn chẳng thèm bố thí cho anh một ánh mắt.

“Tôi còn rất nhiều việc, cậu muốn đi thì cửa phòng rất chào đón. Còn nữa bỏ chân cậu xuống, tôi không muốn bị mùi hôi chân hun cho chết.” Hắn vừa mở miệng liền phun ra lời tàn nhẫn, Bạch Diệp như bị tổn thương che trái tim bé nhỏ.

“Đồ tàn nhẫn!”

“Ừ.”

Bạch Diệp: …

Bổn tôn có chút tổn thương nha.