Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 6: Đỡ



Tiếng chuông cửa vang inh ỏi đánh thức Tống An, cô nhíu mày không bằng lòng đứng dậy rời giường.

"Ai đấy ạ?"

Tống An dụi mắt mở cửa, đằng sau cánh cửa xuất hiện một cô gái nhỏ. Hiển nhiên cô gái có chút mong chờ, khi cửa Tống An vừa mở cô gái không kìm lòng nhào vào lồng ngực Tống An.

Cô cũng phần nào tỉnh ngủ, lại thấy cô bé hàng xóm đang ôm lấy mình môi khẽ giương lên chậm chạp ôm lấy cô bé này.

"Chị! Rốt cuộc chị cũng về rồi. Chị không biết em chờ chị bao lâu rồi đâu, bọn họ nói xấu chị rất nhiều nhưng em không tin. Bởi vì em biết chị không phải người như vậy." Cô gái tham luyến cái ôm ấp áp của cô, trước kia em cũng hay được người chị dịu dàng này ôm vào lòng. Tống An trong tiềm thức em là người rất tốt, cô dỗ dành và chơi với một đứa nhóc lầm lì không ai thích.

Một người như vậy không thể nào làm ra việc xấu, cô bé đã nói với mẹ nhưng mẹ không tin. Trước giờ mẹ luôn nghiêm khắc với nhóc, luôn răn đe và mắng mỏ nhưng Tuyết Nhã biết tất cả là tốt cho em tuy cái tốt có phần hơi quá.

"Mấy năm nay chị có khỏe không?" Cô bé để ý tới mái tóc bù xù, quần áo lộn xộn, đuôi mắt đỏ hoe cùng dấu đỏ bí ẩn trên cổ Tống An bỗng chức hơi khựng lại.

"Chị...Chị có bạn trai rồi hả?" Em ngơ ngác, đỏ mặt chỉ chỉ vào dấu đỏ bất ngờ trên cổ cô. Tống An nghệch ra khó hiểu, bạn trai? Cô có bạn trai khi nào vậy.

"Không có, trước giờ chị chưa kết giao với ai cả." Tống An sờ vào chỗ Tuyết Nhã chỉ thẳng thắn nói tiếp.

"Chắc là do muỗi đốt thôi."

Con bé thở dài biểu cảm trông có vẻ hối tiếc, điều này làm cô hơi buồn cười.

"Vào trong đi, chị đi vệ sinh cá nhân đã, vừa mới ngủ dậy chưa kịp làm gì." Tống An lấy đôi dép mới cho bé, cô có thói quen đi dép bông nên những đôi đi trong nhà đều vô cùng mềm mại. Con bé đi đôi dép bông vào, ngại ngùng ngồi trên sofa ăn bánh quy cùng uống trà.

Bây giờ mới có 6h30, còn khá sớm mới phải đi làm. Mầm non nhận học sinh vào lúc 8 giờ nên thường 7 giờ 30 Tống An mới xuất phát đến trường. Tuyết Nhã xem tivi và trò chuyện cùng cô một lúc, cô nhóc vội vã rời đi như sợ mẹ phát hiện ra mình từng tới đây.

"Bai bai chị, khi khác em lại đến chơi! Đến giờ em phải về rồi. Nếu không về sớm có khi mẹ sẽ cầm roi đến đây mất, lúc đó em sợ mất mặt." Em rời đi, còn không quên mang thêm một ít bánh quy về. Tống An cũng nghỉ ngơi một lát, cô vào nhà vệ sinh vạch chỗ em chỉ ra.

Nơi đó chi chít những dấu vết màu đỏ khả nghi, da Tống An vừa mềm vừa trắng nên những dấu vết này rất lâu mới hết được. Bản thân cô đã được dạy dỗ qua nhưng về phương tiện quan hệ nam nữ Tống An có hơi mờ mịt. Có nghĩa là cô có biết nhưng không có nghĩa là cô biết hết, thế nên Tống An coi mấy nốt đỏ này là dấu vết muỗi cắn.

Cả đêm hôm qua cô đều ở nhà, lấy đâu ra người để làm chuyện này chứ! Tống An lấy phấn che đi những dấu vết ở trên cổ, sau một hồi loay xoay mới che được hết. Lúc đó vừa đến thời gian đi làm, Tống An thay quần áo rồi xuất phát.

Hôm nay vẫn là baba đưa Tần Nhan đi học, tâm trạng của baba có vẻ rất tốt. Cô bé thầm nghĩ chắc là baba đạt được thành tựu mới nào đó, tuy hơi giận vì đêm qua baba về muộn nhưng sáng nay khi bé đưa bức tranh ba đã khen và xoa đầu bé.

Thế nên Tần Nhan quyết định! Nhất định hôm nay phải vẽ thêm một bức nữa để tặng cho baba. Bé đi vào theo sự chỉ dẫn của cô giáo, hôm nay mùi hương trên người cô giáo có hơi đậm nhưng mùi hương dịu dàng và dễ ngửi không như mẹ, người của mẹ luôn nồng nặc mùi hắc hắc của mỹ phẩm nào đó mẹ thích.

Hừm, cô bé vẫn nên tự hào về mẹ! Bởi vì ngoài cô giáo ra mẹ chính là người phụ nữ đẹp nhất cô bé từng thấy. Ánh mắt Tần Nhan sáng long lanh, cô bé chào tạm biệt baba đi vào lớp ngồi xuống ghế nhỏ của mình.

"Cô Tống, hôm nay lại nhờ cô chăm sóc cho Nhan Nhan."

"Đây vốn là việc của tôi, tôi sẽ làm đúng trách nhiệm của mình." Tống An mỉm cười, giọng nói mềm mại đó luôn làm cho người khác có cảm giác yên lòng.

"Cô ơi! Bạn A muốn giành đất nặn của em." Hình như phía bọn nhỏ có trận cãi vã, Tống An bước hơi vội mà không để ý. Cô mắc phải xe oto đồ chơi trơn trượt suýt thì ngã xuống, may mà lúc đó Tần Dực kịp thời bắt lấy toàn bộ thân thể mềm mại đều đổ vào người hắn.

Tần Dực siết chặt tay, mùi hương vang vỏng bên mũi làm hô hấp hắn trễ đi vài nhịp. Tần Dực làm như không có gì mà giúp cô đứng lên, đẩy xe đồ chơi sang một bên.

Một phía bọn nhỏ thấy Tống An suýt ngã cũng suýt bật khóc, may mà có baba Nhan Nhan giữ không thì cô giáo đã ngã u đầu rồi.