Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1093: Dù sao cũng không phải do chính cô sinh ra mà



**********

Chương 1093: Dù sao cũng không phải do chính cô sinh ra mà

Chín giờ tối, Khương Tuyết Nhu trong phòng tắm trong phòng ngủ tắm rửa, tiếng nước róc ra róc rách khiến cô cảm thấy căng thẳng, nghỉ tới việc sau đó phải cùng Lương Duy Phong bắt đầu mối quan hệ kia rồi, cô vẫn chưa bắt kịp.

Nhưng có một số chuyện sau khi chọn tiến lên một bước bèn không thể tiếp tục mâu thuẫn như vậy nữa. Cô không thể cả đời này chỉ chấp nhận một mình Hoắc Anh Tuấn.

Cắn răng, cô vẫn quyết định đi ra ngoài. Nhưng, đón tiếp cô là Lương Duy Phong cầm chăn đang chuẩn bị đi ra ngoài. “Tuyết Nhu, anh cảm thấy em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh muốn cho em thêm chút thời gian để bình tĩnh hơn. Lương Duy Phong cười nói. “Hơn nữa công việc của anh gần đây rất bận, buổi tối còn phải tăng ca, chúng ta tạm thời ngủ riêng đi.” “ Khương Tuyết Nhu cảm động đến mức cắn môi. “Duy Phong, thực ra em có thể " “Không cần phải ép mình đâu, anh không muốn ép em chút nào." Lương Duy Phong cắt ngang lời cô.

Khương Tuyết Nhu cảm động tới mức không biết phải làm sao. Nghĩ tới việc bản thân vậy mà lại nghi ngờ Lương Duy Phong mà tự thấy áy náy trong lòng.

Lương Duy Phong đi sang phòng bên cạnh không bao lâu, Hiểu Khuê bỗng nhiên gọi điện thoại tới, tiếng khóc lớn vọng về phía cô: “Dì Khương, con không dễ chịu chút nào, con nhớ dì.” “Hiểu Khuê, con sao thế?” Khương Tuyết Nhu bị dọa đến mức bay nữa cái hồn.

Hiểu Khuê khóc thút thít: “Con đau đầu, bị sốt, con nhớ Khương Tuyết Nhu sợ nhất là nghe tiếng trẻ con khóc, dì.” nghe thấy liền giống như bị say vậy, cũng không quan tâm được nhiều nữa: “Con đang ở đâu, dì tới tìm con ngay “Con đang ở bệnh viện

Khương Tuyết Nhu vừa nghe thấy đang ở bệnh viện lại càng sốt ruột hơn, vội vàng qua phòng bên cạnh nói với Lương Duy Phong một tiếng, nói công ty có việc cần tới một chuyến.

Cô không dám nói là Hiểu Khuê, sợ Lương Duy Phong để ý chuyện mình quá gần gũi với người nhà họ Hoắc.

Trong bệnh viện.

Hiểu Khuê khóc xong, tắt điện thoại đi bèn quay sáng nịnh hót ôm lấy cánh tay của Quý Tử Uyên: “Chú nè, kẹo chú vừa đồng ý cho con.

Sau khi Quý Tử Uyên dại da một lúc, bèn cạn lời lấy kẹo mút từ trong hộc tủ ra đưa cho cô bé, sau đó quay lại nói với Hoắc Anh Tuấn: "Cô cháu gái này của cậu, kĩ thuật diễn xuất đỉnh quá nha.”

Hoắc Anh Tuấn nhếch mí mắt lên: “Đã nói trước với bác sĩ chưa?” “Yên tâm, không có sơ hở gì đâu, mấy người mau đi đi.” Quý Tử Uyên khô lời, vì để lừa Khương Tuyết Nhu qua đây tối nay mà tốn không biết bao nhiêu công sức.

Đợi đến khi Khương Tuyết Nhu vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, Hiểu Khuê đã ăn xong cây kẹo mút mà nằm trong lòng Hoắc Anh Tuấn ngủ mất rồi.

Hai bố con ngồi trên ghế trong bệnh viện, Hiểu Khuê yên lặng nhắm chặt đôi mắt lại, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người ta cảm thấy thương xót.

Chắc do không khí lạnh lẽo trong bệnh viện khiến

Khương Tuyết Nhu cảm thấy khó chịu, trước đây lúc Hiểu

Khuê bị ốm vừa yếu đuối lại vừa thích khóc, bây giờ mình lại không thể là người đầu tiên ở cạnh con bé. “Hiểu Khuê.

Khóe mắt cô nhịn không được mà chợt phiếm đỏ.

Hoắc Anh Tuấn thấy vậy trong đáy mắt chợt hiện lên chút áy náy, anh không ngờ rằng Khương Tuyết Nhu lại quan tâm tới Hiểu Khuê như vậy, dù sao cũng không phải do chính cô sinh ra mà. “Hiểu Khuê ngủ rồi."

Biểu cảm Hoắc Anh Tuấn không chút thay đổi mà nói nhảm: “Lúc nãy có chút sốt, uống thuốc hạ sốt giờ đỡ nhiều rồi, nhưng con bé cứ khóc mãi, nói nhớ em, xin lỗi vì đã làm phiền tới giấc ngủ của em. “Đang tốt lành mà sao lại sốt." Khương Tuyết Nhu đỏ mắt hỏi.

Bây giờ cô thực sự rất muốn đón Hiểu Khuê về lại bên cạnh mình.

Là một người mẹ, chỉ có tự tay chăm sóc cho con mình mới có thể yên tâm được. “... Tại vì tối ngủ đá chăn.” Hoắc Anh Tuấn tìm đại một lý do. “Bảo mẫu đầu, bảo mẫu không đắp chăn cẩn thận cho con bé sao." Khương Tuyết Nhu nổi giận hỏi.