Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 820: Khiêu khích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ai là cục cưng của anh?” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh không phải giám đốc lớn à, sao rảnh đến mức đến quậy tôi chơi game vậy hả?”

“Tiền anh kiếm được quá nhiều, vấn đề quan trọng hiện tại là tán gái với tìm bạn gái” Hoắc Anh Tuấn trả lời vô cùng hợp tình hợp lý: “Cùng bạn gái chơi game là nghĩa vụ của anh”

Khương Tuyết Nhu vỗ trán: “Làm sao anh biết tài khoản của tôi?”

Cô nhớ mình đâu có để lại manh mối nào đâu.

“Lúc trước khi xem phim, em chơi game, anh có để ý” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nói: “Lần đầu anh chơi game, lúc trước anh luôn nghĩ mấy chuyện chơi game này là lãng phí cuộc sống, giờ anh mới hiểu, cùng người mình thích chơi game cũng là một chuyện rất lãng mạn”.

Cho dù thông qua micro nhưng Khương Tuyết Nhu bị anh nói đến mức nổi cả da gà da vịt, tiếp theo cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Ngoan, buổi chiều mấy giờ tan làm, anh đến đón em” Hoắc Anh Tuấn tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng.

“Tôi tự chạy được”

"Anh biết là anh gọi Ngôn Minh Hạo đưa em đến, anh ở trong xe đó chờ em” Cuối cùng, Khương Tuyết Nhu nói cho anh thời gian.

Buổi chiều.

Khương Tuyết Nhu xách túi, bước vào thang máy tư nhân.

Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, Diệp Minh Ngọc đắc ý nhìn cô, nhấc chân muốn bước vào.

Nhưng Khương Tuyết Nhu đã lập tức ấn nút đóng cửa, kẹp Diệp Minh Ngọc ở trong.

“Khương Tuyết Nhu, chị định giết tôi hả?” Diệp Minh Ngọc bị cửa kẹp nhìn rất thê thảm, hét lớn.

“Cô nghĩ nhiều rồi” Sau khi Khương Tuyết Nhu ấn mở cửa thì đẩy Diệp Minh Ngọc ra ngoài: “Cô không thấy chữ bên ngoài à? Thang máy chuyên dụng của chủ tịch, cô lấy tư cách gì mà vào?”

Diệp Minh Ngọc cười mỉa: “Không phải chị chỉ dựa vào việc Diệp Gia Thanh cho chị danh phận thừa kế gì gì đó thôi sao, nhưng mà, giờ chị mới chỉ là người quan trọng phụ trách việc phát triển Diệp thị trong tương lai thôi, chắc chị không biết, ông nội đã sắp đồng ý để bộ tài vụ phê duyệt cho tôi ba trăm sáu mươi nghìn tỷ để phát triển và hùn vốn cộng tác với công ty Sở thị, chắc chị không ngờ được đâu nhỉ? Lúc trước làm mọi cách đuổi tôi và bố đi, không ngờ bọn tôi