Dụ Dỗ Vợ Yêu, Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 69: Gây nghiệp, trả nghiệt



“Đùng! Đùng!”

Những tiếng nổ nhỏ ở những thùng hàng chất chồng nhau bắt đầu vang lên, Tử Lăng theo quán tính ôm chặt lấy Cẩn Ngọc, dùng thân mình chắn cho cô những tia lửa nhỏ.

“Không kịp nữa đâu! Hai con mau rời khỏi đây!” - Tư Không Tình gào lên.

“Tử Lăng, m…mẹ… mẹ có thể giao Cẩn Ngọc cho con không? Hai đứa có thể không ở bên nhau, nhưng hãy sống thật tốt có được không?”

Tư Không Tình nghẹn ngào nói ra những lời xé lòng, tự xưng là mẹ, chẳng khác nào thừa nhận quan hệ vợ chồng của hai người. Nhưng cay đắng là, cả đời này e là cả hai cũng không thể ở bên nhau.

Tử Lăng nghiến răng, cảm xúc lẫn lộn khó tả. Mìn mini đã phát nổ rồi, nhất định sẽ nhanh chóng lan đến những quả mìn lớn hơn. Chẳng mấy chốc kho nhiên liệu này sẽ phát nổ. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng không thể để cô chết ở đây được. Nếu hai người mẹ đã quyết định chết chung để chuộc tội, vậy…

“Cẩn Ngọc, lạy hai mẹ đi.” - Tử Lăng nói nhỏ với cô, trong lòng dường như đã đưa ra quyết định. Cẩn Ngọc rưng rưng nước mắt, trong thời khắc sinh tử, không thể không quyết định thật nhanh.

Cuối cùng, Tử Lăng và Cẩn Ngọc vừa khóc, vừa bái lạy hai người, dập đầu sát đất. Cẩn Ngọc cố phát âm cho tròn vành:

“Mẹ, nếu có kiếp sau, con sẽ lại là con gái của mẹ, là con dâu của mẹ nữa.”

Hai bà mẹ gật đầu, mấy mươi năm sống trong hận thù, chưa bao giờ lòng họ được thanh thản như vậy. Tử Lăng lại cứng họng không biết nói gì, chỉ có Thẩm Dương An khẩn thiết:

“Tử Lăng, nếu có kiếp sau, con có thể tha thứ cho mẹ không, có thể không hận mẹ không?”

Tử Lăng trầm giọng: “Con… chưa bao giờ hận mẹ.”

Nói rồi, anh nắm lấy tay Cẩn Ngọc chạy thật nhanh, đám vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo. Mìn và nhiên liệu trong kho bắt đầu đua nhau bốc cháy.

Thẩm Dương An cười trong đau khổ: “Nếu có kiếp sau… nếu có kiếp sau… Tư Không Tình, xin lỗi cô.”

“Tôi cũng… cần phải xin lỗi chị.”

“Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ là thông gia, nhỉ?”

Về phần Tư Không Tam, sau khi liều mình muốn sống, ông ta quyết định bò ra khỏi vòng lửa, dùng áo vest cố dập tắt lửa bám trên người. Tuy đau đớn và mất máu rất nhiều, nhưng chỉ có cách bò ra ngoài, ông ta mới sống được.

Tư Không Tình và Thẩm Dương An nhìn thấy, cũng không buồn ngăn cản. Làm sao ông ta có thể thoát khỏi địa ngục tội ác của mình đây?

Tư Không Tam cố bò thêm được một lúc, khi sắp bỏ cuộc đến nơi, chợt nghe được tiếng gọi quen thuộc.

“Ba! Ba sao vậy? Ráng lên, tôi đưa ông ra khỏi đây!”

Tư Không Tà Dương vốn dĩ định phục kích bên ngoài để bắt cóc Cẩn Ngọc, nhưng sau khi cảm thấy tình thế không ổn, đã lập tức chạy vào trong kiểm tra, kết quả là phát hiện thảm cảnh này.

Tuy biết nơi này sắp cháy thành tro, nhưng hắn cũng không thể bỏ ba mình ở lại được.

Tư Không Tam vốn là người tham sống sợ chết, nhưng giờ phút này, đột nhiên lại thay đổi lạ kì:

“Thằng điên này! Mày đang làm gì ở đây vậy? Còn không mau chạy đi, mày sẽ chết đấy!”

“Ông mới là đồ điên! Mau lên, tôi cõng ông ra ngoài!” - Tà Dương vừa nói, vừa cố đỡ Tư Không Tam lên vai, nhưng ông ta dù còn chút sức lực cỏn con cũng cố vùng vẫy, thà chết không chịu rời đi.

“Tao chỉ là gánh nặng cho mày thôi, mau đi đi, mày phải sống!”

“Ba là ba tôi mà, sao tôi có thể bỏ ba ở đây rồi chạy trốn được?”

“Không sao. Thẩm Dương An nói đúng, tất cả là nghiệp tao phải trả. Mày yêu em họ của mình, cũng là nghiệp của tao. Thẩm Dương An chọn tự tử để rửa tội, vậy tao cũng không còn cách nào khác. Tà Dương, chỉ cần mày được sống…”

“Ông… ông không nói lời tử tế được à?” - Tà Dương gào lên, ý hắn không muốn nghe những lời sống chết vô nghĩa nữa.

Tư Không Tam nhếch mép, trật một nhịp tư tưởng: “Ba xin lỗi. Tà Dương, con nhất định phải sống, sống thật tốt, đi đi, và sống. Ba có quỹ đen ở ngân hàng Thụy Sĩ, chìa khóa két sắt trong bàn làm việc.”

“Ba…”

“Đi đi!”

Lần đầu tiên từ khi mẹ mất, Tư Không Tà Dương biết khóc. Lần đầu tiên sau khi vợ mất, Tư Không Tam biết nói lời ngọt ngào với con trai mình.

Tất cả đều là nghiệp phải trả cả.

Người chết nên chết, người còn sống hãy cứ tiếp tục sống.