Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 4 - Chương 122: Lý Nguyên Hạo đích trù mã (Lợi thế của Lý Nguyên Hạo)



Tiết Minh nói cho Công Tôn tình huống lần này, người của Tà môn hoàn toàn là nghe lệnh Lý Nguyên Hạo. Mà Lý Nguyên Hạo lúc này chuẩn bị một hành động lớn, nói là muốn triệt để diệt trừ Triệu Phổ cùng với phòng ngự của Trung Nguyên. Hiện nay tại Tùng Giang phủ xúi giục quần hùng Trung Nguyên phân tranh, chỉ là bước đầu tiên mà hắn lợi dụng Tà Hữu Đạo làm, hơn nữa còn có một lợi thế then chốt trong tay hắn.

“Lợi thế gì?” Công Tôn có chút thắc mắc.

“Ta không biết trên tay hắn đến tột cùng đã nắm được đầu mối gì…” Tiết Minh lắc đầu, lo lắng nói, “Nhưng Lý Nguyên Hạo đắc ý nói, lần này Triệu Phổ nhất định sẽ tham gia hôn yến của hắn!”

Công Tôn nhíu mày, trên đỉnh, Tử Ảnh nhìn Triệu Phổ —— Ngươi có nhược điểm trong tay người khác?

Triệu Phổ vẻ mặt hồ nghi vuốt cằm, tâm nói —— Không có a, lão tử tổng cộng chỉ mới gặp hắn vài lần!

Công Tôn gật đầu, hỏi, “Vậy Tà Hữu Đạo thì sao?”

“Là như vậy.” Tiết Minh nói, “Tà Hữu Đạo chỉ bất quá là một quân cờ của Lý Nguyên Hạo mà thôi, tác dụng chủ yếu của hắn, là khơi mào võ lâm Trung Nguyên phân tranh, mà những võ sĩ Tây Hạ kia đến, tựa hồ có vài nhiệm vụ không muốn người khác biết.”

“Nhiệm vụ gì?” Công Tôn hỏi.

“Ta chỉ biết là, bọn họ đã lên đường rời khỏi nơi này, rất thần bí. Mà tất cả về vụ án năm xưa, bất quá chỉ là mượn cớ dẫn dắt dời đi lực chú ý của các ngươi, đồng thời khơi mào rối loạn nơi này… Một cây làm chẳng nên non, điều này phải từ hai mặt hạ thủ mới được, dần dần cho các ngươi lao vào.”

Công Tôn sửng sốt, trên đỉnh Triệu Phổ cũng gãi gãi đầu, nhìn Tử Ảnh.

Tử Ảnh từ trước đến nay khờ khạo, cũng nhìn Triệu Phổ —— Ý gì?

Triệu Phổ nhíu mày không nói, nhưng trong đầu cũng lật lật từng cái từng cái… Hay là bị lợi dụng rồi!

“Vậy vụ án về Tà môn và Tào bang năm đó, ngươi biết chân tướng?” Công Tôn hỏi, “Lần này rốt cuộc là ai muốn đem vụ án năm xưa lấy ra? Mục đích chỉ là muốn báo thù, hay tất cả đều chỉ là làm nền?”

“Tiên sinh đã đoán được, ta đây cũng không nói nhiều nữa.” Tiết Minh cười cười, thấp giọng nói, “Tiên sinh nhất định biết, trên đời này có một loại công phu, gọi là thuật dịch dung.”

Công Tôn sửng sốt, nhất thời minh bạch, lập tức mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Tiết Minh nói, “Sự tình trải qua như thế nào các ngươi đại thể đã lý giải, ta cũng không nói nhiều nữa, vài ngày nữa ta chuẩn bị mang theo thuộc hạ đi.”

Công Tôn nhìn hắn, hỏi, “Đi đâu?”

“Đến đại mạc!” Tiết Minh thấp giọng nói, “Quay về nơi ta nguyên bản nên ở lại.”

Công Tôn cười cười, “Ta từng nghe Giả Ảnh bọn họ nói về ngươi, ngươi năm xưa cũng từng lập chiến công hiển hách, làm người một đời đều không dễ dàng, nếu như có thể thì hãy bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Tiết Minh nhìn Công Tôn một lúc lâu, gật đầu, “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, ta sẽ, nhưng cần phải xong xuôi một việc.”

Công Tôn nhướng mi, nhưng Tiết Minh cũng không nói thêm nữa, chỉ đứng dậy, sau khi lễ phép từ biệt Công Tôn, nói nếu có tin tức mới thì sẽ tìm cách báo cho biết rồi rời đi.

.

Công Tôn thấy người đi, khẽ thở dài, ngồi bên bàn đờ ra một hồi mới mở miệng nói, “Xuống đây đi, người đã đi rồi.”

Triệu Phổ ghé vào trên đỉnh có chút khó hiểu, nhìn Tử Ảnh, hỏi, “Ngươi mật báo hả?”

Tử Ảnh vẻ mặt vô tội lắc đầu —— Không có mà!

“Di? Vậy sao thư ngốc này biết ta ở trên đỉnh?” Triệu Phổ có chút hiếu kỳ.

Tử Ảnh bĩu môi, “Thoát khố một cái thì biết ngươi nghĩ gì rồi… Ai nha!”

Triệu Phổ giơ tay cốc đầu hắn một cái.

Tử Ảnh mếu máo xoa đầu.

Triệu Phổ xoay người nhảy xuống, vào nhà, chỉ thấy Công Tôn biếng nhác ngồi bên kia, thấy Triệu Phổ đi vào liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử đâu?”

“Nga, bị Tiểu Lương Tử kéo đi rồi.” Triệu Phổ trả lời, vào phòng ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, thấy trên bàn có quả đào chưa rửa, liền cầm một quả, hỏi Công Tôn có ăn đào hay không?

Công Tôn vươn tay qua nhận, Triệu Phổ chọn cho y một quả to, còn mình thì chọn lựa từng quả.

Công Tôn cắn một ngụm, nghĩ quả đào rất ngọt, mọng nước mềm mại giống như khuôn mặt Tiểu Tứ Tử, lại thấy Triệu Phổ vẫn còn chọn, liền hỏi, “Chọn cái gì? Đều ngọt như nhau.”

“Không phải, chọn một quả thật đẹp mắt.” Triệu Phổ hắc hắc cười.

Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Quả đào có thể đẹp đến đâu chứ a?”

“Quả này.” Triệu Phổ lấy ra một quả đặc biệt căng tròn, cho Công Tôn nhìn một chút, cười hỏi, “Giống cái mông?”

Công Tôn nổi giận, “Ngươi còn tẻ nhạt hơn cả Tiểu Tứ Tử a!”

Triệu Phổ hắc hắc cười, cầm quả đào đó cắn một miếng, là cắn ngay giữa “mông quả đào”, vừa hướng Công Tôn cười xấu xa.

Công Tôn đã định cầm một quả đào to một chút hung hăng ném vào hắn.

“Sao ngươi biết ta nghe trên đỉnh?” Triệu Phổ có chút hiếu kỳ.

Công Tôn cười cười, nói, “Tiểu Tứ Tử nói đi ngăn ngươi, vậy không phải là đi nói cho ngươi biết nơi này có tình huống?”

Triệu Phổ vươn tay ôm vai Công Tôn, cười nói, “Vẫn là thư ngốc ngươi hiểu rõ nhi tử a!”

Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Đó là nhi tử ta.”

“Nhi tử ngươi không phải là nhi tử ta sao… Hắc hắc.” Triệu Phổ gặm đầy miệng toàn là nước quả đào, tiến tới chụt một cái lên má Công Tôn.

Công Tôn đẩy hắn ra, nói, “Nga, đúng rồi!”

“Ân?” Triệu Phổ nhìn y.

“Chuyện của Từ Thái Phượng!” Công Tôn nghiêm túc nói.

“Ngươi hoài nghi nàng ta là dịch dung?” Triệu Phổ nghi hoặc.

Công Tôn gật đầu.

“Vậy, vụ án lần này có quan hệ với nàng ta, hay là hai nhà kẻ xướng người họa?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Kỳ thực, nếu như công phu cao, ngoại trừ dịch dung, còn có thể súc cốt (rút xương cốt lại để hình thái cơ thể thay đổi)…”

Công Tôn ngẩn người, một lát mới hỏi, “Vậy… Sát nhân trong rừng trúc cũng là Từ Thái Phượng, một cây làm chẳng nên non, nàng và Tà Hữu Đạo liên thủ?”

Triệu Phổ cười cười, nhún nhún vai, “Khó nói, sự xuất hiện của nàng ta vẫn có chút kỳ lạ! Hiện tại có hai loại khả năng, một là, nàng vốn chính là người của Tà Hữu Đạo cố ý khơi mào sự cố, một loại khác, nàng quả thật là quả phụ của Tào bang, ngay cả Tà Hữu Đạo cũng không biết chuyện nàng dịch dung… Lừa hai đầu, mục đích của nàng là vì báo thù!”

“Ta hiểu rồi, nếu như là loại thứ hai, tao ngộ của nàng rất đáng để đồng tình, nhưng…” Công Tôn cúi đầu thở dài, “Lôi hỏa đạn trên thuyền hoa tập, còn có hơn trăm mạng người trong rừng trúc, Bao đại nhân đang ở đây, bất luận trước nay nàng khổ cực như thế nào, giết người dù sao cũng là tội chết! Hơn nữa trong những người bị giết, có rất nhiều người căn bản là không hề tham dự việc năm xưa, là vô tội.”

“Nhưng nói như vậy… Từ Thái Phượng kỳ thực cũng là bị lợi dụng a.” Triệu Phổ nói, “Hiện tại lý do duy nhất khiến chúng ta còn ở lại Tùng Giang phủ không trở lại kinh thành, chính là vụ án này.”

Công Tôn nghe xong cả kinh, hỏi, “Ngươi nghĩ là, Khai Phong xảy ra chuyện?”

Triệu Phổ nhíu mày, sờ sờ cằm nói, “Vậy thì không quá khả năng, hoàng cung chắc chắn không sao, Khai Phong phủ cũng không sao…”

“Còn nơi của nương ngươi?” Công Tôn hỏi.

“Nga.” Triệu Phổ cười cười, nói, “Ta để lại vài trăm người, còn có mười ảnh vệ ở chỗ của nương chúng ta mà, vốn là vương phủ cũng có người… không thể có chuyện.”

Công Tôn vừa nghe đến chữ nương chúng ta cũng mất tự nhiên, liếc nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười ha ha.

“Việc cấp bách, chúng ta vẫn nên mau chóng trở lại kinh thành đi!” Công Tôn suy nghĩ một chút, đứng lên nói, “Nói cách khác trước tiên phải điều tra rõ ràng chuyện của Từ Thái Phượng. Đúng rồi, ngươi biết nàng ta ở đâu không?”

“Trước đây ta đã bảo các ảnh vệ âm thầm theo dõi, nàng ở ngay Tùng Giang phủ.” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Ngươi có ý kiến hay nào không?”

“Ân… Ngươi đánh có thắng được nàng ta không a?” Công Tôn đột nhiên hỏi.

Triệu Phổ chun mũi, nói, “Cũng không phải đánh không lại, nhưng ta không đánh nữ nhân ngươi cũng biết mà!”

“Vậy a…” Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì sao?”

“Hai người bọn họ công phu cũng xấp xỉ ta, đối phó với người giang hồ đơn đả độc đấu hẳn là có kinh nghiệm hơn ta… Chỉ có điều a, hai người này vừa nhìn cũng tuyệt đối là không đánh nữ nhân.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Công Tôn hỏi, “Nếu như nàng ta là dịch dung, phải kéo da mặt nàng ta xuống mới biết được a! Các ngươi ai cũng không muốn động thủ, vậy để ai đi? Lẽ nào để Bàng thái sư dùng sắc dụ?”

“Ai!” Triệu Phổ gật đầu, “Đó là một biện pháp!”

“Là cái đầu ngươi a!” Công Tôn trừng mắt liếc hắn, nghĩ tới nghĩ lui, nói, “Ta có cách rồi, để Triển Chiêu động thủ đi!”

“Oa…” Triệu Phổ bật cười, “Ngươi có phải thấy hắn thành thật nên khi dễ hắn a?”

Công Tôn cười cười, nói, “Con mèo kia mới không thành thật đó, nhưng mà… có nhược điểm hảo nắm trong tay nha.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, không phải rất minh bạch Công Tôn lại có biện pháp gì, chỉ biết là, lần này Triển Chiêu tất nhiên chạy không thoát.

.

Lại nói đến Triển Chiêu ở bên ngoài an bài cứu trợ người bị thương mệt đến chết khiếp, Bạch Ngọc Đường giữa đường rất không nghĩa khí mà quay về Hãm Không đảo, lúc trở lại thì cũng tự hiểu mình lâm trận bỏ chạy không có nghĩa khí, cầm trên tay hai bình rượu và hai thực hạp (hộp thức ăn).

Triển Chiêu không phản ứng hắn, lại nghe con chuột bạch tới một tiếng, “Miêu, ăn hải sản không?”

Triển Chiêu lập tức đứng lại, rất không tranh khí* mà quay đầu hỏi, “Hải sản gì?”

*(không tranh khí: không thèm tranh chấp, ý nói một người vì lợi mà bỏ đi hậm hực trong lòng)

Bạch Ngọc Đường cầm thực hạp lắc lắc, nói, “Hải sản tươi mới của Hãm Không đảo, có ốc biển, tôm và cua lớn, còn có bạch tuộc và hài sâm, đại tẩu tự tay làm, ăn không?”

Triển Chiêu lập tức cười hì hì đi tới, “Ăn a.”

Bạch Ngọc Đường cầm theo hai cái hộp, chuẩn bị cùng Triển Chiêu ăn một hộp, hộp khác cho Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường, chỗ Bao Chửng và các ảnh vệ bây giờ đã có Tưởng Bình theo hỗ trợ mang nhiều phần tới.

.

Hai người tới viện tử, liền thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đuổi tới đuổi lui.

“A.” Triển Chiêu vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang vui đến mặt đỏ bừng, giơ tay sờ sờ cái cổ, nói, “Đều là mồ hôi nha, sao lại chơi đùa điên như vậy a?”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ, “Tiểu Lương Tử đã trở về.”

“Tiểu Lương Tử, công phu luyện thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường đem thực hạp và bình rượu đặt lên bàn hỏi nó, nói xong duỗi một tay tới gần nó, “Để ta thử xem.”

“Hảo a.” Tiêu Lương cũng không luống cuống, giơ tay cùng Bạch Ngọc Đường sách chiêu (dùng công phu cơ bản để kiểm tra võ công).

Bạch Ngọc Đường một tay đánh với nó, không cần nội lực, chỉ là sách chiêu, đến đến đi đi hơn ba mươi hiệp, Tiêu Lương thân pháp nhanh, Bạch Ngọc Đường lại nhường nó, cố ý để nó xuất chiêu nhiều một chút, người xem hoa cả mắt. Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Oa! Tiểu Lương Tử thật là lợi hại!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng giật mình không thôi, Tiêu Lương hảo ngộ tính, công phu này luyện được, tiến nhanh vượt bậc a.

“Không tồi.” Lúc này, Triệu Phổ và Công Tôn cũng tới.

Tiêu Lương thu chiêu, thở hổn hển mấy hơi, ngẩng mặt nhìn mọi người cười.

Tất cả mọi người ngồi xuống uống rượu ăn hải sản, đồng thời nói về tin tức vừa nãy Tiết Minh nói.

“Có chuyện này?” Triển Chiêu cũng cảm thấy rất khó hiểu, liền hỏi, “Vì sao Lý Nguyên Hạo nắm chắc như vậy?”

Công Tôn lắc đầu, ý bảo mình cũng không quá minh bạch.

“Ý là, muốn biết thật giả của Từ Thái Phượng, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp cận nàng ta sau đó thử một lần sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ và Công Tôn đều gật đầu.

Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi, “Từ Thái Phượng công phu không tệ nha.”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, “Các ảnh vệ muốn ngang ngửa với nàng ta còn có chút phiền phức, không thể lôi thôi như vậy, cần có khinh công đặc biệt giỏi mới được!”

Triển Chiêu vừa cười ha hả nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh khinh công giỏi, Như Ảnh Tùy Hình vừa lúc thích hợp cận chiến a, dễ dàng kéo mặt nạ của nàng ta xuống.”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Yến Tử Phi của ngươi cũng rất thích hợp a.”

Triển Chiêu híp mắt lại, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triệu Phổ và Công Tôn, cuối cùng nở nụ cười, “Vương gia khinh công cũng giỏi a.”

Công Tôn cười nói, “Đừng tranh nhau đi nữa, không bằng hỏi Bao đại nhân một chút đi.”

Triển Chiêu giật giật khóe miệng, tâm nói, hỏi Bao đại nhân không phải là bảo mình đi sao, vẻ mặt phiền muộn, “Các ngươi lại đâm sau lưng ta?”

Công Tôn nhanh nhảu lắc đầu, “Triển đại nhân đây gọi là năng giả đa lao (người giỏi làm nhiều) mà.”

Triển Chiêu phiền muộn, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh, hảo huynh đệ.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai hắn, nói, “Đúng vậy, hảo huynh đệ, cho nên ta không giành với ngươi.”

Triển Chiêu phiền muộn.

.

Màn đêm buông xuống, Triển Chiêu vẻ mặt không thoải mái mặc một thân y phục dạ hành lại quấn một mảnh khăn che mặt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ thêm Công Tôn phía sau.

“Ta đi là được rồi, các ngươi theo làm chi?” Triển Chiêu thắt chặt khăn che mặt.

“Lúc ngươi không ổn thì chúng ta có thể hỗ trợ.” Bạch Ngọc Đường cười vỗ vỗ hắn, cùng hắn đi ra ngoài, Triển Chiêu phiền muộn, “Tại sao tối thui tối mò mà ngươi lại mặc một thân bạch xuất môn, như vậy thật giống hắc bạch song sát.”

“Giống sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn mình rồi lại nhìn hắn, hai người vừa đấu võ mồm vừa đi tới trước.

Công Tôn đi ở phía sau, Triệu Phổ khoác vai y, nói, “Thư ngốc, tình cảm của hai người bọn họ tiến triển thật nhanh a, đã bắt đầu đấu võ mồm rồi.”

“Ân…” Công Tôn gật đầu, nói, “Ta nghĩ hai người bọn họ sau này sẽ vì vấn đề ai cưới ai gả, có thể sẽ đánh nhau ba ngày ba đêm, sau đó một bên đùa giỡn khôn vặt dùng ám chiêu thắng lợi!”

“Nga.” Triệu Phổ gật đầu, “Vậy thắng được phỏng chừng là Triển Chiêu, hắn tuyệt đối tinh ranh hơn Bạch Ngọc Đường.”

“Cũng không chắc a.” Công Tôn lắc đầu nói, “Bạch Ngọc Đường có đôi khi tinh ranh mà ngươi lại nhìn không ra đó, huống chi, hắn còn có bốn huynh đệ và một đại tẩu làm hậu thuẫn nữa, thực lực không thể coi thường a.”

“Như thế à, bất quá ta tương đối coi trọng Triển Chiêu một chút.” Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Mèo bắt chuột, đạo lý nghìn đời không đổi mà.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, “Ta coi trọng Bạch Ngọc Đường.”

“Bằng không đánh cược đi?” Triệu Phổ hỏi, “Ngươi thua ngươi hôn ta, ta thua ta hôn ngươi?”

Công Tôn đảo mắt, chỉ thấy hắn cợt nhả, trừng mắt liếc hắn, nói, “Nghĩ hay quá! Ngươi thua ta ở mặt trên, ta thua ngươi ở mặt dưới!”

Triệu Phổ ngược lại nghĩ mấy lần mới hiểu được, vươn tay kéo Công Tôn một cái, cười nói, “Thư ngốc, dã tâm không nhỏ a!”

“Đương nhiên!” Công Tôn đắc ý, “Sợ ngươi sao?”

Triệu Phổ vừa định trêu chọc thêm một câu, nhưng thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước một bước dài trở về, kéo hai người đang mải mê liếc mắt đưa tình lủi vào một viện tử bên cạnh.

“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu.

“Nhìn phía trước!”

Triển Chiêu giơ tay chỉ vào phía trước, Triệu Phổ và Công Tôn vừa nhìn, chỉ thấy có một nhóm nhân mã đang đi tới hướng viện tử của Từ Thái Phượng mà các ảnh vệ thám thính được… Mà người khiêng kiệu và đi ở phía sau đều là hắc y nhân, bên hông thắt đai lưng màu đen, chính giữa có đồ án màu trắng, giữa đồ án, là một chữ Tà màu trắng!

“Người của Tà môn?!” Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Tới sớm không bằng tới đúng lúc a, thời cơ thế này rất khó gặp đó!”