Đủ Ngọt

Chương 39



Gió từ mặt hồ thổi vào mặt Cố Tri Vi ẩm ướt, cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Thế nhưng trong lòng cô lại sục sôi, đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn về phía Giang Thuật đang vươn tay ra với mình, cứ thế mà chậm chạp không có phản ứng lại.

Cuối cùng vẫn là chị nhân viên nọ nhịn không được bèn tiến tới, khẽ đẩy người cô về phía trước một cái: "Mau đi đi, chồng em đang chờ em kìa."

Cố Tri Vi bước về phía trước một vài bước, cuối cùng cũng hoàn hồn về được bèn dè dặt chìa tay nắm lấy bàn tay đang hướng về phía mình của Giang Thuật.

Giang Thuật nắm lấy tay cô, thoáng tiến gần lại hỏi người kia: "Muốn bế hay là tự mình đứng?" Anh bảo nhân viên mặc áo phao cho Cố Tri Vi, cho người kia có chút thời gian cân nhắc.

Vài phút sau, Cố Tri Vi mới đưa ra lựa chọn: "Tôi tự đứng, được chứ?"

Mặc dù cô rất muốn chọn "bế", nhưng vừa nghĩ tới nguyện vọng muốn tự mình trải nghiệm cảm giác chơi ván bay nước nên Cố Tri Vi vẫn bỏ đi lựa chọn bế công chúa. Dĩ nhiên Giang Thuật không có ý kiến, chỉ ra hiệu cho Cố Tri Vi xoay lưng về phía mình, người kia ngoan ngoãn làm theo.

Lúc cô xoay người lại, cảm giác như thể đang đứng trên vách đá cheo leo, trong lòng không trụ vững được, cũng do căng thẳng mà hô hấp cũng có hơi nhanh.

Giang Thuật đứng phía sau không khó để nhìn ra sự khẩn trương đó của Cố Tri Vi.

Cả người cô căng cứng, tựa như một con búp bê bị lên dây cót đến căng không thả ra được, toàn thân lộ ra một trạng thái cứng ngắc như người máy. Giang Thuật từ phía sau nhìn Cố Tri Vi một đợt, sau đó trong lúc duy trì trạng thái cân bằng mà từ từ tới gần cô.

Lúc anh vươn tay ra đỡ Cố Tri Vi leo lên thiết bị, rõ ràng cảm nhận được số cân nặng ít ỏi của cô khác một trời một vực với nhịp độ mà cô hô hấp.

Khoảnh khắc anh nắm lấy được cô, Cố Tri Vi bắt đầu nhắm mắt hét lên. Cô biết rõ đó là tay của Giang Thuật, tuy nhiên lại không thể nén lại được sự sợ hãi trước những sự vật không lường trước được ở trong lòng này, cho nên tiếng hét của cô kéo dài rất lâu.

Mãi cho đến lúc cô đứng yên vị trên thiết bị ván bay nước, Giang Thuật dùng một tay ôm lấy eo ếch của cô thật chặt, cứ như nịt cho cô một cái dây an toàn.

Mà tay còn lại của người đàn ông lại đặt lên đầu của Cố Tri Vi, tựa như trấn an mà vỗ nhẹ hai lần, giọng nói nhàn nhạt gần như dán vào bên tai của cô: "Đừng sợ."

"Tôi sẽ vẫn luôn ở phía sau bảo vệ em."

Giọng nói của Giang Thuật vang lên trong gió, trầm thấp từ tính lại rất có cảm giác chắc chắn. Cố Tri Vi như được uống một viên thuốc an thần, cảm giác khẩn trương trong lòng dần được hòa tan nhưng tạm thời cô vẫn sợ không dám mở mắt ra, trong lòng vẫn cứ không yên tâm như thế, tựa như đang đạp gió cưỡi mây, lo lắng bất an.

Thế nhưng trái tim của cô cũng đập thật nhanh, một nửa là bởi vì lời mà Giang Thuật vừa mới nói, Giọng điệu của anh chắc nịch lại chân thành như vậy thật khiến cho người ta an tâm, cứ như gieo vào sâu trong lòng của cô một hạt giống dũng khí.

Giang Thuật cảm giác Cố Tri Vi đã thả lỏng một chút rồi, trong lòng vốn đang căng như dây cung đó của anh cuối cùng cũng đã thả lỏng ra được.

Anh đưa tay đặt lên đầu của cô cứng nhắc xoa xoa lấy, sau đó buông xuống rồi đỡ lấy eo của cô: "Chuẩn bị xuất phát."

Giang Thuật vừa dứt lời, Cố Tri Vi đã cảm nhận được cơ thể đang được người kia khống chế của mình cũng bắt đầu di chuyển.

Nỗi sợ hãi trong lòng lúc đầu suýt chút nữa đã bùng cháy lên.

Vì thế, cô theo bản năng nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của Giang Thuật: "Tôi sợ quá! Á! Chậm chút, chậm lại một chút!" Giọng điệu hoang mang của cô vừa không có sức lực lại vừa yếu ớt.

Thật khiến Giang Thuật dở khóc dở cười.

Anh đã rất chậm rồi, dắt theo Cố Tri Vi bay trên nước thật không có tý cảm giác trải nghiệm kích thích gì cả.

Nếu nói thứ trải nghiệm được, chính là ngay lúc này thứ mà anh đang cảm nhận được hẳn là... vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của Cố Tri Vi. Cho dù là mặc áo phao rồi nhưng cũng hoàn toàn không đủ một vòng tay ôm của anh.

"Giang Thuật! Giang Thuật! Tôi không ổn rồi, chân tôi run quá không đứng vững được!" Tâm tư của Cố Tri Vi hoàn toàn đặt vào sự an nguy của bản thân mình, cô muốn đi xuống, nhưng lại cảm thấy rất không xứng đáng.

Dù sao cũng vất vả lắm mới có dũng khí đứng lên đây được, vất vả lắm mới đi tới ngày ngày cùng với Giang Thuật, vất vả lắm mới trải nghiệm được cảm giác được anh ôm lấy từ phía sau.

Đến cả mắt mà cô cũng không dám mở to, ngay cả phong cảnh chỗ trên cao cũng chưa từng nhìn xem một lần.

Nguyên nhân chính là thế này, cho dù Cố Tri Vi sợ đến bắp chân đều run lên nhưng cũng không nửa đường bỏ cuộc mà nói muốn đi xuống, Giang Thuật bên này cũng nhanh chóng nghĩ ra cách cho cô.

Anh quả thật đúng là người tài giỏi gan to, ở giữa không trung như thế lại trở người Cố Tri Vi lại cho cô vùi mặt vào trong lồng ngực của mình.

Tư thế của Giang Thuật gần như là ôm trọn lấy Cố Tri Vi, vỗ nhè nhẹ vào người cô trấn an: "Không sao rồi, cho dù em đứng không vững thì tôi cũng sẽ không để em rơi xuống."

Anh nói tới đây lại ngưng, nhìn về phía bờ trên kia một chút rồi lại hỏi Cố Tri Vi: "Hay là em muốn từ bỏ?"

Sau khi bị đổi tư thế đứng, Cố Tri Vi theo bản năng đưa hai tay ôm chặt lấy eo của Giang Thuật, đầu vùi vào trong lồng ngực của anh. Cái ôm của người kia tựa như cảng tránh gió, che chắn hết những sóng gió cho cô, cảm giác rất ấm áp.

Nghe lời nói của Giang Thuật, trái tim Cố Tri Vi bình yên lại một chút, lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn... Tôi còn chưa mở mắt ngắm cảnh ở trên cao, còn chưa có trải nghiệm cảm giác ở trên không nữa mà."

Giang Thuật: "..."

Anh vô thức bị chọc trúng điểm cười, nhưng mà không có bật cười thành tiếng.

Một lúc sau, người đàn ông cất giọng nói bình thản: "Vậy cố gắng thích ứng một chút đi, tôi dắt em lượn một vòng xung quanh nhé?"

"... Được thôi."

Cố Tri Vi đang ở trong lồng ngực ấm áp của Giang Thuật, lại lần nữa tích góp dũng khí. Nhưng cô ôm eo của anh rất chặt, rất dùng sức mà ôm, cơ thể của hai người dính chặt vào nhau ở giữa không trung, tựa như muốn hòa hợp làm một.

Bên tai Cố Tri Vi bị tiếng gió thổi ù ù đến loạn, đuôi tóc liên tục lướt qua cổ cùng xương quai xanh của Giang Thuật kéo theo một trận ngứa ngáy. Cơ thể của anh dấy lên một cảm giác khác thường không thể tránh khỏi, xao xuyến không yên, kìm nén chịu đựng.

Cũng may theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Tri Vi đang bám chặt vào lồng ngực của Giang Thuật cũng dần bình tĩnh trở lại.

Bay gần mười phút, cuối cùng Cố Tri Vi coi như cũng tiếp nhận được cảm giác đạp mây, hư ảo vô định này rồi. Từ trong lồng ngực của Giang Thuật, Cố Tri Vi mở mắt ra, sau đó lại lặng lẽ thò đầu ra nhìn khung cảnh xung quanh.

"Ôi!" Cố Tri Vi choáng ngợp với phong cảnh ở trên cao, bên dưới cột nước là mặt hồ xanh màu ngọc bích, tất cả dưới đó đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

Cũng trải nghiệm được cảm giác tầm mắt thoáng đãng sau khi leo được tới lên đỉnh núi, tâm trạng cũng hóa thành một mảng rộng lớn vô biên, cứ như hô hấp được thông thoáng hơn rất nhiều, cơn sóng cuộn trào trong lòng cũng dần bình ổn lại.

"Đẹp quá đi!" Cố Tri Vi nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như con chim non vừa mới tập bay, dè dặt dang một cánh tay nhỏ ra thăm dò ở bên dưới sải cánh dày dặn rộng lớn của Giang Thuật. Cô thử mở lòng bàn tay ra, cảm nhận được sự tồn tại của gió.

Mà Giang Thuật người phụ trách bảo vệ cô cũng giãn hàng lông mày ra, tâm trạng cũng giống như Cố Tri Vi, dần chìm vào cảnh đẹp.

Chẳng hiểu tại sao lúc nhìn Cố Tri Vi dang tay ra, nội tâm của anh có hơi kích động, sau đó cũng duỗi một bàn tay ra ngoài muốn dán vào cánh tay của Cố Tri Vi. đam mỹ hài

Tay của anh dài hơn cô một đoạn, những ngón tay thon dài cùng xương cổ tay nhô ra, làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay. Quả là một bàn tay rất đẹp, có thể so sánh được với mấy kiểu tay mẫu kia.

Tầm mắt của Cố Tri Vi vô thức bị ngón tay của người đàn ông này hấp dẫn, không hiểu sao lại muốn tới gần bàn tay của anh.

Đợi đến khi Cố Tri Vi phản ứng lại thì đầu ngón tay bị gió thổi sóng bắn lên li ti như hạt mưa đến mức lạnh lẽo đã đặt lên những ngón tay thon dài đó của Giang Thuật.

Người kia cảm nhận được sự tiếp xúc đó của cô, trái tim yên ắng lại run rẩy lên, cảm giác giật mình như bị nước mưa lạnh rơi trúng vào sau gáy. Bàn tay đang ôm lấy eo của cô lại không một tiếng động mà dùng sức ôm chặt lấy.

Cánh tay đang vươn ra đó cũng không tự chủ được mà thu trở về, men theo độ dài cánh tay của Cố Tri Vi, lòng bàn tay nóng ướt và to lớn của Giang Thuật lại bỗng không chút phòng bị mà dán vào lòng bàn tay mềm mại của Cố Tri Vi.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác tê dại giống như có dòng điện chạy qua vậy.

Là cảm giác mà trước giờ Giang Thuật chưa từng trải nghiệm.

Tâm trạng của anh có chút ngưng đọng, vô thức nhận ra từ sau khi về nước gặp lại Cố Tri Vi, hình như anh đều có một vài cảm giác khác thường không định rõ.

Tất cả đều là cảm giác mà trước đó hai mươi mấy năm anh chưa từng cảm nhận được.

Không chờ Giang Thuật nghĩ ngợi, Cố Tri Vi đã mở ngón tay ra, cạy mở khe hở trong lòng bàn tay của anh. Đầu óc trống rỗng của Giang Thuật lại càng thuận tiện cho cô thực hiện hành động hơn. Hai người mười ngon đan xen, lòng bàn tay dán chặt vào nhau, trong lòng nhất thời cũng có một cảm giác khô nóng.

Giang Thuật nghĩ tới đêm vũ hội chúc mừng tròn một năm của khoa học kỹ thuật Sang Dị lần đó, anh mời Cố Tri Vi nhảy một điệu Waltz. Tư thế lúc này của bọn họ cũng rất giống tư thế lúc nhảy điệu Waltz đó, mặc dù những du khách bên dưới kia trông lên cảm thấy bọn họ rất kì quái, nhưng trong mắt của Cố Tri Vi và Giang Thuật lại có một cảm giác tình ý sinh sôi không nói được thành lời, tựa cỏ dại mà thay nhau phát triển.

Đáng tiếc, bọn họ vẫn chưa nhận ra được sự khác thường của bản thân, chỉ khi tầm mắt ăn ý đối đầu với nhau mới cảm nhận được sự ám muội khô nóng, cả người cứ như một cây đuốc đang bốc lửa vậy.

"Cố Tri Vi! Cố Tri Vi!" Trên bờ có người gào tên của Cố Tri Vi.

Vào lúc này bọn họ đứng cách bờ không xa, những âm thanh đó lại mơ hồ truyền tới bên tai của Cố Tri Vi và Giang Thuật. Cho nên một giây sau đó, mười ngón tay đan chặt của hai người buông ra, Giang Thuật lần nữa đỡ lấy eo của Cố Tri Vi, mà người kia cũng quay đầu lại nhìn về phía đám người đang đứng trên bờ.

"Hình như là đám Khang Vãn Ninh." Mặc dù cô hiện tại vẫn còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Khang Vãn Ninh đâu cả.

Ấy nhưng dựa theo tiếng hét vừa nãy thì về cơ bản Cố Tri Vi có thể chắc chắn rằng, người gọi cô chính là Khang Vãn Ninh, hẳn là bọn họ chạy tới đây từ chỗ biển tạo sóng nhân tạo bên kia.

Nhận thức được chuyện này, Cố Tri Vi cảm thấy có chút hụt hẫng.