Dư Niên Thường An Tuế

Chương 2



2.

Cúp máy xong, An Tuế chạy nhanh tới cửa bếp, “Anh Dư Niên, ngày mai chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé.”

Dư Niên không dừng công việc trên tay, thong thả đáp một tiếng được.

Thấy anh đồng ý, cô hối hả leo lên lầu thu dọn đồ đi.

An Tuế bỏ quần áo và phụ kiện vào túi, gần đó là lò sưởi nhỏ, một chú mèo cam nằm bên cạnh, cô ôm nó lên vuốt lông, "Tiểu Xuân, ha ha dễ thương quá, ha ki mi ha ki mi."

Hít hít đầu nó, "Tiểu Xuân coi chừng cháy lông đấy."

"Đi, về chuồng ăn cơm."

Nhà An Tuế còn một chú mèo Báo gọi là Tiểu Hạ, theo mùa, cô nuôi thêm hai chú chó khác, Samoyed Tiểu Thu, Pomeranian Tiểu Đông.

Vừa bước vào, Tiểu Thu đã vẫy đuôi quanh quẩn bên cô, Tiểu Xuân nhảy khỏi lòng xuống.

An Tuế mở ngăn kéo, cho thức ăn vào từng bát riêng, rồi vang lên tiếng nhai của những chú nhóc.

Một làn gió lạnh xuyên qua, da tay nổi gai ốc, cô ngước lên thấy cửa sổ hé một khe, chắc do mèo cọ qua, đứng dậy đóng kín lại.

Thực ra phía sau cửa sổ là một khu vườn, mùa hè bọn nhóc có thể nhảy xuống chơi, mùa đông sân lạnh quá, trong nhà ấm hơn.

Ăn no rồi, Tiểu Xuân nhảy tót ra ngoài, leo lên bàn bếp, ngồi cuộn tròn nhìn quanh.

Vừa rửa tay xong, Dư Niên quay lại thấy nó, lau khô tay vuốt ve khiến nó nằm sấp trên bàn duỗi người, Dư Niên còn bận việc khác nên không đụng tới nữa.

Kết quả là nó nằm đó, nghiêng cổ ngủ say, giống hệt An Tuế, một giây sau đã chìm vào giấc mơ.

Dư Niên gọi ăn cơm mãi trong phòng khách mà không thấy An Tuế trả lời, phòng ngủ, phòng làm việc đều không có ai.

Trong chuồng, cô nằm trên bụng Tiểu Thu, những chú kia ngủ bên cạnh.

Tiểu Thu mở mắt thấy Dư Niên thì rên rỉ, thè lưỡi đỏ.

Dư Niên cẩn thận đến bên An Tuế, lay nhẹ cô, "Ăn cơm rồi."

An Tuế khó khăn mở một mắt ra.

Dư Niên rất gần cô, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng mi cong có một nốt ruồi đen, sống mũi thẳng, lông mày rậm rạp trung tính, tiếc anh có đôi môi mỏng, tạo cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.

"Ôm." An Tuế vòng tay qua cổ anh.

Dư Niên bế An Tuế xuống nhà, đôi chân nhỏ thoăn thoắt đung đưa trên không.

Ăn cơm thôi.

Vỏ bánh, dưa leo sợi, và những miếng vịt quay lớn tẩm nước sốt, An Tuế nhét một lúc vào miệng.

Thiếu hành lá vì cô không thích ăn, nên Dư Niên cũng không chuẩn bị.

Uống ngụm nước rồi cắn một cái cơm nắm.

Dư Niên bên cạnh xếp rèm tre, bày tảo biển lên cơm ép nước sốt bỏ nguyên liệu, cuối cùng cuộn một lớp, cắt nhỏ để vào bát của An Tuế.

Thực ra gọi đồ ăn ngoài cũng khỏi phải làm phiền như thế, nhưng Dư Niên sợ thức ăn bên ngoài không an toàn, không yên tâm cho ăn nhiều.

Rống rống, Tiểu Thu chạy xuống đặt hai chân trước lên đùi An Tuế.

Cô nhấc nó lên đùi, tai Tiểu Thu nhắm mở liên tục, dễ thương quá đi, lông xù xì mập ú trông như cục tuyết tinh nghịch.

Dư Niên nhét cơm nắm vào miệng cô, An Tuế ú ớ, "Anh, nghẹn mất."

Dư Niên bắt chước cô nói: "Anh nghẹn."

Sau khi no, An Tuế thường hay ngơ ngác, ngồi đó trân trân nhìn vật trước mặt, cho đến khi tỉnh táo lại.

Dư Niên ở bên cô lâu như vậy, đã biết cách chữa trị, trời nóng dùng nước đá làm tỉnh, trời lạnh cũng dùng nước đá để tỉnh.

Một ngày cũng coi như kết thúc.