Dự Phòng

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin nhắn của Bạc Thận Ngôn gửi tới lời lẽ ngắn gọn súc tích.

"Con chó bị nôn"

Nguyên Gia Dật lo lắng xoa xoa đầu ngón tay, quay sang nhìn Tống Dương nói "Xin lỗi, nhờ cậu nói với bác sĩ nội trú một tiếng giúp tôi, nhà tôi có việc gấp, tôi sẽ trở lại đúng giờ trực"

"Ừ, cậu cứ đi đi, nếu không kịp thì tôi trực thay cậu cũng được"

Tống Dương còn độc thân, so với việc về nhà rảnh rỗi không có gì làm thì anh chẳng thà ở lại phòng khám nói chuyện phiếm với mấy cô y tá trẻ yêu thích anh còn hơn.

Nguyên Gia Dật cởi mũ xuống ném vào trong thùng rác y tế rồi chạy về văn phòng, khoác túi đã thu dọn đồ xong sau đó vội vàng đi đến bãi đậu xe.

Chó con ị bậy thì không sao, nhưng nếu nó bị nôn thì đúng là một vấn đề lớn.

Chó con gặp phải một chủ nhân cả ngày luôn bận rộn đến tối mặt tối mũi như cậu đúng là xui xẻo.

Khi xung quanh không có ai, Nguyên Gia Dật mới dám gọi điện cho Bạc Thận Ngôn, điện thoại vừa được kết nối, cậu bắt đầu sốt sắng giải thích "Bạc tiên sinh, xung quanh tôi không có người, anh đã đưa chó con đến bệnh viện thú y chưa?"

Dù sao cậu cũng đang có việc cần nhờ cậy người ta, thế nên giọng nói càng thấp hèn hơn bình thường, rõ ràng nghe rất cấp bách, nhưng thông qua ống nghe, lại dường như có thể thấy được cậu đang nở nụ cười lấy lòng.

Một tay Bạc Thận Ngôn cho vào túi quần, cau mày nhìn chó con đang nằm cách hắn một bức tường pha lê, nó đang nằm trên giường với cái bụng căng phồng lên, có hai bác sĩ thú y đang đứng bên cạnh mép giường cùng ba cô trợ lý, nhìn cứ như đang chuẩn bị tiến hành một cuộc phẫu thuật quy mô lớn vậy.

"Hừ, đang ở bệnh viện thú y, cậu có đến đây không?" Nói xong, lại cảm thấy câu hỏi của bản thân thật vô nghĩa, bực bội vuốt ngược tóc ra phía sau một cái "Tôi chuyển định vị sang cho cậu"

Dù không phải máy bay nhưng với tốc độ của chiếc Phaeton này vẫn có thể lao như bay trên đường, đáng tiếc là dưới sự điều khiển của Nguyên Gia Dật, nó phải tốn một khoảng thời gian khá dài để vượt qua cây cầu trên cao dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống.

Nguyên Gia Dật mệt mỏi thở dài, hơi dùng sức đưa tay xoa xoa vài cái lên huyệt Thái Dương, ngưỡng mộ nhớ lại lúc cậu còn lái con xe ba bánh của mình, hoặc nếu bây giờ có chiếc xe đạp, có khi cậu dùng tốc độ đạp xe đạp của mình đã ôm được chó con về nhà rồi.

Chờ đến khi Nguyên Gia Dật lái xe chậm rì rì chạy vào bãi đậu xe ở bệnh viện thú ý thì Bạc Thận Ngôn đã ôm con chó ngồi ở băng ghế dài trước cửa chờ cả buổi trời, thỉnh thoảng lại vuốt ve cái đầu trụi lông của chó con một chút.

"Bạc tiên sinh....."

Bên tai truyền đến giọng nói rất nhẹ nhàng, Bạc Thận Ngôn quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, híp mắt nhìn rõ.......bảng hiệu quảng cáo hình người trước mặt.

Bạn thưởng thức vẻ đẹp của hoa, hoa thưởng thức sự cao quý của bạn.

"........Cậu đang làm gì vậy?"

Trước cửa bệnh viện thú y yên tĩnh không một tiếng động, dường như khiến cho Bạc Thận Ngôn quên đi yêu cầu trước đó đối với Nguyên Gia Dật.

Thấy hắn không thờ ơ mà nói chuyện với mình, Nguyên Gia Dật thả lỏng người, cậu bỏ xuống tấm biển quảng cáo mà lúc nãy cậu lấy ở bụi cỏ trước bãi đậu xe dùng để che mặt của mình đi tới đây, lại dùng mu bàn tay ấn lại miếng băng cá nhân dán bị lỏng ra ở trên mặt, cười hì hì, hai tay khép lại duỗi ra hướng về phía Bạc Thận Ngôn "Bạc tiên sinh, làm phiền ngài quá, đưa chó con cho tôi đi"

Tiết trời sau thu, màn đêm buông xuống rất nhanh, chỉ mới hơn 7 giờ mà bầu trời đã tối đen, nhưng ở trong góc tối nơi cậu đang đứng, miếng băng cá nhân dán trên mặt cậu lại sáng đến lạ thường.

Cả người cậu đều nấp trong bóng tối, chỉ có đôi tay mảnh khảnh thon dài được ánh sáng ấm áp trước cửa bệnh viện chiếu đến, khiến cho làn da nhợt nhạt ảm đảm phủ lên một tầng ấm áp.

"Mặt cậu bị sao vậy?" Lúc nói ra lời này, Bạc Thận Ngôn cũng đồng thời nhìn thấy được băng dán trên ngón tay út của Nguyên Gia Dật, trong lòng dâng lên một trận cảm xúc kỳ lạ, hắn giống như ma xui quỷ khiến mà cầm lên ngón tay bị thương kia "Còn cả ở đây nữa?"

Bị ngón tay ấm nóng của hắn chạm vào, Nguyên Gia Dật giống như bị điện giật lập tức liên tục lùi lại phía sau mấy bước, mãi cho đến khi sau lưng đụng phải mặt tường mới khó khăn dừng lại, lắp bắp nuốt nước miếng nói "Không.... không sao cả..."

Biểu cảm trên mặt Nguyên Gia Dật rất để khó nhìn ra tâm tình của cậu, Bạc Thận Ngôn theo bản năng đứng lên tiến về phía cậu một bước, muốn nhìn rõ vì sao cậu lại có biểu cảm như vậy.

Đột nhiên lại bị Nguyên Gia Dật bất ngờ xông tới phía trước đoạt lấy chó con trong lồng ngực hắn rồi muốn chạy trốn.

Bạc Thận Ngôn nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Nguyên Gia Dật, gỡ tay cậu ra lấy lại chó con ôm vào trong lòng, nghiêm giọng nói "Tay cậu đã bị thương mà còn muốn ôm chó?"

Bình thường hắn không nổi giận đã đủ khiến cho Nguyên Gia Dật sợ tới mức không dám hé răng nửa lời, lúc này hắn dùng sức lớn tiếng quát mắng như thế càng khiến cho Nguyên Gia Dật sợ tới mức muốn lẩn trốn để thoát khỏi sự trách mắng của hắn.

"Chạy đi đâu?" Bạc Thận Ngôn nắm lấy cổ áo phía sau cậu lại, kiềm chế động tác của cậu "Có lái xe được không? Không thì ngồi xe của tôi trở về"

Dùng khuôn mặt giống như Thịnh Lan làm những hành động hèn nhát như vậy, thật sự.......khiến cho người ta chán ghét.

"Được, lái được mà, tôi...." Sắc mặt của Nguyên Gia Dật tái nhợt, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên mặt cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, không biết là đang nghĩ tới chuyện kinh khủng đáng sợ gì nữa "Bạc tiên sinh, đưa chó con lại cho tôi đi, thật sự đã làm phiền anh lắm rồi"

Bạc Thận Ngôn không lay chuyển được cậu, hắn nhét chó con vào balo đựng mèo đeo lưng mua được trong bệnh viện thú y rồi đưa cho Nguyên Gia Dật.



(Jian: balo như vậy nè)

Tạm thời chó con hãy còn nhỏ, chiếc balo này vẫn chứa vừa nó.

Hai người một trước một sau đi trên đường, Nguyên Gia Dật khoác balo ở phía trước ngực, chọc chọc vỏ ngoài trong suốt của cái balo để trêu chọc chó con vừa mới được chữa bệnh xong giờ đang rất hăng hái "Hôm nay nhóc bị sao vậy hả?"

Lúc nhận lấy balo, cậu cũng nhìn thấy bên trong có đựng đơn thuốc và mấy loại thuốc, Nguyên Gia Dật định về nhà sẽ xem kỹ lại, lúc này cậu nói với nó như vậy chỉ để trêu chọc nó thôi, chẳng ngờ Bạc Thận Ngôn đi ở phía trước lại tiếp lời của cậu.

"Ăn quá nhiều thức ăn của mèo, trong bụng toàn là.... phân" Có vẻ như hắn cảm thấy cái từ "phân" rất không được tao nhã, nhưng suy nghĩ một hồi lâu cũng không tìm được từ đơn giản nào có thể thay thế được, Bạc Thận Ngôn phải do dự cả buổi mới nói ra "Cho nó uống thuốc, về nhà cho nó ăn thức ăn cho chó, thêm mấy thứ có dinh dưỡng cao thì nó sẽ mau chóng khỏe lại thôi"

"A.....cảm ơn Bạc tiên sinh"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh xe của Nguyên Gia Dật, xe của Bạc Thận Ngôn đậu ở phía chéo đối diện, cửa sổ xe hơi hé mở, bên trong là Gạo Nếp đang không ngừng nhảy nhót lung tung.

"Cậu biết nấu ăn không?"

Bạc Thận Ngôn kéo cửa xe, quay đầu lại hỏi.

Nguyên Gia Dật vụng về bắt chước mà kéo khóa balo ra một khe hở để cho chó con thở, nghe hắn nói vậy vội vàng cúi người đưa đầu ra đáp lại, miếng băng cá nhân dán trên gò má vô tình đập vào cây cột B làm cậu đau tới xuýt xoa nghiến răng "Có, tôi biết nấu ăn"

Trong lòng cậu biết Bạc Thận Ngôn hỏi cậu như vậy ý là muốn bảo cậu làm cơm tối nay, Nguyên Gia Dật mở cửa xe ra thì thấy qua kính chiếu hậu, xe của Bạc Thận Ngôn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Chạy xe bỏ lại Nguyên Gia Dật một khoảng rất xa, lúc này Bạc Thận Ngôn mới nhớ ra người phía sau, khi nhìn vào gương chiếu hậu, hắn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe màu đen kia đâu nữa.

Từ trước đến nay hắn không phải là một người kiên nhẫn, hắn đã cố tình giảm tốc độ đi chậm khoảng nửa phút, nhưng vẫn không nhìn thấy Nguyên Gia Dật đuổi kịp, rốt cuộc hắn bực mình đạp chân ga phóng về nhà trước.

Về tới nhà, tắm cho mèo xong, Bạc Thận Ngôn quấn khăn tắm ngang hông thả người ngồi trên ghế sopha để xem TV, từ cổng lớn truyền đến tiếng mở khóa mật khẩu, ngay sau đó, Nguyên Gia Dật hắt xì hơi đi vào phòng.

Cậu đeo khẩu trang, hơi lạnh trên người tương phản với độ ấm từ máy sưởi trong phòng khiến trên mắt kính của cậu nháy mắt phủ lên một lớp hơi nước mỏng.

Tay chân nhẹ nhàng mở khóa kéo balo lấy chó con ra, Nguyên Gia Dật tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn nó cất bước về phía Gạo Nếp đang chạy tới chào đón nó.

Bạc Thận Ngôn nắm lấy áo choàng tắm dài đặt bên cạnh khoác lên người, quay đầu lại nhìn cậu.

Nguyên Gia Dật không nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đối diện, cậu bối rối hé môi nhìn sang, sau đó lại mím môi mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng "Hôm nay trời lạnh thật"

Bị Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm khiến cậu có chút xấu hổ, cậu vội vàng đeo mắt kính vào, lại phát hiện hơi nước trên kính vẫn chưa tan, lúc này nhìn cậu trong tấm gương ở cửa trông cực kỳ buồn cười, cậu lại lúng túng gỡ kính ra, ngồi xổm người xuống bắt đầu thay dép.

"Bạc tiên sinh, không biết ngài thích ăn gì nên tôi đã mua rau với thịt, thịt rất tươi, còn mua cả chân giò, hầm canh chân giò cho ngài được không? Rau thì đem xào...."

"Ngẩng đầu"

Không biết hắn đi đến trước mặt mình từ lúc nào, Nguyên Gia Dật bị bóng dáng cao lớn ấy bao bọc làm cho giật mình, nghe hắn nói vậy liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Không đề phòng bất ngờ mà nhìn vào trong ánh mắt dịu dàng của Bạc Thận Ngôn, trái tim cậu đột nhiên co thắt lại.

Rõ ràng là không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng lại có thể nhìn thấy toàn bộ sự dịu dàng trong mắt hắn.

"Cậu.... nhất thiết phải đeo kính sao?"

"A?"

Nguyên Gia Dật bối rối nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tiếp tục động tác tháo khẩu trang xuống, lộ ra miếng băng dán lỏng lẻo sắp rớt ra.

Bạc Thận Ngôn ngồi xổm người xuống, vươn tay ấn góc băng dán trên mặt cậu, nhẹ nhàng dán nó chặt lại, lại bị Nguyên Gia Dật quay đầu né tránh, thế nên hắn không vui rút tay về, hỏi cậu một lần nữa.

"Cậu có thể không đeo mắt kính được không?"

Thịnh Lan không đeo mắt kính.

Đây là chuyện mà Nguyên Gia Dật theo bản năng lập tức nghĩ tới.

"Nhưng mà.... nếu không đeo mắt kính thì tôi sẽ không nhìn thấy gì hết"

Nguyên Gia Dật vô tình không cẩn thận lướt qua cơ bụng săn chắc của hắn lộ ra trong khe áo choàng tắm, cậu lúng túng cúi đầu, cổ họng có chút ngứa ngáy, quay mặt đi ho nhẹ một tiếng.

"........Tôi đang muốn nói, dựa theo thỏa thuận lúc trước, cậu phải giả làm Lan Lan theo tôi đi thăm bà nội, cậu không thể đeo kính được, bà nội biết mắt của Lan Lan không bị cận" Nhìn vẻ mặt lúng túng của người thanh niên, Bạc Thận Ngôn lại mở miệng giải thích nói "Còn đầu tóc của cậu nữa, phải để tóc dài hơn một chút, nếu không bà nội sẽ nghi ngờ"

"Những chuyện này lẽ ra hôm đó tôi phải nói với cậu, nhưng...." Nói tới đây, Bạc Thận Ngôn có chút bực bội, đột nhiên nhận ra mình mới là người trả tiền, không cần phải giải thích với cậu ta những chuyện này, chỉ là chẳng hiểu sao cảm giác áy náy cứ không ngừng nảy nở lan tràn bừa bãi trong lòng "Nếu cậu không muốn vậy cũng có thể không....."

Bạc Thận Ngôn không tiếp tục nói nữa, bởi vì hắn nhìn thấy bờ môi Nguyên Gia Dật dường như hơi run rẩy.

Rất nhẹ rất nhẹ, nhưng nó thực sự đang run lên.

Nguyên Gia Dật vẫn cứ cúi gằm mặt xuống, không biết trong lòng đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì.

Một hồi lâu sau, cậu mới ngẩng đầu lên, dùng hai tay chạm vào mắt kính rồi đeo lên, thấu kính phản chiếu nhiều màu ánh sáng trong phòng khách nên hắn không thể nhìn rõ được cảm xúc nơi đáy mắt của cậu.

".........Vậy anh có thể cho tôi thêm tiền được không?"

Bạc Thận Ngôn đứng dậy, cười lạnh một tiếng "Đương nhiên có thể"