Dư Sinh Mộ Yên

Chương 33: Chị có thích tôi không?



Trước khi trở lại Hải Thành, Tần Hàm Yên đã nhận được điện thoại của Kim Quốc Lập, nói là đồng ý yêu cầu của cô. Tần Hàm Yên nghe xong kêu ông liên hệ cấp dưới xử lý, bản thân cũng ra sân bay trở về Hải Thành.

Vừa về đến Hải Thành thì nhận được cuộc gọi của Triệu ca bảo là phía Hoàn Vũ có động tĩnh, mà Mạnh Hồng Phong có liên quan đến vụ này, Tần Hàm Yên thầm nghĩ tên kia đúng là không biết sợ chết là gì, dám giở thủ đoạn sau lưng cô. Vốn cô cũng muốn ra tay đạp đổ Hoàn Vũ từ lâu nhưng cũng nể mặt Lục thị mà chần chừ, hôm nay xem như có một lý do để cô xuống tay rồi.

"Kêu Cảnh Huy hành động đi." Tần Hàm Yên để lại một câu rồi cúp máy.

Mạnh Hồng Phong liên hệ Lục Nghị, nói có em gái làm việc ở Hải Tinh, hắn sẽ bảo em gái nhân lúc Tần Hàm Yên không có ở đó mà đi ăn cắp tài liệu mật, giúp Hoàn Vũ một tay rửa hận, chỉ cần đừng tiếc lộ thân phận hắn là được. Lục Nghị vốn không quản lý Hoàn Vũ, nhưng nhiều năm trước Hoàn Vũ là cây hái ra tiền của Lục thị, đùng một cái Hải Tinh xuất hiện từng bước chèn ép, mà cái tên Cảnh Huy kia cũng không làm gì, ngồi yên chờ chết. Hắn cũng không nhịn được nữa, lần này thịt dâng tới miệng sao có thể không tận dụng. Chỉ là Lục Nghị cũng không thể nào ngờ được Cảnh Huy từ trước đến nay hắn tin tưởng lại chính là người của Tần Hàm Yên, ông trời đúng là biết cách đùa giỡn.

Trong một đêm, cổ phần của Hoàn Vũ bị thu mua toàn bộ, tuyên bố sáp nhập vào Hải Tinh mà CEO của Hoàn Vũ là Cảnh Huy chạy về bên cạnh Tần Hàm Yên giữ chức Phó Tổng giám đốc làm dậy sóng giới giải trí. Giờ phút này đây ở cái giới này còn ai dám đụng vào Hải Tinh nữa chứ.

Về phần tên Mạnh Hồng Phong, chỉ trong vòng một ngày cũng không còn thấy cái tên này ở An Thái nữa.

Lục thị mất đi Hoàn Vũ tổn hại nguyên khí nghiêm trọng, Lục Nghị tức đến điên rồi, hắn lật tung tài liệu trên bàn, miệng liên tục mắng Tần Hàm Yên và Cảnh Huy. Lúc này Hạ Di Bình đẩy cửa bước vào, không mặn không nhạt tiến lên: "Chuyện cũng đã rồi, anh tức giận cái gì?"

"Tại sao anh không thể tức giận, nhanh, em nhanh đi kết thúc hợp đồng." Hạ Di Bình đến giờ trên danh nghĩa vẫn thuộc về Hoàn Vũ, mà Hoàn Vũ bị Hải Tinh mua đứt nên chính bản thân cô cũng trở thành nghệ sĩ dưới trướng Hải Tinh.

"Anh cho em phí bồi thường à?" Hạ Di Bình biết Lục Nghị tức giận nhưng vẫn cố tình trêu chọc. Tuy nói Lục thị tổn thất nhưng họ cũng không thiếu tiền, ít nhiều gì cũng là tam đại tập đoàn, số tiền bồi thường hợp đồng cũng không tính là bao.

"Anh cho, em cho người làm nhanh đi." Lục Nghị vẫn chưa thể bình tĩnh.

Hắn đã nói thế, Hạ Di Bình cũng không miễn cưỡng, dù sao tiền cũng không phải cô bỏ ra. Với lại cô cũng muốn đến xác nhận xem vị kia của Hải Tinh có phải là người mà cô nghĩ hay không.

"Vậy em đi trước, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong Hạ Di Bình đóng cửa ra ngoài, gọi trợ lý sắp xếp cuộc hẹn với phía Hải Tinh.

—-

Thời gian gần đây Ngạn Bách Hàm luôn giữ thói quen sáng pha trà, đến bữa mang đồ ăn đến, tối chúc ngủ ngon, dậy thì nhắn tin chào buổi sáng, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi. Tần Hàm Yên trước sau cũng đã quen với việc này, vả lại thỉnh thoảng cô còn phản hồi tin nhắn khiến cho Ngạn Bách Hàn vui sướng không thôi.

Việc mang Cảnh Huy trở lại giúp Tần Hàm Yên thảnh thơi hơn đôi chút, phàm không phải là những quyết sách quan trọng đều có thể giao cho Cảnh Huy xử lý.

Nói về Cảnh Huy này, nhiều năm về trước anh lăn lộn khắp nơi, ôm ước mơ chạy sang M quốc vừa học vừa làm, nỗ lực vươn lên. Tại đó anh ta gặp Tần Chính, được Tần Chính ra tay giúp đỡ, một lòng đào tạo. Sau đó Tần Chính đưa anh ta về nước, để anh ta tự do phát huy, cứ như vậy mà ngồi vào chiếc ghế CEO của Hoàn Vũ. Chỉ là sau khi Tần Hàm Yên về nước, Cảnh Huy được lệnh âm thầm giúp đỡ cô, người ngoài sáng người trong tối đá bay Hoàn Vũ. Anh ta cũng trở thành cánh tay đắc lực trong bóng tối của Tần Hàm Yên từ lúc nào không hay, coi như bây giờ cũng được lộ diện.

Tần Hàm Yên hôm nay vào công ty hơi muộn vì có chút việc riêng cần xử lý, không ngờ vừa vào lại bắt gặp cảnh tượng một nhân viên lôi lôi kéo kéo với Ngạn Bách Hàm.

"Tiểu Hàm, có thể làm bạn gái anh không?" Hắn là Ngật Duy, ở Hải Tinh làm việc trong phòng quan hệ công chúng, từ lâu đã để mắt đến Ngạn Bách Hàm nhưng vẫn không dám bước thêm một bước. Hôm nay nhân lúc Tần Hàm Yên không ở đây mới lấy hết can đảm chặn đường tỏ tình. Hắn không cảm thấy hành vi này có gì sai, chẳng phải người ta nói yêu là phải nói sao? Nhưng hắn không biết cái sai của hắn là thích Ngạn Bách Hàm, mà sai hơn nữa là để Tần Hàm Yên bắt gặp.

"Cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Ngạn Bách Hàm tức khắc quay đầu thì thấy tảng băng Tần Hàm Yên đang đứng phía sau lưng, cô vui vẻ chạy lại: "Tần tổng, chị đến rồi."

Tần Hàm Yên thấy Ngạn Bách Hàm còn cười được trong lòng lạnh thêm vài phần, cô cũng không biết bản thân tại sao lại như vậy. Tên Ngật Duy kia thấy Tần Hàm Yên thì cúi đầu hoảng sợ chạy trối chết: "Xin lỗi Tần tổng, tôi quay về làm việc." nói xong biến mất không thấy tăm hơi.

"Tôi đã pha trà để sẵn trên bàn, hôm nay là trà Phổ Nhĩ Vân Nam." Ngạn Bách Hàm ngày càng tự tin vào kỹ năng pha trà của mình, dù sao ba nàng cũng là một người uống trà mấy mươi năm.

Tần Hàm Yên gật đầu tiến vào văn phòng, Ngạn Bách Hàm lẽo đẽo chạy theo phía sau: "Tần tổng, lúc nãy Cảnh phó tổng đến tìm chị."

"Gọi anh ta vào đây." Tần Hàm Yên vừa nói vừa ngồi xuống.

"Được." Ngạn Bách Hàm đồng ý xong chạy ra ngoài đi gọi Cảnh Huy.

Mấy phút sau, Cảnh Huy xuất hiện cẩn thận gõ cửa, được người bên trong cho phép mới tiến vào: "Tần tổng."

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tần Hàm Yên uống thổi thổi tách trà trên tay.

"Cô biết Hạ Di Bình không?" Cảnh Huy hỏi.

"Hạ Di Bình? Có chuyện gì sao?" Tần Hàm Yên tỏ vẻ nghi hoặc, lâu lắm rồi không nghe lại cái tên này.

"Hôm nay trợ lý Hạ Di Bình liên hệ, bảo là muốn gặp cô. Tôi định ra mặt xử lý nhưng họ không chịu, hình như là chuyện hợp đồng. Trên danh nghĩa bây giờ Hạ Di Bình là người của Hải Tinh." Cảnh Huy cũng không tiện hỏi quá nhiều, nhưng theo như những gì anh ta biết thì họ là bạn cùng trường, ít nhiều gì cũng nên giữ mồm giữ miệng.

"Hẹn lúc mấy giờ?"

"Họ bảo tùy chúng ta sắp xếp."

"Vậy gọi họ qua đi." Tần Hàm Yên phân phó.

Cảnh Huy lui ra ngoài sắp xếp, Tần Hàm Yên tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại không biết suy nghĩ gì.

Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng vẫn phải gặp lại.

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, người bước xuống là vị Ảnh hậu tiếng tăm Hạ Di Bình. Cô mặc chiếc váy màu xanh lục, đeo kính đen cùng với trợ lý tiến vào Hải Tinh.

Cảnh Huy xuống tận sảnh tiếp đón, nhiều năm như vậy họ xem như cũng có chút thâm tình, gạt bỏ công việc cũng có thể xem như bạn bè.

"Di Bình, đến rồi, Tần tổng đang đợi cô." Cảnh Huy mở đường dẫn Hạ Di Bình đến văn phòng Tần Hàm Yên.

Ngạn Bách Hàm nhìn thấy Cảnh Huy dẫn theo hai cô gái, một trong số đó ngoại hình xuất chúng đi đến, lòng nảy sinh cảnh giác. Phải biết từ khi cô đến đây, mặc dù minh tinh ra vào Hải Tinh không ít nhưng đây là lần đầu tiên có người được phép bước vào phòng của Tần Hàm Yên.

Cảnh Huy gõ cửa: "Tần tổng, người đến rồi."

"Mời vào." Giọng Tần Hàm Yên vang lên

"Ở đây đợi tôi." Hạ Di Bình nói với trợ lý, tự mình đi vào, Cảnh Huy cũng trở về phòng làm việc.

Hạ Di Bình tiến vào nhìn thấy người trước mắt liền quên cả thở. Bao nhiêu năm trôi qua vậy mà còn có thể gặp lại.

Tần Hàm Yên thấy người vào cũng đứng dậy: "Mời ngồi."

Hạ Di Bình nghe lời ngồi xuống.

"Muốn uống gì?" Tần Hàm Yên lịch sự hỏi

"Cho tôi một ly nước lọc." Hạ Di Bình tùy ý chọn một món.

Tần Hàm Yên đi đến máy lọc nước, rót một ly nước đặt xuống trước mặt Hạ Di Bình: "Uống đi rồi nói."

"Xa cách như vậy." Hạ Di Bình cảm thán

"Nghe Cảnh Huy nói cậu tìm tôi có việc?" Tần Hàm Yên không quên vấn đề chính khiến hôm nay cô gặp Hạ Di Bình.

"Nếu hôm nay tôi không có việc tìm đến cậu, cậu sẽ tránh tôi đến khi nào?" Hạ Di Bình đúng là không kìm nén nỗi cảm xúc. Năm đó chỉ biết Tần Hàm Yên sang M quốc, tất cả tin tức cô có cũng chỉ có vậy, nhiều năm trôi qua người này lại xuất hiện âm thầm như vậy.

"Tôi không tránh, chỉ là không có lý do để gặp mặt." Tần Hàm Yên thành thật, đối với cô đoạn đường đã đi qua kia cũng chỉ là quá khứ, mà hiện tại cũng không cần nhắc lại.

Hạ Di Bình nở nụ cười trào phúng: "Không phải cậu nói sẽ luôn dõi theo ủng hộ tôi sao? Cậu quên rồi sao?"

"Tôi không quên, nhưng hình như cậu cũng không cần đến sự giúp đỡ của tôi đúng không, Lục phu nhân?" Tần Hàm Yên là người trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên không quên, nhưng sự chất vấn này của Hạ Di Bình hình như không đúng lắm.

Hạ Di Bình hít một hơi: "Vốn dĩ tôi định đến đây để chấm dứt hợp đồng, nhưng bây giờ tôi thay đổi quyết định rồi, cậu không ngại giữ tôi ở lại Hải Tinh chứ?" Hạ Di Bình thừa nhận bản thân cô sinh ra chút tư tâm đối với quyết định này.

"Tần tổng tới giờ cơm trưa rồi." Ngạn Bách Hàm không hề khách sáo đẩy cửa bước vào đặt thức ăn trên bàn, đôi mắt không quên cẩn thận đánh giá Hạ Di Bình.

"Thư ký của cậu không biết phép tắc như vậy à?" Hạ Di Bình thật mất kiên nhẫn với ánh mắt đánh giá của người kia. Ngạn Bách Hàm chăm chăm như muốn xuyên rách cô.

Tần Hàm Yên không quan tâm, đi tới ngồi trước bàn: "Hôm nay ăn gì?"

"Cánh gà sốt cay, canh bí đỏ, thịt xào, còn một ít bánh quế hoa." Ngạn Bách Hàm kể tên từng món.

"Cậu ấy không ăn cay." Hạ Di Bình không nhịn được lên tiếng, nhiều năm như vậy rồi cô còn nhớ rõ.

Tần Hàm Yên gắp một miếng thịt gà cho vào miệng đánh giá: "Không tệ."

"Tần Hàm Yên, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Hạ Di Bình thẹn quá hóa giận.

"Nếu cậu không ngại, tôi cũng không thể từ chối, dù sao cũng là chỗ bạn cũ." Tần Hàm Yên rất rõ ràng vạch ra ranh giới giữa hai người.

"Vậy làm phiền cậu rồi." Hạ Di Bình bỏ lại một câu rồi rời đi, cô không thể nào chấp nhận cách Tần Hàm Yên đối xử với mình, rõ ràng mới chỉ 5 năm.

Hạ Di Bình đi rồi Tần Hàm Yên mới mở miệng: "Tôi quả thật không thích ăn cay. Nhưng món này quả thực không tệ."

Ngạn Bách Hàm ngồi xuống: "Cô ta thích chị à?"

"Không phải."

"Vậy chị thích cô ta à?"

"Cũng không phải."

Im lặng một chút Ngạn Bách Hàm mới cả gan hỏi tiếp: "Vậy còn tôi, chị thích tôi không?"

Tần Hàm Yên không lên tiếng, Ngạn Bách Hàm cười trừ: "Tôi đùa thôi, chị cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài trước."

Tần Hàm Yên nhìn theo bóng Ngạn Bách Hàm rời đi. Thích ư? Hình như có một chút, cô sắp không hiểu nỗi bản thân nữa rồi.