Dư Sinh Mộ Yên

Chương 53: Lãng mạn của Ngạn Bách Hàm



Sáng sớm Ngạn Bách Hàm đã dính lấy Tần Hàm Yên không cho cô đến công ty: "Tần tổng, chị có thể nào dành hai ngày này cho em được không?"

Tần Hàm Yên sủng nịch nhìn Ngạn Bách Hàm, trong lòng một cỗ ngọt ngào xông đến: "Em muốn làm gì?"

"Không phải là muốn cùng chị đón sinh nhật sao." Nàng chu môi ôm lấy Tần Hàm Yên.

Thật ra Tần Hàm Yên rất bận, gần đây đang chuẩn bị khởi quay mấy bộ phim mới. Nhưng Ngạn Bách Hàm đã ngỏ lời, cô đâu thể nào làm ngơ. Tần Hàm Yên lấy điện thoại đặt trên đầu giường gọi cho Cảnh Huy: "Cảnh Huy, hai ngày tới tôi không đến công ty. Công việc anh hãy thay tôi xử lý."

Sau khi phân phối xong mọi việc, Tần Hàm Yên lại khều khều chóp mũi Ngạn Bách Hàm: "Được rồi, muốn chơi gì?"

Ngạn Bách Hàm bật dậy: "Trước tiên dậy ăn sáng cái đã, sau đó phải nghe theo chỉ thị của em."

Tần Hàm Yên mỉm cười: "Tuân lệnh bệ hạ."

Hai người ăn sáng, sửa soạn xong xuôi cũng đã 10 giờ. Tần Hàm Yên đơn giản dặn dò má Lưu mấy việc rồi nắm tay Ngạn Bách Hàm rời đi. Lần này là Ngạn Bách Hàm lái xe, vẫn là chiếc Lamborghini Aventador đỏ chói nhưng Tần Hàm Yên cũng không phàn nàn nữa. Dù sao so với dàn xe trong gara ngày đó thì chiếc này chả tính là gì.

Tần Hàm Yên ngồi vào ghế phó lái, hỏi Ngạn Bách Hàm: "Muốn đi đâu."

"Từ từ rồi chị sẽ biết." Ngạn Bách Hàm nói.

Nàng khởi động xe một đường mà đi, thỉnh thoảng nói mấy câu chọc ghẹo Tần Hàm Yên. Tần Hàm Yên đem chuyện trước kia kể với nàng: "Từ nhỏ chị sống với ông bà và mẹ. Được mấy năm thì ông bà mất, từ đó năm nào cũng ăn sinh nhật cùng mẹ. Bà rất thích làm bánh nên năm nào cũng tự tay làm một loại bánh mới để mừng sinh nhật chị. Khi học đại học thì được đám Đặng Chân làm sinh nhật cho, sau khi sang M quốc thì không ăn sinh nhật nữa."

Đương nhiên Tần Hàm Yên cũng không nhắc đến Hạ Di Bình.

Ngạn Bách Hàm đặt tay lên mu bàn tay Tần Hàm Yên, hỏi cô: "Vậy, chị có thích sinh nhật không?"

Tần Hàm Yên đặt tay còn lại lên, xoa xoa tay Ngạn Bách Hàm: "Thích, vả lại còn rất thích. Nói chuyện này hơi trẻ con nhưng trước kia chị rất xem trọng ngày sinh nhật, bởi vì ngày đó là ngày mà một sinh mệnh chào đời, cũng là ngày mở ra một thế giới mới."

Ngạn Bách Hàm rủ mắt, nhớ đến mấy chuyện không vui, Tần Hàm Yên đương nhiên cảm nhận được, cô nói với Ngạn Bách Hàm: "Tiểu Hàm, chị biết đối với em đó là một ngày đáng quên. Nhưng mà, mọi chuyện trên đời đều có nhân duyên của nó. Mẹ em cũng hy vọng em sống thật vui vẻ và đừng để chuyện đó trong lòng."

Ngạn Bách Hàm mỉm cười: "Chị đừng chọc em khóc nha, em còn đang lái xe đó. Những điều chị nói em đều hiểu. Với lại hiện tại có chị, có ba, còn có dì, em rất hạnh phúc."

Tần Hàm Yên nghe vậy cũng mỉm cười, cô nắm chặt tay Ngạn Bách Hàm, giống như an ủi cũng giống như tiếp thêm cho nàng một luồng sức mạnh.

Sau hai giờ lái xe, Ngạn Bách Hàm dẫn Tần Hàm Yên đến một khu resort hạng sang nằm biệt lập trên biển. Tần Hàm Yên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy như đắm chìm giữa non xanh nước biếc. Resort chủ yếu làm bằng gỗ, xây dựng tựa trên vách đá, xung quanh bốn bề là biển, có một cây cầu gỗ dẫn thẳng ra, sóng nhấp nhô. Phía xa xa có vài ngọn núi, cũng có thể bắt gặp được mấy cái thuyền đầy màu sắc.

Ngạn Bách Hàm nắm lấy tay Tần Hàm Yên: "Thích không a?"

Tần Hàm Yên nhìn nàng gật đầu: "Em thuê chỗ này?"

"Thuê gì chứ, chỗ này chính là của em nha. Vả lại em đã bảo không nhận khách mấy ngày này. Bây giờ chính là thế giới riêng của hai chúng ta." Ngạn Bách Hàm đáp.

"Vâng Ngạn tổng. Ngài đây cũng quá chịu chi rồi." Tần Hàm Yên véo mũi nàng cảm thán.

Hai người sánh bước theo hướng dẫn của nhân viên đi đến căn phòng nằm ở trung tâm khu resort. Nhân viên rất lễ phép giúp hai người kéo hành lý đặt vào phòng, quản lý cũng đi cùng, sau khi sắp xếp ổn thỏa hắn nói với Ngạn Bách Hàm: "Ngạn tổng, cần gì cứ trực tiếp phân phó."

Ngạn Bách Hàm xua tay ý bản hắn lui ra. Tần Hàm Yên cũng cẩn thận quan sát căn phòng này, rộng nhất ở đây, là không gian mở. Một chiếc giường lớn, bàn trang điểm, tủ quần áo, phòng tắm. Đằng xa xa còn có một bồn tắm lộ thiên, trực tiếp đặt trên mỏm đá. Tần Hàm Yên thầm nghĩ, cái này cũng quá hoang dã rồi.

Ngạn Bách Hàm từ sau ôm lấy Tần Hàm Yên: "Tần tổng, lần này cứ thoải mái thư giãn, xem như nghỉ dưỡng a."

Tần Hàm Yên cầm lấy hai bàn tay Ngạn Bách Hàm, xoa xoa: "Vậy thì nghe lời Ngạn tổng."

Bây giờ thời gian cũng đang lỡ dở, hai người cũng không vội làm gì mà chỉ đơn giản rửa mặt sau đó leo lên giường ôm nhau ngủ.

Sóng biển tạo nên những giai điệu êm tai, mùi vị trầm bổng du dương pha chút mặn mà của biển cả. Trên chiếc giường mềm mại, hai mỹ nhân đang say giấc. Đúng thật là cảnh đẹp ý vui.

Khi mặt trời dần lui xuống, ánh nắng cũng trở nên dịu dàng hơn, hai người mới từ từ mở mắt. Ngạn Bách Hàm véo má Tần Hàm Yên: "Tần tổng, dậy thôi. Chúng ta cùng nhau đi dạo."

Tần Hàm Yên gật đầu, cùng Ngạn Bách Hàm rửa mặt sau đó cùng rảo bước trên chiếc cầu gỗ. Bọn họ không đi dép mà chỉ đi chân trần. Sóng biển thỉnh thoảng đánh vào che khuất mấy miếng ván gỗ. Hai đôi bàn chân xinh đẹp không tì vết nhẹ nhàng di chuyển, như có như không mà đạp lên những tấm ván, giống như thần tiên du ngoạn chốn nhân gian.

Hoàng hôn buông xuống, rực rỡ hơn bao giờ hết, con người bỗng chốc trở nên nhỏ bé giữa thiên nhiên hùng vĩ.

Ngạn Bách Hàm quay sang nói với Tần Hàm Yên: "Nào, cùng nhau chụp mấy tấm ảnh, em muốn về treo lên đầu giường."

Tần Hàm Yên tán thành, Ngạn Bách Hàm gọi quản lý phân phó nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của resort thay họ chụp mấy bức. Trong khung ảnh hiện lên hình ảnh Ngạn Bách Hàm cười tươi như hoa lộ ra hàm răng trắng tinh đang ôm chặt lấy Tần Hàm Yên, mà Tần Hàm Yên đang trong tư thế nâng bổng Ngạn Bách Hàm, gương mặt toát lên đầy vẻ dịu dàng. Tiếp theo lại chụp mấy tấm cùng nắm tay nhau dạo bước giữa biển cả bao la cùng ánh hoàng hôn xinh đẹp, cùng tựa vai nhau, cùng khiêu vũ với sóng biển. Tấm ảnh cuối cùng, hai người ôm nhau thật chặt, trao nhau một nụ hôn say đắm, bất chấp tia ngượng ngùng trên mặt nhiếp ảnh gia, xém nữa hắn làm rớt máy ảnh rồi a.

Ngạn Bách Hàm kéo tay Tần Hàm Yên cùng xem lại, nàng vô cùng hài lòng: "Chị xem, giống như chụp ảnh cưới."

Tần Hàm Yên cũng nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt nhu hòa: "Đúng vậy, Ngạn tổng, ngài thật xinh đẹp."

Ngạn Bách Hàm đáp lời: "Tần tổng, ngài cũng không kém, giống như tiên nữ hạ phàm."

"Nhưng tiên nữ này trót yêu cô gái chốn nhân gian, vốn không muốn về nữa." Tần Hàm Yên trịnh trọng nói.

Ngạn Bách Hàm nắm tay Tần Hàm Yên: "Vậy em đây chịu khó thu nhận chị, cho chị chốn về."

Tần Hàm Yên sâu sắc nhìn Ngạn Bách Hàm, trong tim có ngàn lời muốn nói, cuối cùng tất cả hóa thành một nụ hôn dịu dàng trên trán. Nhiếp ảnh gia nhìn thấy cảnh này liền lẹ chân chuồn mất, thật khổ quá mà.

Đi dạo cùng chụp ảnh xong, hai người trở về cùng nhau tắm rửa. Đương nhiên, Ngạn Bách Hàm dụ dỗ Tần Hàm Yên cùng ngồi vào cái bồn tắm lộ thiên kia. Ban đầu Tần Hàm Yên tỏ ra vô cùng chần chừ, nhưng mà rõ ràng cô không thể chống lại sự dụ dỗ kia của Ngạn Bách Hàm, thế là ngoan ngoãn bước vào.

Dòng nước ấm nhanh chóng quấn lấy thân thể hai người, da thịt tiếp xúc, mọi xúc cảm dường như rõ ràng hơn. Ngạn Bách Hàm tựa vào người Tần Hàm Yên: "Chị xem kìa, lâu lắm rồi mới nhìn thấy sao."

Tần Hàm Yên cũng hướng mắt nhìn những ngôi sao đang lấp lánh: "Đúng vậy, ở nội thành thật hiếm gặp."

"Tần tổng, chị thích mặt trời hay mặt trăng?" Ngạn Bách Hàm hỏi.

Tần Hàm Yên suy nghĩ một lát, trả lời nàng: "Mặt trời đại diện cho sự sống, bình minh đẹp, hoàng hôn cũng đẹp. Mặt trời lúc rực rỡ, lúc dịu dàng, tính khí có hơi thất thường. Mặt trăng quanh năm suốt tháng vẫn là như thế, tuy không quá không rực rỡ chói mắt nhưng dịu dàng trầm tĩnh. Nói như vậy cũng không có nghĩa là chị thích mặt trăng. Chị chỉ thích em."

Ngạn Bách Hàm trở người lại nhìn Tần Hàm Yên: "Tần tổng, ngài thật dong dài nha."

Tần Hàm Yên cười cười nhìn nàng: "Chị nói không đúng sao?"

Ngạn Bách Hàm bị cái lý lẽ này của Tần Hàm Yên làm cho dở khóc dở cười: "Hứ, chị nói gì cũng đúng hết a."

Lần này nói tắm rửa, đúng là chỉ thành thật tắm rửa. Ngạn Bách Hàm cũng không vội nổi lửa trên người Tần Hàm Yên, mà Tần Hàm Yên cũng nhìn ra nội tâm của nàng. Hai người bước ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm sau đó cùng nhau sấy tóc. Những ngón tay của Tần Hàm Yên lướt qua từng sợi tóc Ngạn Bách Hàm khiến Ngạn Bách Hàm tê dại. Nàng không khỏi nghĩ tới những hình ảnh kia dù đã cố gắng kìm nén.

Sấy tóc xong, Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm thay quần áo. Quần áo là Ngạn Bách Hàm chọn, Tần Hàm Yên bị cưỡng chế mặc vào. Đó là chiếc váy dài màu trắng được đặt may riêng, tôn lên dáng người tuyệt mỹ của cả hai. Đương nhiên có một đôi, mỗi người một chiếc.

Bên ngoài từ khi nào đã đặt một chiếc bàn, ngọn nến lung linh huyền ảo. Ngạn Bách Hàm nắm tay Tần Hàm Yên bước ra, làn váy của hai người tung bay trong gió, người hợp với cảnh.

Ngạn Bách Hàm chủ động kéo ghế cho Tần Hàm Yên, Tần Hàm Yên thoáng cười rồi ngồi xuống. Tiếng vĩ cầm vang lên khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn. Ngạn Bách Hàm nhìn Tần Hàm Yên nói: "Tần tổng, ba tiếng nữa mới chính thức là sinh nhật chị, nhưng em muốn cùng chị chờ đợi đến khoảnh khắc đó."

Tần Hàm Yên nhướng mày: "Cho nên?"

Ngạn Bách Hàm: "Cho nên bây giờ chúng ta sẽ cùng ăn tối, thưởng thức vài bản nhạc, khiêu vũ dưới ánh trăng. Chị thấy thế nào?"

Tần Hàm Yên mỉm cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Sống chung với nhau một thời gian, Ngạn Bách Hàm cũng coi như nắm được bao tử Tần Hàm Yên. Những món ăn dọn lên đều là nàng dặn đầu bếp đặc biệt chuẩn bị, âm nhạc hôm nay cũng là dựa trên sở thích của Tần Hàm Yên.

Ngạn Bách Hàm nâng ly rượu vang trên tay: "Mượn rượu cùng ánh trăng, hỏi người say hay tỉnh?"

Tần Hàm Yên cũng nâng ly rượu chạm vào ly của Ngạn Bách Hàm, phát ra âm thanh tinh tế: "Không cần rượu và trăng, say vì người trước mặt."

Ngạn Bách Hàm bị câu nói này làm cho ngọt ngào đến rối tung rối mù, nàng mỉm cười nhấp môi, hương thơm tỏa ra trong khoang miệng cùng không cảnh trước mắt khiến người như bay bổng.

Hai người từ từ thưởng thức hương vị từng món ăn, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu về những chủ đề thường nhật. Âm nhạc vẫn không ngừng, ánh nến lung linh huyền ảo, sóng biển nhấp nhô, gió biển như ru nhẹ, thực sự khiến thời gian như ngừng trôi.

Đến khi bụng đã lấp đầy, bên má hai người cũng ửng đỏ vì men rượu. Ngạn Bách Hàm đứng dậy duỗi tay ra, mời Tần Hàm Yên khiêu vũ dưới trăng.

Nhân viên ở đây lại lần nữa triệu hồi nhiếp ảnh gia, lén lút thay hai người ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Đến khi bài khiêu vũ kết thúc, đồng hồ điểm 0:00 liền xuất hiện chùm pháo hoa rực sáng giữa không trung. Ngạn Bách Hàm vòng lấy eo Tần Hàm Yên, Tần Hàm Yên đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra những chùm pháo hoa ấy kết thành chữ: Hàm Yên sinh nhật vui vẻ.

Nhưng mà bất ngờ Ngạn Bách Hàm dành cho Tần Hàm Yên vẫn chưa kết thúc, trên bầu trời bỗng xuất hiện một chiếc trực thăng, mà trên chiếc trực thăng ấy đưa xuống một bó hoa cùng một chiếc hộp. Ngạn Bách Hàm nhận lấy, vẫy tay chào. Ngạn Bách Hàm hướng ánh mắt về phía Tần Hàm Yên: "Tặng chị, sinh nhật vui vẻ."

Tần Hàm Yên lúc này không biết dùng từ ngữ gì để hình dung, cô tiến tới ôm chặt Ngạn Bách Hàm vào lòng, vành mắt cũng ửng đỏ. Ngạn Bách Hàm vỗ vỗ mặt cô: "Mở quà ra đi."

Tần Hàm Yên nhận lấy mở ra, bên trong là một cặp đồng hồ Cartier, còn có khắc tên hai người. Rõ ràng là đặt làm riêng. Ngạn Bách Hàm nói: "Tuy là sinh nhật chị, nhưng em chính là muốn đeo đồng hồ đôi với chị."

Tần Hàm Yên bị sự bá đạo này làm cho bật cười, cô đưa tay ra: "Em đeo lên giúp chị."

Ngạn Bách Hàm nhanh chóng lấy đồng hồ ra đeo cho Tần Hàm Yên sau đó ngắm nghía một chút rồi gật đầu. Tần Hàm Yên cũng nhanh chóng đeo vào cho Ngạn Bách Hàm rồi hỏi nàng: "Sao lại là đồng hồ."

"Bởi vì em muốn mỗi phút mỗi giây đều trôi qua cùng chị." Ngạn Bách Hàm nghiêm túc nói ra.

Tần Hàm Yên búng lên trán nàng một cái: "Ngốc."

Ngạn Bách Hàm vòng qua cổ ôm lấy Tần Hàm Yên, ánh mắt giao nhau, Tần Hàm Yên cúi đầu để hai bờ môi chạm vào nhau. Hai chiếc lưỡi nhanh chóng nhận được tín hiệu liền quấn lấy nhau, cũng quên luôn hít thở.

Ngọn lửa đã bốc lên thì khó có thể nào dập tắt, Tần Hàm Yên bế Ngạn Bách Hàm về phòng, nhanh chóng đặt xuống giường, thoát ly chiếc váy. Ngạn Bách Hàm câu lấy cổ Tần Hàm Yên, đón lấy những nụ hôn đang từ từ rơi xuống.

Một đêm hoang sơ trần trụi giữa biển cả, hai người thay phiên chiếm lấy nhau, ngọn lửa cháy hừng hực không có dấu hiệu dừng lại.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người là phe Tần - Ngạn hay Tần - Hạ?